Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 347: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (36)




Du Linh nhìn anh một lúc lâu, rốt cuộc cũng đầu hàng, nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng mình.

“Quá nhanh.”

Lục Hi Quân sửng sốt, theo bản năng “Hửm?” một tiếng. Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ hơn, Du Linh đã giải thích rõ ràng.

“Chúng ta chỉ mới xác định mối quan hệ vào tối qua thôi, hơn nữa lúc đó anh chỉ là Quân.”

Lục Hi Quân vội vàng khẳng định, “Dù là Quân hay Lục Hi Quân thì vẫn là anh mà thôi! Sẽ không có gì thay đổi, tình cảm mà anh dành cho em cũng vậy!”

Du Linh hơi thở dài, “Em biết, nhưng mà em vẫn cần thêm thời gian. Huống chi…”

Cô nhìn anh, đầu ngón tay vươn ra chọt chọt lên ngực anh, “Mặc kệ là Quân hay Lục Hi Quân thì vẫn là mới làm bạn trai em được một ngày thôi đó. Vậy mà anh đã muốn rồi sao? Có mà nằm mơ ấy. Ai mà biết được sau này sẽ thế nào. Dù sao em cũng chỉ là một người cá làm nghề ca sĩ, anh lại là con trai thủ tướng, ai mà biết----”

“Anh biết,” Lục Hi Quân không nghe tiếp được nữa. Anh nắm lấy bàn tay đang chọt lên ngực anh, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói, “Em nói đúng, trong chuyện này đúng là anh đã quá gấp gáp. Anh có thể chờ đến khi em cảm thấy sẵn sàng. Còn chuyện mà em lo lắng, anh đảm bảo với em sẽ không bao giờ xảy ra. Anh biết sau này sẽ thế nào, sau này của em chỉ có anh, và sau này của anh chỉ có em, đơn giản vậy thôi.”

Du Linh im lặng nhìn anh một lúc lâu, sau đó lại chỉ cụp mắt, dùng bàn tay còn lại tiếp tục làm loạn trên ngực anh.

Lục Hi Quân thở dài trong lòng.

Ngày thường rõ ràng hay trêu chọc anh như vậy, lúc này sao lại sợ sệt cẩn thận đến thế chứ.

Thì đúng là cẩn thận một chút càng tốt, nhưng mà nếu đối tượng bị đề phòng là chính mình, Lục Hi Quân lại có chút không biết nên làm thế nào cho phải.

Nếu như ban đầu không có chuyện mất trí nhớ…

Thôi, nếu không bị mất trí nhớ thì sao anh có thể gặp cô chứ.

Anh buông cô ra, bước ra khỏi bồn tắm. Dưới cái nhìn nghi hoặc của Du Linh, anh cầm mấy chai dầu gội sữa tắm lại, hỏi cô, “Em có muốn gội đầu không?”

Du Linh không rõ anh hỏi như vậy là vì muốn lấy giúp mình dầu gội đầu hay là vì muốn giúp mình gội đầu, chỉ có thể đúng sự thật đáp, “Có ạ.”

Lục Hi Quân đặt mấy chai lọ xuống thành bồn, sau đó mở vòi hoa sen của bồn tắm, dùng tay còn lại đè nhẹ lên trán cô, hướng cô ngửa đầu ra sau.

Thấy toàn bộ hành động này của anh, Du Linh rốt cuộc hiểu được anh định làm gì, vẫn không nhịn được mà hỏi lại, “Anh định gội đầu cho em đấy à?”

“Uhm,” Lục Hi Quân cẩn thận làm ướt tóc cô, khẽ đáp một tiếng.



Sau khi làm ướt tóc cô xong, anh lấy một lượng dầu gội đầu vừa đủ vào lòng bàn tay rồi bắt đầu xoa bóp khắp da đầu cô.

Cả hai người đều không nói gì, bầu không khí mờ ám nồng nhiệt lúc trước bỗng dưng trở nên yên bình một cách kỳ lạ. Cảm xúc trong lòng Du Linh hỗn loạn, cô không biết phải nói hay làm cái gì, chỉ đành ngửa đầu ra phối hợp với anh, yên lặng tận hưởng khoảnh khắc này.

Lục Hi Quân xoa đầy bọt khắp đầu tóc cô. Qua một lúc, anh mới lên tiếng, “Sắp tới anh và bố phải giải quyết Tề gia. Bọn chúng đã biết về em, nên để an toàn thì nếu không có việc gì em cứ ở lại trong nhà. Nếu như cần phải ra ngoài, anh cũng đã sắp xếp vệ sĩ cho em, em nhớ dẫn theo bọn họ.”

Du Linh ngoan ngoãn đồng ý, sau đó quan tâm hỏi anh, “Vậy còn anh thì sao?”

“Anh tạm thời không thể theo em được.”

Tuy không nhìn thấy mặt anh, Du Linh lại nghe được rõ ràng ý tứ áy náy trong ấy.

“Không phải, ý của em là anh nhất định phải cẩn thận đấy. Phải chuẩn bị đầy đủ kỹ càng. Em không hy vọng lại phải đi đến con ngõ nhỏ nào đó nhặt anh nữa đâu.”

Lục Hi Quân cười khẽ, đáp ứng với cô, “Anh biết rồi, sẽ không đâu. Anh sẽ cẩn thận.”

Anh cầm lấy vòi hoa sen, nhẹ nhàng rửa sạch bọt xà phòng giúp cô.

“Còn chuyện hợp đồng…”

Du Linh đang ngửa đầu ra để tránh cho nước vào mắt, nghe anh nói lấp lửng vậy thì mở to mắt nhìn anh, “Hợp đồng nào cơ?”

“Hợp đồng giữa anh và em ấy,’ Lục Hi Quân nhắc nhở.

“Không phải đã hết hiệu lực rồi sao? Khi ấy em có nói là khi anh tìm lại được trí nhớ thì có thể kết thúc hợp đồng rồi còn gì.”

Anh mỉm cười cài vòi hoa sen trở về vị trí, lại tiện tay rút nắp bịt lỗ thoát nước ra. Mực nước trong bồn chậm rãi hạ xuống, Lục Hi Quân cầm lấy chai sữa tắm, xịt một ít ra lòng bàn tay. Anh nâng một cánh tay của cô lên, vừa thoa sữa tắm cho cô vừa nói.

“Ừm, em nói là có thể, không phải là tự động kết thúc, không phải sao?”

Du Linh còn đang ngạc nhiên chuyện anh tự ý giúp mình thoa sữa tắm, còn đang nghĩ không biết có nên ngăn anh lại không thì lại nghe được câu này, cái gì cũng đều quên hết, khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, “Ý anh là sao cơ?”

Lục Hi Quân từ tốn chuyển sang cánh tay còn lại của cô, nhẹ nhàng trả lời, “Ý của anh là, Du Linh tiểu thư, em tiếp tục bao nuôi anh đi, có được không?”

Du Linh mở to mắt nhìn anh, cả người ngây ra, nhất thời không thể phản ứng lại.

“…Anh nói thật đấy à?”

Lục Hi Quân cười khẽ, cúi đầu hôn lên trán cô, “Thật mà.”



“Nhưng giờ anh đã lấy lại trí nhớ, biết mình là ai, có công việc đàng hoàng, sao lại muốn đi làm vệ sĩ cho em chứ? Rồi bố mẹ anh có đồng ý không?”

Lúc này Lục Hi Quân đã bôi xong hai cánh tay, bàn tay đã bắt đầu di chuyển đến trước ngực cô. Du Linh lại vì quá tập trung vào vấn đề bao nuôi này mà nhất thời không nhận ra, để mặc anh tùy ý ăn đậu hũ mình.

“Cuộc sống của anh, anh thích lựa chọn thế nào thì làm. Trừ phi là chuyện trái pháp luật trái đạo đức, không thì bố mẹ anh lấy quyền gì mà cấm anh chứ?”

“Nhưng bố anh là thủ tướng mà,” Du Linh không nhịn được nói, “Anh là con trai bác ấy lại đi làm vệ sĩ cho em, còn là cái loại bao ăn bao ở bao tất cả mọi thứ như thế, lỡ có ai biết được, như đối thủ của bố anh chẳng hạn, rồi họ nói ra nói vào, cười nhạo Lục gia thì sao?”

Tay Lục Hi Quân du tẩu ở phía trước của cô, lúc lướt qua ngọn đồi lúc đi xuống vùng bằng phẳng. Nơi ấy đã dính đầy bọt sữa tắm, anh lại mãi không chịu rời đi. Thấy cô không để ý đến, anh liền càng làm càn, vờ như không biết gì, một bên xoa xoa một bên trả lời cô.

“Sao vậy? Lúc trước không phải khi nghĩ ra cái hợp đồng này em còn rất đứng đắn bảo nó chỉ là hợp đồng bình thường à? Sao bây giờ lại không chịu để anh tiếp tục hợp đồng?”

Bị anh nhắc tới, Du Linh hơi xấu hổ né tránh ánh mắt anh, cười khan nói, “Thì lúc đó khác mà… Ý em là, hợp đồng này hoàn toàn bình thường. Em chỉ thay đổi phương pháp trả lương thôi. Nhưng ai biết được những người khác sẽ cảm thấy thế nào chứ? Bọn họ thậm chí còn có thể đơm đặt, bẻ lái vấn đề mà. Rồi người khác không rõ ràng nếu nghe được hoặc đọc được những bài viết vớ vẩn đó, có ấn tượng sai về gia đình anh hay về bác thì thế nào?”

“Không có đâu, em đừng nghĩ nhiều,” Lục Hi Quân xoa nắn phần đẫy đà của cô, âm thầm tiếc nuối lớp vảy cá này che khuất mất phần xinh đẹp nhất của nơi này, ngoài mặt lại vẫn đứng đắn trả lời, “Người bình thường thì không biết thân phận của anh, còn người trong giới, anh tự có cách giải quyết. Tóm lại là sẽ không có chuyện gì. Em chỉ cần đồng ý bao nuôi anh thôi.”

Nghe được thái độ bá đạo ấy, Du Linh bĩu môi liếc anh, “Lại cứ thích được em bao nuôi cơ đấy.”

“Sao lại không cơ chứ?” Lục Hi Quân cười cười, cúi đầu hôn nhẹ liên tục lên môi cô, “Chỉ phục vụ mỗi em, chỉ thuộc về em, có được không, cô chủ?”

Lúc nói hai từ cuối, Lục Hi Quân theo bản năng cơ thể mà tăng lực đạo nơi tay. Hai bầu ngực đột nhiên bị bóp mạnh khiến Du Linh rốt cuộc ý thức được bản thân đã bị anh chiếm lợi suốt từ nãy đến giờ. Cô vừa xấu hổ vừa tức cười, đánh mạnh lên hai mu bàn tay anh, sau đó lại đẩy anh ra, “Hiện tại cô chủ liền ra lệnh cho anh, mau ra ngoài!”

Lục Hi Quân cười cười, không trêu đùa cô nữa, xoay người tiến đến trước bồn rửa tay, mở nước rửa trôi bọt sữa tắm trên tay mình. Trước khi ra khỏi phòng tắm, anh quay đầu mỉm cười ái muội nói, “Nếu lần sau cô chủ còn muốn trải nghiệm dịch vụ này nữa thì cứ nói cho anh biết nhé.”

Du Linh tức giận hất bọt xà phòng về phía anh, “Em không ngờ anh lại là người như vậy luôn á!!!”

*

Tại vì Lục Hi Quân mà lần tắm rửa này của Du Linh lâu hơn hẳn bình thường.

Lúc Du Linh mặc quần áo xong xuôi ra ngoài thì nhìn thấy Lục Hi Quân đang ngồi trên giường mình. Anh đã thay sang một bộ đồ mặc nhà khác, đang ngồi bấm điện thoại, hẳn là chơi game bởi vì cô thấy anh cầm ngang chiếc điện thoại. Nghe thấy tiếng động, Lục Hi Quân ngẩng đầu qua, thấy cô đã xong bèn tiện tay cất điện thoại đi.

“Em lâu thật đấy.”

Du Linh trừng anh, còn chưa kịp nổi giận thì lại nghe anh nói tiếp, “Anh phải tự giải quyết rồi thay quần áo các thứ mà vẫn nhanh hơn em.”

Ba chữ ‘tự giải quyết’ như ngọn lửa nóng cháy phừng lên trong lòng cô.