Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 36: Trở về thời học sinh (34)




Mới bắt đầu, Diệp Khinh Quân chậm rãi mà ôn nhu ngậm lấy môi cô, khi mút khi liếm, giống như đang thưởng thức một viên kẹo vậy, ngọt như vậy, chỉ sợ dùng quá sức liền tan.

Vài giây sau, động tác của Diệp Khinh Quân mạnh dần, ra sức mút lấy môi cô. Chiếc lưỡi linh hoạt cũng không đợi được nữa, len vào giữa hai môi cô, tách ra hàm răng, sau đó ấm nóng trơn trượt xông vào lãnh địa thuộc về riêng cô, điên cuồng xâm chiếm, điên cuồng càn quét, hút lấy tất cả mật ngọt của cô.

Tay phải ôm lấy eo cô siết chặt, kéo cô dựa sát vào người mình, anh ra sức hôn cô, động tác dồn dập mà kịch liệt giống như muốn nuốt trọn cô vào bụng. Toàn bộ xúc giác, khứu giác của Hàn Nhược Linh đều bị anh bá đạo xâm chiếm, đầu óc quay cuồng, hít thở không thông, cả người dần dần mềm xuống, phải dựa vào Diệp Khinh Quân đỡ mới có thể đứng nổi.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Diệp Khinh Quân cũng rời đi. Hai người trán tựa trán, chóp mũi anh cọ lên chóp mũi cô, hơi thở mang đầy dục vọng và hoocmon nam tính phả lên mặt cô từng đợt từng đợt, khiến Hàn Nhược Linh có chút say mê.

"Tiểu Linh..." Giọng Diệp Khinh Quân tràn đầy nhẫn nại và kiềm chế, "Em khiến anh chết mất..."

Hàn Nhược Linh xấu hổ đến tột độ, yếu ớt gục mặt vào trong ngực anh, dưới điều kiện ánh sáng hạn chế như bây giờ Diệp Khinh Quân vẫn có thể thấy được rõ ràng sắc đỏ mê người ở trên vành tai cô.

Diệp Khinh Quân ôm lấy cô, hít sâu mấy hơi bình ổn lại lửa nóng trong người, khàn khàn nói, "Tiểu Linh, chúng ta đính hôn đi. Đợi đến lúc tốt nghiệp đại học, chúng ta lại kết hôn, được không?"

Đợi một lúc, thấy người trong ngực không trả lời, Diệp Khinh Quân ôn nhu hỏi lại, "Tiểu Linh, được không?"

Vài giây sau, từ trong lòng ngực vang lên giọng nói rầu rĩ, "Có ai như anh không chứ... còn chưa có cầu hôn em đàng hoàng đâu..."

Diệp Khinh Quân khẽ cười, dịu dàng nói, "Đợi đến lúc đó, nhất định anh sẽ cầu hôn em. Chỉ là Tiểu Linh của anh quá mê người, chỉ có nhanh chóng bắt được em anh mới có thể an tâm. Cho nên, Tiểu Linh, được không? Đồng ý anh được không?"

Tại hẻm nhỏ tối tăm, trong bầu không khí ái muội mà tĩnh lặng, dường như có một âm thanh mềm mại nhẹ nhàng vang lên.

"Ân."

***

Theo nguyện vọng của Diệp Khinh Quân, vợ chồng Diệp gia mang theo quà cáp đến thăm hỏi Hàn gia, tiện thể cũng thảo luận về chuyện tương lai của hai đứa trẻ.

Sau một hồi nói chuyện, cha mẹ Hàn Nhược Linh rốt cuộc cũng đồng ý cho hai người đính hôn. Nhưng vì suy nghĩ cho kỳ thi đại học sắp tới, hai nhà quyết định đợi đến khi hai người thi xong mới tổ chức lễ đính hôn.

Lễ đính hôn mới rất nhiều người, nhưng toàn bộ chỉ là họ hàng thân thích và bạn bè hai bên. Tiết Hâm cũng được mời đến.

Trong buổi lễ, Tiết Hâm nhìn Hàn Nhược Linh tươi cười rạng rỡ đứng bên cạnh Diệp Khinh Quân, hình ảnh hoàn mỹ xinh đẹp như vậy khiến tâm trạng anh cũng tốt lên phần nào, thành tâm chúc phúc cho hai người.

Vào đại học, Hàn Nhược Linh và Diệp Khinh Quân đồng thời chọn khoa quản trị kinh doanh. Vì đã học một lần nên chương trình học đối với Hàn Nhược Linh khá dễ nuốt, còn Diệp Khinh Quân thì vẫn giữ phong cách học tập cũ. Thậm chí giờ đây anh còn không thèm lên lớp nữa, toàn bộ thời gian đều dành cho việc thành lập công ty riêng, chỉ khi nào có kiểm tra anh mới lộ diện.

Trường học đã đặc cách cho anh nên dù không đến lớp anh vẫn không mất điểm chuyên cần, khi tốt nghiệp vẫn cầm được bằng loại giỏi.



Cuối tháng chín, chính là sau lễ đính hôn được một tháng, sau khi vô học được hai tuần, Diệp Khinh Quân đón sinh nhật lần thứ mười tám.

Đêm đó cũng là đêm đầu tiên của hai người.

Hàn Nhược Linh đem bản thân gói thành quà tặng cho anh.

Sau này vô tình cha mẹ Hàn Nhược Linh biết được, tức giận trưng mặt lạnh với Diệp Khinh Quân một hồi. Diệp Khinh Quân phải dùng biết bao công sức, giải thích hứa hẹn đủ điều hai người họ mới dần bỏ qua.

Giữa năm nhất, Tiết Hâm chủ động đến tìm cô, còn dắt theo một người con gái, giới thiệu với cô đó là bạn gái của anh.

Thấy Tiết Hâm đã hoàn toàn buông bỏ được tình cảm dành cho mình, còn tìm được hạnh phúc cho riêng anh, Hàn Nhược Linh vui mừng thật tâm chúc phúc cho anh, kiểu xưng hô thân mật Tiểu Hâm - Linh Nhi lúc trước cũng được khôi phục.

Bốn năm sau, Hàn Nhược Linh và Diệp Khinh Quân đồng thời tốt nghiệp đại học. Công ty của Diệp Khinh Quân cũng đã đi vào ổn định, có tiếng tăm nhất định trong thương giới, cộng thêm sau lưng là Diệp thị và Hàn thị, không có đối thủ nào dám dùng các loại chiêu trò dơ bẩn để tính kế anh.

Theo như ước định năm đó trong hẻm nhỏ, sau khi tốt nghiệp, hai người tổ chức lễ cưới, đăng ký kết hôn.

Vợ chồng Hàn gia rất là không nỡ gả con gái mình sớm như vậy, nhưng thấy Hàn Nhược Linh thật sự hạnh phúc khi ở cạnh anh, qua mấy năm quan sát hai người họ cũng nhìn rõ được nhân phẩm của Diệp Khinh Quân, đối với người con rể này thật sự không có điểm nào để chê trách.

Vì vậy, không nỡ thì không nỡ, bọn họ vẫn buông tay giao bảo bối của mình cho Diệp Khinh Quân, nhờ cậy Diệp Khinh Quân dùng cả đời này toàn tâm toàn ý yêu thương cô, bảo bọc cô.

Trong bốn năm này, Diệp Khinh Quân đã mua được cho riêng mình một căn hộ nên sau khi kết hôn, Hàn Nhược Linh cũng không ở cùng với cha mẹ anh mà ở trong tổ ấm chỉ thuộc về bọn họ.

Cả cuộc đời này, Hàn Nhược Linh sống được rất hạnh phúc, nếu phải nói có điều gì tiếc nuối thì cô chỉ có một điều, đó chính là không thể sinh con cho anh.

Hai người họ đều đã đi khám sức khỏe, kết quả cho thấy cơ thể của hai người đều rất khỏe mạnh, phù hợp để có con, nhưng không hiểu sao mãi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Chỉ đến khi Ellie giải thích, Hàn Nhược Linh mới biết hóa ra nguyên nhân là do cô.

Tuy rằng nguyên chủ nguyện ý cho cô sử dụng thân thể này nên Thiên Đạo cũng mắt nhắm mắt mở với việc cô xuyên hồn đến, nhưng rốt cuộc thân thể này không thuộc về cô, dù ít dù nhiều vẫn sẽ có sự bài xích. Huống chi, nhìn trên mặt nhân duyên và đạo đức, nếu như thật sự có con, vậy đứa con này là của nguyên chủ hay là của cô đây?

Vì vậy mà từ khi dự án này được khởi động, có hàng ngàn người đã xuyên đến rất nhiều thế giới khác nhau, nhưng chưa từng có ai mang thai qua chứ đừng nói đến là có con.

Biết được là nguyên nhân ở mình, Hàn Nhược Linh cảm thấy rất có lỗi với Diệp Khinh Quân, vẫn luôn áy náy tự trách trong một thời gian dài. Trong quãng thời gian này, không có khi nào là Diệp Khinh Quân bực bội ghét bỏ hay tỏ ra mệt mỏi với cô, vẫn luôn ở bên cạnh ôn nhu khuyên nhủ động viên cô. Anh thậm chí còn lôi kết quả kiểm tra sức khỏe ra để bác bỏ suy nghĩ của cô, nói rằng cả hai đều khỏe mạnh, nếu cô cứ nói là do cô vậy anh cũng có thể nói là do chính anh có vấn đề.

Diệp Khinh Quân luôn kiêu ngạo như vậy, nay lại vì cô mà buông bỏ tự tôn nói bừa rằng bản thân có vấn đề, trong phút chốc liền giúp Hàn Nhược Linh xốc lại tinh thần, không còn ủ rũ buồn bã nữa.

Con đã không thể có, cho dù cô có tự trách cũng không thể thay đổi được gì. Diệp Khinh Quân đối với cô tốt như vậy, cô không muốn để anh phải chịu một tia ủy khuất nào, nhất là bởi vì cô.



Cũng may gia đình hai bên tuy có điều tiếc nuối nhưng vẫn rất tâm lý, không những không oán trách một trong hai người mà còn động viên, an ủi bọn họ.

Đến năm tám mươi chín tuổi, hai người một trước một sau ra đi.

***

Trở lại thế giới thực, khung cảnh xung quanh vẫn là một màn tối tăm như trước.

Trên người Âu Dương Nhã Linh vẫn là bộ quần áo mà cô mặc trước khi gặp tai nạn xe cộ, hiện tại nhìn lại bỗng cảm thấy có chút xa lạ.

Ellie đứng ở phía đối diện, khuôn mặt đạm nhạt ít có cảm xúc, khiến cô đột nhiên nghĩ đến Diệp Khinh Quân.

Trong lúc Âu Dương Nhã Linh còn đang bồi hồi, Ellie đã lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô, "Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Xin mời ký chủ xem bảng tóm tắt kết quả."

Nhiệm vụ chính: hoàn thành - khen thưởng: mười điểm sinh lực.

Nhiệm vụ khác: không có.

Điểm sinh lực: 10/200

Điểm giao dịch: 0

Kho giao dịch: trống.

Lúc thấy chỉ được khen thưởng mười điểm, Âu Dương Nhã Linh có chút ỉu xìu, nhưng ngay lập tức đã tươi tỉnh trở lại.

Đó là nhiệm vụ đầu tiên của cô, có thể hoàn thành đã là tốt lắm rồi! Cứ từ từ bình tĩnh mà làm, rồi cô cũng sẽ kiếm đủ điểm mà thôi.

"Ký chủ, hiện tại Ellie sẽ giải thích rõ hơn về cửa hàng giao dịch."

"Được," Âu Dương Nhã Linh gật đầu, có chút mong đợi nói.

"Cửa hàng giao dịch trực thuộc hệ thống L44, bất cứ khi nào cần chị đều có thể tiến hành làm giao dịch. Trong cửa hàng giao dịch cái gì cũng có, bởi vì nó tập hợp tất cả các đồ vật ở tất cả các thế giới. Để trao đổi, chị sẽ cần điểm giao dịch. Điểm giao dịch được quy đổi từ điểm sinh lực với tỉ lệ một điểm sinh lực thành một trăm điểm giao dịch.

Chị cần phải quy đổi điểm trước khi tiến hành giao dịch, cũng có nghĩa là, nếu chị cần mua một đồ vật có giá sáu mươi điểm giao dịch, chị sẽ bị trừ một điểm sinh lực, sau khi giao dịch thì còn dư lại bốn mươi điểm giao dịch. Một khi đã quy đổi thành điểm giao dịch, chị sẽ không thể quy đổi ngược lại thành điểm sinh lực nữa, đồ vật đã mua cũng không thể trả lại. Tất nhiên, chị cũng có thể lựa chọn để hệ thống giúp chị quy đổi, như vậy khi mua đồ, thiếu đến đâu hệ thống sẽ tự động giúp chị quy đổi đến đó.

Ngoài ra, cửa hàng cũng có một không gian ảo đi kèm, nếu có đồ chưa dùng đến hoặc có thể sử dụng lại, chị có thể bỏ nó vào kho hàng để thuận tiện mang theo, đồ cũng sẽ không biến mất khi di chuyển qua các thế giới khác. Tuy nhiên, kho hàng chỉ có thể đặt đồ vật đổi từ cửa hàng, không thể dùng để chứa các vật khác."