Tiết Hâm tặng cô Tinh Hà, đương nhiên không thể không nhận ra sợi dây chuyền này, mà Tô Kiêu và Từ Minh đã nhìn qua chiếc lắc tay ban sáng, cũng lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa hai món trang sức này.
"Thích chứ?" Diệp Khinh Quân ôn nhu hỏi.
Hàn Nhược Linh gật đầu, tươi cười rạng rỡ nhìn anh, "Rất thích! Cảm ơn cậu!"
"Tớ đeo cho cậu nhé?"
Mặc dù hỏi, Diệp Khinh Quân đã đưa tay cầm lấy sợi dây chuyển, mở móc khóa. Hàn Nhược Linh liền vén tóc mình qua một bên cho anh dễ thao tác.
Diệp Khinh Quân đứng ra sau lưng cô, giúp cô đeo lên, sau đó chỉnh lại tóc cô.
Tiết Hâm lẳng lặng nhìn hai người họ thân cận, trong lòng dâng lên một trận buồn bã mất mát.
Diệp Khinh Quân hơi liếc qua, lại nhìn Hàn Nhược Linh nói, "Không phải còn một chiếc lắc tay cùng bộ sao, tớ đeo cho cậu luôn nhé?"
Hàn Nhược Linh giật mình nhìn anh, sau hiểu được ý định của anh, cảm động nở nụ cười, gật đầu, "Được," cô nhìn sang Tiết Hâm gọi, "Tiết Hâm, quà của cậu tớ để trong cặp tớ ấy. Cậu lấy giúp tớ đi."
Tiết Hâm hơi kinh ngạc, nhanh chóng gật đầu, chạy đi lấy hộp quà cho cô.
Lúc cầm hộp quà trở lại, Diệp Khinh Quân tiến đến nhận lấy hộp quà từ tay anh, lấy ra chiếc lắc tay trong đó rồi đeo lên tay Hàn Nhược Linh.
Tô Kiêu và Từ Minh EQ hơi thấp, chỉ nhìn Hàn Nhược Linh cười khen, "Nhược Linh hôm nay thật xinh đẹp nha! Bọn tớ mà biết trước thì đã chuyển qua mua nốt hai món trang sức còn lại cho cậu đủ bộ luôn."
Hàn Nhược Linh cười cười, "Món quà hai cậu tặng tớ cũng rất thích!"
Nhìn trên cổ cô đeo sợi dây chuyển Ngân Hà, trên cổ tay lại đeo Tinh Hà, trong tâm Tiết Hâm tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Anh biết, hai người họ là thông qua hành động này ngầm nói cho anh suy nghĩ trong lòng họ.
Diệp Khinh Quân giúp cô đeo dây chuyền trước chính là muốn hướng anh thể hiện sự chiếm hữu đối với Hàn Nhược Linh, sau lại giúp cô đeo lên chiếc lắc tay mà anh tặng là vì muốn nói, chiếc lắc tay này anh đeo lên được thì cũng lấy xuống được. Diệp Khinh Quân có thể chấp nhận anh ở bên cạnh Hàn Nhược Linh với tư cách là thanh mai trúc mã, nhưng hơn thế nữa thì không được.
Mà Hàn Nhược Linh đợi Diệp Khinh Quân ngỏ ý mới đồng ý đeo lên cũng chính là muốn nói cho anh biết, cô chấp nhận chiếc lắc tay này là vì coi anh là bạn, không chủ động đeo lên chính là vì không muốn cho anh bất cứ hiểu lầm nào.
Mỗi người mang một loại tâm tình khác nhau kết thúc buổi tiệc. Vì ngày mai vẫn phải đi học nên bọn họ không thể ở lại quá trễ, huống chi bọn họ đều là nam trong khi chỉ có Hàn Nhược Linh là nữ.
Sau khi tiễn mọi người ra về, Hàn Nhược Linh nói một tiếng cám ơn đối với người hầu đang dọn dẹp tàn cuộc rồi lên phòng tắm rửa.
Lúc cầm lấy chiếc khăn tắm, nhớ đến buổi chiều Diệp Khinh Quân đã sử dụng qua nó, Hàn Nhược Linh cực kỳ lúng túng mà xấu hổ dùng nó lau người.
Sau này cho dù cô có đem nó đi giặt, cô cũng không thể bình tĩnh khi sử dụng nó được nữa...
Nhưng mà bỏ nó thì thật tiếc a...
Hàn Nhược Linh treo chiếc khăn lên, nhắm mắt làm ngơ coi như không có chuyện gì đi ra ngoài.
Thôi, không giặt.
Hàn Nhược Linh lại bàn học, lấy sách vở ra nhanh chóng hoàn thành toàn bộ bài tập cho ngày mai. Trong lúc đang làm bài, Diệp Khinh Quân có gửi tin nhắn đến báo mình đã về đến nhà, Hàn Nhược Linh cầm lên điện thoại nhắn lại, sau đó cứ cười tủm tỉm hoàn thành nốt phần bài tập còn lại.
Trước khi đi ngủ, cô bỗng nhận được tin nhắn từ Tiết Hâm.
"Nhược Linh, tớ đã thông suốt rồi. Tớ quyết định sẽ buông bỏ tình cảm này, mặc dù có lẽ sẽ rất khó... cũng sẽ cần rất nhiều thời gian, hy vọng cậu có thể chờ tớ... Xin lỗi cậu rất nhiều vì quãng thời gian qua đã khiến cậu khó xử. Hy vọng rằng sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn như lúc trước... Cũng hy vọng rằng cậu sẽ mãi hạnh phúc và vui vẻ!"
Đọc đoạn tin nhắn này, trong lòng Hàn Nhược Linh bỗng trở nên nhẹ nhõm thư thả rất nhiều, giống như nỗi sầu lo vẫn luôn ngạnh ở trong tim nay đã hòa tan, biến mất.
"Tớ nhất định sẽ chờ! Tớ đã nói rồi, chúng ta vĩnh viễn là bạn!"
Nhìn đến câu trả lời của cô, Tiết Hâm nhẹ cười.
Vĩnh viễn là bạn, câu này ban đầu khiến anh chua xót đau đớn bao nhiêu thì hiện tại lại nhẹ nhõm và ấm áp bấy nhiêu.
***
Sinh nhật trôi qua, cả bọn lại bận ngập đầu với việc học tập ôn thi. Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi cuối học kỳ, sau đó ba tháng lại là kỳ thi đại học, cả khối mười hai và các giáo viên đều trở nên căng thẳng, điên cuồng dạy học, điên cuồng nhồi nhét thông tin, điêu cuồng ôn thi.
Trong quãng thời gian này, cũng chỉ có Hàn Nhược Linh và Diệp Khinh Quân là còn có thể thư thả.
Chính vì vậy mà Hàn Nhược Linh rất khâm phục Diệp Khinh Quân. Cô thư thả là vì đã từng học qua, còn anh thì khác, ngày thường rõ ràng không hề chú ý nghe giảng nhưng lại vẫn có thể hiểu bài, lần nào kiểm tra cũng được điểm tuyệt đối.
Tháng năm đến, cả khối mười hai lên dây cót tinh thần, dùng hết sức lực để chèo chống vượt qua kỳ thi cuối học kỳ đầy cực khổ này.
Ngày thi cuối cùng vừa kết thúc, cả đám vui mừng hoan hô như được mùa, mừng rỡ hớn hở rốt cuộc khổ ải cũng kết thúc, sau này bọn họ sẽ không bị thầy cô quản nữa, cũng không còn phải căng đầu mà làm bài tập nữa.
Hàn Nhược Linh nhìn phản ứng của bọn họ thì cười thầm trong lòng, bọn họ vui mừng quá sớm a.
Vẫn còn kỳ thi đại học, rồi bốn năm đại học sau đó nữa mà.
Tuy vậy Hàn Nhược Linh vẫn không nói ra mấy lời này hủy hoại tâm tình của bọn họ. Cô hiểu, mọi người chỉ là đã quá căng thẳng nên mới muốn giải tỏa một chút mà thôi.
Giống như học kỳ một, kết thúc học kỳ hai, cả lớp mười hai ban hai lại rủ nhau đi ăn mừng.
Địa điểm được chọn lần này chính là quán BBQ.
Quán này cách trường rất gần, đi bộ mười phút là đến. Bởi vì môn thi cuối cùng là vào buổi sáng nên cả lớp tạm chia tay nhau về nhà trước, đợi đến tối lại tụ tập ở quán. Lớp trưởng đại diện mọi người gọi điện đến quán đặt bàn trước.
Đến giờ hẹn, Diệp Khinh Quân ghé qua nhà cô đón cô đến quán BBQ.
Cả lớp quyết chí ăn mừng nên ăn uống thả ga, gọi một đống bia đến. Bởi vì bọn họ đã là lớp mười hai, lại không mặc đồng phục nên chủ quán cũng không phân biệt được rõ ràng, thấy bọn họ bảo đã là sinh viên năm nhất liền tin tưởng, đem bia đến.
Trong bầu không khí tưng bừng này, ngay cả đám con gái cũng uống một ít, chỉ có Hàn Nhược Linh là không động đến một giọt nào, bởi vì cô rất không thích vị đắng của bia.
Diệp Khinh Quân ban đầu cũng không tính uống, cuối cùng bị Tô Kiêu và Từ Minh mượn men say làm loạn, quấn lấy một hồi, đành phải uống vài ly với bọn họ.
Hơn tám giờ, cả bọn rời khỏi quán BBQ, tổ chức đi bar. Có rất nhiều người chưa từng đi bar, nhất là đám con gái bình thường tò mò nhưng lại không dám đi, bây giờ thấy đi chung với bạn học, lại còn đông như vậy thì không sợ nữa, hồ hởi cùng nhau đến quán bar.
Chỉ có một vài học sinh ngoan là từ chối, tạm biệt bọn họ ra về sớm, trong số những người này có cả Hàn Nhược Linh và Diệp Khinh Quân.
Hàn Nhược Linh chào bạn học xong, chuẩn bị gọi xe taxi thì lại bị Diệp Khinh Quân ngăn lại, "Từ từ, theo tớ đi chỗ này đi."
Vừa nói, Diệp Khinh Quân vừa dắt tay cô dẫn đường.
Hàn Nhược Linh bỏ điện thoại vào túi, bước theo anh hỏi, "Đi đâu vậy?"
Diệp Khinh Quân ra vẻ thần bí, "Đến nơi rồi cậu sẽ biết."
Hàn Nhược Linh đành ngoan ngoãn theo sau. Vài phút sau, Hàn Nhược Linh nhận ra bọn họ đang đi về phía trường học, nghi hoặc hỏi anh, "Sẽ không phải đến trường đấy chứ?"
Diệp Khinh Quân cong môi, không trả lời.
Lúc đến hẻm nhỏ bên cạnh trường, Diệp Khinh Quân thay đổi phương hướng, dẫn cô đi vào trong hẻm nhỏ.
Lần này thì Hàn Nhược Linh hoàn toàn kinh ngạc, "Sao lại vào đây? Trong đây đâu có gì đâu?"
Đi một đoạn vào trong hẻm nhỏ, Diệp Khinh Quân đứng lại, hơi đẩy cô dựa lên bức tường đối diện trường học, tay trái chống bên tai cô, giọng nói mang theo ý cười xen lẫn một chút ý vị cô không nhận ra được, "Cậu biết hôm nay là ngày gì sao?"
Hàn Nhược Linh bị tư thế giữa hai người làm cho có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn anh, nơi này ánh đèn đường chiếu không tới nên hơi tối, hai mắt anh âm u thâm trầm khiến Hàn Nhược Linh bỗng có chút khẩn trương.
"Ng--ngày gì cơ?"
Diệp Khinh Quân dùng tay còn lại vén tóc cô ra sau tai, thuận tiện dừng ở đó vân vê vành tai cô, "Hôm nay là ngày thi cuối cùng, cậu có thể xem như đã tốt nghiệp cấp ba rồi."
Diệp Khinh Quân đã nói đến đây, Hàn Nhược Linh sao còn có thể không hiểu?
"Cậu không định... ở đây đó chứ..." Hàn Nhược Linh xấu hổ bối rối, mang theo chút ý vị cầu xin, "Đang ở ngoài mà..."
Ánh mắt Diệp Khinh Quân lập tức tối lại, nơi sâu tận cùng trong đáy mắt bùng lên một ngọn lửa nhỏ, nóng rực. Anh chuyển tay đến môi cô, ngón tay nhẹ di, khàn khàn nói, "Nhưng làm sao bây giờ... Tớ không nhịn được nữa..."
Hàn Nhược Linh đỏ bừng mặt, còn đang không biết nên nói thế nào, Diệp Khinh Quân đã đưa mặt lại gần, cánh môi mỏng lạnh áp lên môi cô.
Hàn Nhược Linh giật mình, tay theo bản năng đặt lên ngực anh, lập tức bị anh dùng tay kéo ra, nâng lên trên đỉnh đầu cố định lại.
"Tiểu Linh, nhắm mắt lại..."
Giọng anh du dương mà trầm khàn, mang theo sức quyến rũ vô hạn, trong lúc lơ đãng, Hàn Nhược Linh nghe theo lời anh, khép lại đôi mắt.