Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 346: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (35)




Xem xong tập bốn của Thử Tài Sáng Tác thì Lục phu nhân cũng ngỏ ý muốn nghỉ ngơi, Du Linh nói chúc ngủ ngon với bà xong thì quay trở về phòng mình. Lúc này đã hơn chín giờ, khoảng cách so với lần cuối cùng cô tắm lúc sáng nay đã gần mười hai tiếng đồng hồ, vì thế Du Linh bèn lấy một bộ quần áo mới trong tủ rồi bước vào phòng tắm.

Nhắc đến tủ quần áo này thì phải khen Lục gia một câu rằng từ chủ đến tớ đều vô cùng tinh tế. Khi bọn họ biết rằng sẽ cần phải mang cô về cùng với Lục Hi Quân, vì sự an toàn của cô và cũng là vì để báo đáp cô, chủ nhân Lục gia đã dặn dò người đi chuẩn bị tất cả những vật dụng thiết yếu mà cô sẽ cần. Một tủ quần áo đầy những bộ trang phục khác nhau theo phong cách cô thường mặc này chính là một trong những thứ mà Lục gia đã chuẩn bị cho cô.

Du Linh bước vào trong phòng tắm, sau khi treo bộ quần áo lên thì xả nước ấm vào bồn. Có lẽ là do tiếng nước chảy át đi động tĩnh bên ngoài, chỉ đến khi tiếng Lục Hi Quân đột nhiên vang lên ngay ngoài cửa phòng tắm Du Linh mới giật mình một cái, vội vàng đáp lại.

“Anh ngồi đợi một lát đi, em chuẩn bị tắm rồi.”

Lục Hi Quân nghe thấy, đang định “Ừ” một tiếng thì trong đầu chợt hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh phát hiện ra bí mật của cô. Khi ấy, chính tay anh đã bế cô vào phòng tắm, đặt cô nằm trong bồn, mở vòi nước giúp cô. Làn nước trong vắt dần dần dâng lên, bao phủ qua làn da trắng muốt. Chiếc đuôi cá thon dài xinh đẹp lấp lánh ánh xanh, từng chiếc vây cá mềm mại dập dờn trong làn nước, cả bộ ngực tròn trịa căng mịn được một lớp vảy mỏng bao quanh lấy nữa…

Nhiệt độ thân thể anh bỗng dưng tăng cao. Yết hầu hơi lên xuống, anh đặt tay lên nắm cửa, nói với vào trong, “Dù sao trước đó anh đều thấy cả rồi, để anh vào nhé, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tiếng nước che lấp mất chất khàn trong giọng nói của anh, khiến cho Du Linh không hề cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần. Cô vẫn bình tĩnh vừa cởi quần áo vừa trả lời anh, “Thôi kỳ lắm. Nếu chuyện không quan trọng lắm thì anh cứ đợi một lát đi, em xong nhanh thôi.”

Tin tưởng Lục Hi Quân nghe được lời này sẽ đồng ý với mình, Du Linh không ngờ được giây sau cô liền thấy cánh cửa phòng tắm mở ra.

Ý thức được bản thân đang hoàn toàn trần trụi, cô không kịp nghĩ gì, hốt hoảng vội biến trở về đuôi cá.

Lục Hi Quân vừa mới đẩy cửa ra liền thấy Du Linh ngã phịch một tiếng xuống đất ngay trước mắt mình.

Anh giật thót, cho rằng cô lại quá mười hai tiếng không ngâm nước, vội vàng tiến lên bế cô dậy rồi đặt cô vào trong bồn tắm, ngoài miệng còn lo lắng hỏi han, “Em sao rồi? Có khó chịu không? Cảm thấy đỡ hơn chưa? Vừa mới té xuống có đau lắm không?”

Lại nhớ đến hành động cưỡng ép xâm nhập phòng tắm bạn gái của mình, Lục Hi Quân thuận miệng nói tiếp, “Còn may là có anh ở đây, nếu không sao em nhảy vào bồn tắm bây giờ.”

Du Linh còn đang nhăn mặt vì cơn đau từ mông truyền lại nghe thấy một câu này biểu cảm cũng phải tan vỡ. Cô không tin được trừng mắt nhìn anh, chỉ rõ, “Là do anh đột ngột xông vào nên em mới phải vội vàng biến thành đuôi cá, mới bị ngã đó!”

Không ngờ hóa ra là do mình, Lục Hi Quân không khỏi hơi chút xấu hổ, nghĩ cách lấp liếm, “Gì mà đột ngột xông vào chứ, anh có nói trước rồi mà. Với lại đây có phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy em trong bộ dáng này đâu, việc gì mà em phải xấu hổ chứ?”

Du Linh tức cười một tiếng, vươn tay nhéo phần thịt mềm trên eo anh, “Là do anh có ý đồ đen tối, còn dám đổ lỗi ngược cho em à?”

Lực đạo của cô không lớn, eo bụng anh lại đều là cơ bắp săn chắc, cho dù Du Linh có cố tình chọn nơi mềm nhất để nhéo thì cũng không đau là bao. Ngược lại, dưới tình huống này và khoảng cách này, sự đụng chạm nơi eo còn truyền đến một loại cảm giác ngưa ngứa tê dại khó tả.



Ánh mắt Lục Hi Quân hơi trầm xuống, anh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, cười cười hỏi, “Ý đồ đen tối gì? Anh làm gì có.”

Khuôn mặt anh gần ngay trước mắt cô, Du Linh sao có thể không nhận ra được ánh mắt sâu kín của anh? Ngay cả sự trầm khàn trong giọng nói mà cô bỏ lỡ lúc trước hiện tại cũng bị cô nghe rõ mồn một.

Trực giác cho cô biết lúc này nên lui thôi, nhưng tính cách nguyên chủ lại không phải như vậy, Du Linh chỉ có thể cắn răng tiếp tục.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt mang theo ý cười nhạo, dùng bàn tay còn lại của mình chỉ về một chỗ, khóe môi cong cong mang theo ý ái muội hỏi, “Vậy cái chỗ này của anh là thế nào? Hửm?”

Rõ ràng là giữa đầu ngón tay cô và chỗ đó của anh còn một khoảng cách rất lớn, nhưng mà dường như Du Linh có khả năng cách không chạm vật vậy, cô chỉ đơn giản chỉ một chút, nơi đó của anh liền càng phản ứng dữ dội hơn.

Ánh mắt Lục Hi Quân tối tăm vạn phần. Anh cong khóe môi, yết hầu hơi lên xuống.

Tiếng chuông trực giác trong lòng Du Linh điên cuồng reo lên.

Cô muốn rút tay lại, nhưng Lục Hi Quân đã trước một bước bắt lấy cả hai tay cô.

Anh cũng không màng quần áo trên người sẽ bị ướt, một bên vừa cầm hai tay cô giơ lên đỉnh đầu, một bên bước vào trong bồn tắm, quỳ xuống hai bên đuôi cá xinh đẹp của cô.

“Anh…” Du Linh trơ mắt nhìn anh từ từ áp sát đến, giam giữ chính mình trong vòng tay anh. Trái tim cô run lên liên hồi, tựa như lo sợ, lại tựa như chờ mong.

“Bị Tiểu Linh phát hiện ra rồi,” Lục Hi Quân cười cười nói, ánh mắt anh nhìn cô giống như ánh mắt của thú săn mồi nhìn con mồi mà bản thân vừa mới bắt được, “Vậy thì đành không nhịn nữa thôi.”

Dứt lời, anh liền hôn xuống.

Dục hỏa đốt người, Lục Hi Quân không có nhiều kiên nhẫn, chưa được bao lâu anh đã tiến quân đến nơi thần bí, bắt đầu càn quét khám phá hết mọi ngóc ngách của lãnh địa này, giống như muốn tìm hiểu rõ ràng, lại càng giống như muốn để lại dấu vết của mình, đóng dấu chủ quyền lên lãnh thổ ấy.

Sự tấn công dồn dập của anh cộng thêm tư thế không thoải mái khiến Du Linh khó lòng theo kịp. Cô bị anh kích thích đến nhũn hết toàn thân. Hơi thở hai người ngày càng dồn dập, nóng rực, hòa quyện lấy lẫn nhau.

Lục Hi Quân nhận ra cơ thể cô ngày càng mềm xuống, bàn tay đang giam giữ hai cổ tay cô cũng chậm rãi buông lỏng. Được thả tự do, Du Linh theo bản năng đặt tay lên vai anh, hơi ôm lấy cổ anh.



Lục Hi Quân nắm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, khẽ bóp nhẹ. Một bàn tay khác mơn trớn sau lưng cô, vuốt dọc sống lưng, tựa như đang vỗ về trấn an.

Hai người ngày càng đắm chìm vào trong nụ hôn. Bàn tay Lục Hi Quân bắt đầu không yên phận, bất giác từ sau lưng đã dịch chuyển ra phía trước, mon men chậm rãi đi lên, bao trùm lấy nơi mềm mại nhô cao của cô.

Lúc này Lục Hi Quân mới phát hiện, lớp vảy mỏng bao quanh lấy bầu ngực cô nhìn thì trông mềm mại, nhưng sờ lên mới biết chúng khá cứng, gần giống với vảy cá. Từng chiếc vảy nhỏ xíu xếp thành từng lớp từng lớp bao vây lấy bầu ngực cô, khi anh sờ lên, chỉ cảm thấy lành lạnh lại cứng rắn. Nhưng khi anh khẽ dùng lực bóp nhẹ, thịt mềm lại tùy theo ý muốn của anh mà biến hóa. Sự đối lập cực độ ấy giống như chất kích thích, cũng tựa như chất gây nghiện, chậm rãi nuốt lấy lý trí của anh.

Anh ôm cô kéo vào trong lòng, cánh môi tách ra, theo xương hàm cô chậm rãi hôn dần xuống dưới. Dọc theo cần cổ, đến xương quai xanh, mỗi một nơi anh đi qua đều để lại một đóa hoa đào nở rộ. Du Linh không nhịn được khoái cảm, tiếng rên rỉ nỉ non từ nơi cuống họng ngân lên, giống như móc câu móc lấy linh hồn anh, khiến cho anh càng thêm đắm chìm.

Anh ôm lấy hông cô, dùng lực nâng cô lên cao khỏi mặt nước. Lại tiếp tục đi xuống, từ xương quai xanh đến nơi nhô cao tròn trịa của cô. Lục Hi Quân chăm chỉ trồng hoa khắp đồi núi, cho đến khi bị lớp vảy ngăn trở, Lục Hi Quân mới không còn cách nào khác phải tạm thời dứt ra, đôi mắt đỏ ngầu nhuốm đầy tình dục nhìn cô, âm thanh trầm khàn đến đáng sợ cất lên.

“Tiểu Linh, cho anh nhé, được không?”

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của anh quá đáng sợ, hoặc cũng có lẽ là vì giọng nói của anh đột nhiên vang lên, mà Du Linh lại đột nhiên lấy lại được tỉnh táo.

Nhìn người đàn ông trước mặt vì mình mà trở thành bộ dáng như vậy, Du Linh cố gắng đè nén cơn xúc động trong lòng, bỗng nâng tay đẩy anh ra, nghiêng mặt qua một bên đáp, “Không được.”

Lục Hi Quân bất ngờ đến ngây người, lửa nóng trong lòng cũng vì thế mà hơi hạ xuống. Thấy cô không chịu nhìn mình, anh không khỏi có chút lo lắng, một bên nắm lấy tay cô một bên cúi đầu nhẹ giọng hỏi han, “Làm sao vậy? Anh làm gì khiến em cảm thấy bị xúc phạm à?”

Du Linh hơi bĩu môi, vẫn không nhìn anh lắc đầu đáp, “Không có.”

Lục Hi Quân dùng tay còn lại ôm lấy nửa bên mặt cô, thử dùng lực nhẹ muốn xoay mặt cô sang đối diện với mình, “Vậy em nhìn anh đi.”

Du Linh nương theo lực tay của anh quay sang nhưng lại cúi đầu, mi mắt cụp xuống, trông bộ dáng có chút ủy khuất tủi thân. Lục Hi Quân không biết phải làm sao, hai ngón cái anh khẽ động, vừa xoa nhẹ mu bàn tay cô lại vừa xoa nhẹ gò má cô, dịu giọng nói, “Nếu em không thích thì chúng ta không làm, nha? Nhìn anh đi mà. Sao tự dưng em lại như vậy? Anh cũng đâu có ép buộc em.”

Lời vừa dứt, Lục Hi Quân liền thấy cô ngẩng đầu đối mắt với anh, bĩu môi nói, “Dù có muốn anh cũng không ép buộc được.”

Vừa nói cô vừa cử động nhẹ đuôi cá.

Lục Hi Quân bật cười, cưng chiều hôn lên trán cô, đồng tình đáp, “Quả thật là như vậy.”

Du Linh đón nhận nụ hôn của anh. Anh hôn xong cũng không làm gì khác, cứ thế tiếp tục nhìn cô, vẫn vừa nhẹ xoa mu bàn tay cô vừa xoa gò má cô. Ánh mắt anh đã bớt đỏ hơn, cũng không tràn đầy tình dục như trước mà nhiều hơn mấy phần dịu dàng.