"Vậy em có thể chỉ phong ấn ký ức thôi không?" Âu Dương Nhã Linh hỏi.
"Là sao?"
"Khi nào chị đi làm nhiệm vụ thì phong ấn ký ức của chị lại, đến khi chị trở về thì lại mở ra, có được không? Chị thật sự không muốn quên Quân," Âu Dương Nhã Linh năn nỉ.
"Theo lý thì cũng không phải không thể..."
"Đúng không? Nếu làm như thế thì chị vẫn có thể thực hiện nhiệm vụ như thường, sẽ không có mâu thuẫn nào cả, đúng không?" Âu Dương Nhã Linh thấy Ellie xuôi xuôi, tiếp tục thuyết phục.
"Để em đi hỏi cấp trên đã."
"Được được, em đi hỏi đi," Âu Dương Nhã Linh mang theo hy vọng nói.
Tuy bảo là đi hỏi nhưng bóng dáng của Ellie vẫn đứng ở trong thế giới ý thức của cô như cũ, Âu Dương Nhã Linh cũng không thắc mắc hay thúc giục, nhẫn nại chờ đợi. Vài phút sau, Ellie bỗng mở miệng.
"Em đã hỏi rồi, chúc mừng chị, cấp trên đồng ý."
"Thật sao?!" Âu Dương Nhã Linh mừng rỡ hỏi lại.
"Đúng vậy, cấp trên bảo, trong trường hợp không ảnh hưởng đến lợi ích và sức khỏe của hai bên, trong khả năng cho phép, bọn em sẽ đều cố gắng hết sức để hỗ trợ các ký chủ."
Âu Dương Nhã Linh tươi cười, "Vậy thì tốt quá rồi. Được rồi, chị đã sẵn sàng, em bắt đầu đi."
"Được, quá trình phong ấn ký ức và truyền tống sẽ song song bắt đầu sau năm giây đếm ngược. Năm, bốn, ba, hai, một, truyền tống!"
***
Trong mơ màng, Âu Dương Nhã Linh giống như nghe được có tiếng nhạc vang lên không dứt, tiếng nhạc này... có chút giống như tiếng chuông điện thoại.
Âu Dương Nhã Linh cố gắng tỉnh táo lại, dựa theo âm thanh lần mò đến chiếc điện thoại, trên đó hiển thị người gọi là Hinh tỷ.
Suy nghĩ hai giây, cô bỏ điện thoại xuống, nói với Ellie, "Đưa chị ký ức của nguyên chủ đi."
"Được," giọng nói đạm nhạt của Ellie vang lên.
Âu Dương Nhã Linh nhắm mắt lại, tiếp nhận ký ức.
Nguyên chủ tên Bạch Tố Linh, năm nay hai mươi tuổi, là một diễn viên hạng ba nhỏ nhoi. Nguyên chủ sinh ra ở vùng thôn quê, gia đình đông con, trên có hai chị gái, dưới có hai em trai. Vì là con gái, lại là đứa thứ ba, khi mà cha mẹ nguyên chủ đã quá mong mỏi con trai, nên nguyên chủ là người thiếu thốn tình thương cha mẹ nhất trong nhà.
Nguyên chủ đi học hết cấp hai thì bị bắt nghỉ học để phụ giúp trang trải gia đình, cũng may sau này nguyên chủ kiếm được một vị trí phục vụ trong quán bar, vì ngoại hình xinh đẹp nên được chủ quán nhận lấy, tiền lương khá cao, lại làm đêm nên xin cha mẹ cho đi học lại.
Cha mẹ tuy trọng nam khinh nữ nhưng ít nhất cũng không ghét bỏ đánh đập con gái, Bạch Tố Linh xin một hồi thì cũng đồng ý, với điều kiện là hàng tháng cô đều có thể mang về số tiền như vậy.
Vì không còn dư tiền, Bạch Tố Linh chỉ có thể đi học theo diện trợ cấp cho vùng nghèo khó của quốc gia. Trường học không tốt lắm, nhưng đối với Bạch Tố Linh mà nói thì không còn điều gì hạnh phúc hơn nữa cả.
Năm mười tám tuổi, dung mạo của Bạch Tố Linh nảy nở, trong lúc làm việc ở quán bar bị Tề Hinh, cũng chính là Hinh tỷ, gặp được rồi dụ dỗ cô tiến vào showbiz.
Sau khi cha mẹ cô biết được cũng liền khuyên bảo cô ký hợp đồng với Tề Hinh. Vì vậy, tính đến nay, Bạch Tố Linh đã ở trong showbiz được hai năm, tiền kiếm được mỗi năm đều đưa về cho gia đình, chỉ giữ lại một phần bảy cho bản thân.
Âu Dương Nhã Linh không nhịn được cười, nguyên chủ cũng thật tính toán kỹ lưỡng mà.
Vẻ đẹp của nguyên chủ theo kiểu mỹ lệ tinh xảo, khiến người choáng ngợp, nên công ty cho nguyên chủ đi theo con đường nữ thần. Chỉ tiếc, vì từ nhỏ sống ở quê nên khí chất của nguyên chủ không ăn khớp với diện mạo, con đường này đi được rất nửa vời, cộng thêm vì không qua đào tạo bài bản nên kỹ thuật diễn không quá tốt, cuối cùng lăn lộn hai năm cũng chỉ ngoi lên được hạng ba.
Nếu không phải nhờ khuôn mặt xuất chúng này, cộng thêm Tề Hinh hao tâm tổn trí nâng đỡ cô thì Bạch Tố Linh có khi hạng ba cũng không chen vô được.
Tiếp nhận xong ký ức, Âu Dương Nhã Linh có chút đau đầu.
Diễn viên a... cô cũng có học qua diễn xuất đâu...
Có nên tìm cách hủy hợp đồng rồi rút khỏi giới không nhỉ?
"Ký chủ, hợp đồng năm năm, vẫn còn ba năm nữa, tiền vi phạm hợp đồng nguyên chủ không trả nổi," Ellie kịp thời lên tiếng cắt đứt tính toán của cô.
"Haizz..."
Thấy cô rầu rĩ, Ellie vội khuyên nhủ, "Ký chủ yên tâm, em sẽ gom góp nhiều loại sách dạy diễn xuất cho chị xem. Chị thông minh như vậy, khẳng định sẽ học được."
Nhưng diễn xuất là dựa vào thiên phú a!! Có phải dựa vào trí thông minh đâu...
Thôi vậy, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Ngày thường cô cũng phải tiếp xúc với bao nhiêu loại người, trưng lên nhiều loại thái độ khác nhau để mà đối phó, cái này... chắc cũng có thể coi như diễn xuất nhỉ?
"Được rồi, phát nhiệm vụ cho chị đi."
"Được," Ellie đáp lời.
Số hiệu thế giới: J (hiện đại, showbiz)
Nhiệm vụ chính: kết hôn và sống hạnh phúc đến cuối đời với thiên định nhân duyên.
Nhiệm vụ khác: tạm thời chưa có.
Điểm sinh lực: 10/200
Điểm giao dịch: 0
Kho giao dịch: trống.
Nhìn bảng nhiệm vụ, Bạch Tố Linh không khỏi phì cười, "Chị tưởng loại hình thế giới chỉ có hiện đại cổ đại này nọ thôi chứ, còn thêm cả showbiz sao?"
"Sau khi nhận được lời phản hồi thứ năm từ các ký chủ, bên trên đã quyết định thêm vào các chú thích này để giúp ký chủ thực hiện nhiệm vụ dễ dàng hơn," Ellie nghiêm túc giải thích, "Các ký chủ nói, nếu thêm vào chú thích giống như thể loại tiểu thuyết ngôn tình, bọn họ sẽ có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, tiện thể suy tính xem nên hoàn thành nhiệm vụ như thế nào."
Bạch Tố Linh cười cười, cô đại khái đã nhìn ra được, cấp trên của Ellie thật sự rất quyết tâm trong việc thu thập dữ liệu về tình yêu.
Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng chuông cửa, sau đó là tiếng đập cửa dồn dập.
"Tố Linh! Em có ở trong đó không? Mau mở cửa cho chị! Tố Linh!"
Bạch Tố Linh vội vàng đi ra cửa, từ trong ký ức lục lọi ra được âm thanh này là của Tề Hinh.
Cô mở cửa ra, thấy đối diện là Tề Hinh ăn mặc chỉn chu nghiêm túc, giữa mày có chút nóng vội và lo lắng. Nhìn đến Bạch Tố Linh, Tề Hinh thở phào một hơi, sau đó bước vào nhà, mở miệng trách móc, "Tại sao chị gọi điện cho em nhiều cuộc như vậy mà em lại không nghe máy chứ? Em biết chị lo lắng lắm không?"
"Em xin lỗi," Bạch Tố Linh nhỏ nhẹ áy náy đáp, "Lúc đó em đang ở trong nhà vệ sinh, quên mang theo điện thoại."
"Thôi được rồi, không sao," Tề Hinh xua tay, "Em mau đi thay đồ đi, đừng để đến trễ buổi thử kính."
"Vâng ạ, chị đợi em một lát," Bạch Tố Linh vội vàng vào phòng ngủ thay đồ.
Thời gian có chút gấp, Ellie không đợi Bạch Tố Linh kịp kiểm tra lại ký ức đã tri kỷ mở miệng nhắc nhở, "Sáng nay chín giờ chị có một buổi thử kính của phim [Đế quân độc sủng thê], thử vai nữ phụ số ba, Tề Hinh đặt rất nhiều hy vọng ở cơ hội lần này."
Nói xong, Ellie lại giúp cô lục ra đoạn ký ức nguyên chủ đã đọc qua kịch bản của bộ phim để cô dễ dàng ôn lại.
"Cám ơn em, Ellie!" Bạch Tố Linh thật lòng cảm tạ, một bên ôn lại kịch bản một bên nhanh chóng thay đồ.
"Xong chưa Tố Linh?" Tề Hinh ở bên ngoài gõ cửa thúc giục, "Sắp tám rưỡi rồi, không thể dây dưa lâu hơn nữa đâu."
"Vâng em ra ngay đây," Bạch Tố Linh vội đáp lời, vài giây sau thì mở cửa phòng bước ra.
Tề Hinh lập tức nắm lấy tay cô, kéo ra cửa, "Đi thôi, không thì trễ mất."
Cũng may nguyên chủ là người cẩn thận, tối qua đã soạn sẵn túi xách, hiện tại Bạch Tố Linh chỉ cần cầm lên liền có thể ra cửa.
Ngồi trên xe, Tề Hinh vừa lái xe vừa nhắc nhở, "Tố Linh, vai diễn lần này em nhất định phải giành được, nếu không sau này chị sẽ không thể tìm được tài nguyên tốt nào cho em nữa đâu."
"Vâng ạ," Bạch Tố Linh ngoan ngoãn trả lời.
Tề Hinh vẫn không yên tâm, nhấn mạnh, "Chị biết, em vẫn luôn không muốn bị quy tắc ngầm, chị cũng không muốn em phải rơi vào vũng bùn đó, cho nên đây là cơ hội cuối cùng mà lãnh đạo cho em. Nếu lần này em không giành được, ngay cả chị cũng không thể giúp em được nữa đâu."
Một nguyên nhân khác khiến Bạch Tố Linh vẫn không thể nổi lên được là vì không chịu quy tắc ngầm, thậm chí vì vậy mà làm phật lòng một vài vị tai to mặt lớn trong ngành. Nếu không phải vì coi trọng nhan sắc của nguyên chủ, công ty cũng sẽ không nỗ lực như vậy gánh vác giúp nguyên chủ hai năm này. Ban đầu Tề Hinh ký hợp đồng với cô cũng là vì dung mạo, còn cho rằng Bạch Tố Linh chắc chắn sẽ nổi nên mới không lo cô sẽ bị tiềm quy tắc.
Ai ngờ, khí chất và diễn xuất của nguyên chủ không theo kịp, làm rối loạn tính toán của Tề Hinh, nhưng hai năm qua Tề Hinh cũng đã rất cố gắng để vớt vát nguyên chủ, thuyết phục lãnh đạo cho nguyên chủ thêm cơ hội.
Nhưng đã hai năm rồi, lãnh đạo dần chờ không nổi nữa, lần thử kính này chính là cơ hội cuối cùng của cô.