Du Linh cắn răng, xông đến chỗ anh đè anh nằm ngửa ra. Lục Hi Quân bị bất ngờ, chỉ kịp vội vàng giơ tay đỡ lấy hai bên eo cô, tránh cho cô bị ngã.
Du Linh dùng hai tay nắm đầu tóc anh, khuôn mặt đỏ hồng nghiến răng nói, “Anh trả Quân lại cho em!!!”
Lục Hi Quân bật cười, đối với việc cô ngồi lên người mình rồi còn nắm lấy tóc mình cũng không tức giận, ngược lại ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, vui vẻ đáp, “Anh không phải Quân à?”
“Không phải!” Du Linh dứt khoát đáp, “Anh là đồ lưu manh!”
Lục Hi Quân cười sung sướng, đá lông nheo với cô, “Nhưng không phải Tiểu Linh thích thế này hơn sao?”
“Làm gì có!!” Cô tức giận chối bỏ.
“Hửm? Lúc trước rõ ràng Tiểu Linh rất hay trêu anh, anh còn cho rằng em thích như vậy? Hay là em lại chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho phép dân cầm đèn?”
Du Linh bị anh làm cho nghẹn họng, tức đến thở phì phò mà không thể làm gì. Nhìn điệu cười gợi đòn của anh, cô tức giận cúi xuống, cắn lên cằm anh.
Ánh mắt Lục Hi Quân nháy mắt tối lại.
Du Linh ngẩng đầu lên, bắt gặp sự biến hóa của anh, không những không sợ hãi còn cười hừ một tiếng, vừa xuống khỏi người anh vừa nói, “Anh cố nhịn nha, không là phải đi giải quyết lần nữa đó.”
Nhìn bộ dạng đắc ý của cô, Lục Hi Quân không khỏi buồn cười, lăn người qua ôm lấy eo cô, dụi đầu vào vùng bụng nhỏ của cô, âm thanh cưng chiều bất đắc dĩ trầm trầm vang lên, “Thật sự là hết cách với em mà.”
Rốt cuộc cũng thắng được anh, tâm tình Du Linh tốt vô cùng.
“Được rồi, rốt cuộc là anh muốn nói chuyện gì với em vậy?”
“Hửm?” Lục Hi Quân nghi hoặc ngẩng đầu, “Chuyện gì cơ?”
Du Linh bất lực nhìn anh, nhắc nhở, “Lúc nãy không phải anh bảo anh có chuyện muốn nói với em à? Sau đó anh liền xông vào phòng tắm em ấy.”
“À,” Lục Hi Quân rốt cuộc nhớ ra, “Anh nói rồi mà. Chuyện bao nuôi ấy.”
Du Linh trề môi chế giễu anh, “Nếu vậy anh còn ở đây làm gì?”
Lục Hi Quân dụi đầu vào bụng cô, “Muốn ở cùng em một chút không được à?”
Khóe môi Du Linh tủm tỉm cong lên.
Cô ngồi dựa lưng vào thành giường cho thoải mái, sau đó cứ tùy anh gối đầu lên đùi mình. Một bên cầm điện thoại xem tin tức, một bên cô dịu dàng vuốt ve đầu tóc anh.
Qua được một lúc, thấy giờ đã muộn, Du Linh mới bỏ điện thoại xuống, nói với anh, “Đã trễ rồi, anh về phòng anh đi, em muốn đi ngủ.”
Lục Hi Quân đang úp mặt vào bụng cô, nghe cô nói vậy thì rầu rĩ đáp, “Nhưng mà anh buồn ngủ quá… hay là anh ngủ tạm ở đây đêm nay nhé…”
Càng nói về sau, giọng anh càng nhỏ dần, giống như muốn thiếp đi đến nơi vậy.
Du Linh lại không bị dáng vẻ này của anh đánh lừa. Biết anh đang cố làm trò, cô hơi nhếch khóe môi, dùng đầu ngón tay chạm lên phần eo của anh. Sau đấy, cô từ từ di chuyển đầu ngón tay đến trước bụng dưới của anh.
Đầu ngón tay của cô có móng tay được dũa thành hình oval, có chút nhọn, cho dù cách lớp quần áo Lục Hi Quân lại vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Cô nghịch ngợm vẽ mấy vòng tròn ở trên bụng dưới của anh, cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh căng cứng lại vẫn cứng đầu tiếp tục giả vờ, cô cũng liền bất chấp, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển dần xuống dưới.
Cuối cùng Lục Hi Quân vẫn phải đầu hàng.
Anh tóm chặt lấy ngón tay cô, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm ánh lên vẻ ủy khuất nói, “Em bắt nạt anh.”
Du Linh hừ hừ đắc ý, “Là do anh chơi xấu trước.”
Lục Hi Quân thở dài, chán nản ngồi dậy.
“Nếu cái gì cũng không được, vậy một nụ hôn chúc ngủ ngon thì thế nào? Cái này cũng không quá đáng chứ?”
Nhìn vẻ mặt như muốn nói ‘anh đã nhượng bộ lắm rồi đấy’ của anh, Du Linh không khỏi phì cười, nghiêng người qua dâng lên bờ môi mình.
Hai người hôn nhau không biết đã qua bao lâu mới chậm rãi tách ra.
Du Linh yếu ớt gục đầu lên bả vai anh, cánh môi sưng đỏ hơi hé, nhịp thở có chút dồn dập. Lục Hi Quân ôm lấy eo cô, một bên vỗ về lưng cô, một bên cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
“À đúng rồi,” Du Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi anh, “Mẹ anh có biết chuyện của em không? Thân phận của em ấy.”
“Không biết.”
“Oh… vậy là em phải cẩn thận một chút rồi,” Du Linh nhẹ lẩm bẩm.
Lục Hi Quân mỉm cười xoa đầu cô, “Trong nhà có nhiều người làm như vậy, vốn dĩ em cũng cần phải cẩn thận mà.”
Du Linh chu môi, than thở, “Haizz, không được bơi thoải mái rồi.”
Lục Hi Quân cưng chiều hôn lên trán cô, “Ráng đợi qua mấy ngày này thôi, nhé? Rồi chúng ta lại về bên kia.”
“Vâng,” Du Linh mỉm cười, đón nhận nụ hôn của anh xong liền đẩy nhẹ anh, “Được rồi, hôn cũng đã hôn, anh mau về phòng đi.”
Nói tới nói lui cô lại vẫn nhớ rõ chuyện này, Lục Hi Quân ủy khuất vô cùng nhìn cô, “Em thật là tuyệt tình mà!”
*
Sáng hôm sau, lúc Du Linh tỉnh dậy thì Lục Hi Quân đã cùng bố anh ra ngoài giải quyết công việc. Trong nhà chỉ còn lại Lục phu nhân và cô, hai người chỉ có thể cùng nhau ăn sáng. Lục phu nhân ngủ cùng phòng với chồng, lúc ông thức giấc chuẩn bị ra ngoài bà đương nhiên không thể không biết, cho nên bà cũng rõ tình hình lúc đó hơn Du Linh. Sau khi nghe bà nói hai người họ khi ra ngoài đều có dẫn theo kha khá vệ sĩ, Du Linh tạm thời yên tâm, dành thời gian cả ngày ở cùng bà.
Hai người mới gặp nhau, thân phận lại còn đặt ở đó khiến cho ban đầu bầu không khí giữa hai người khó tránh khỏi có chút lúng túng. Nhưng cũng may là Lục phu nhân không hề có ý làm khó Du Linh, Du Linh lại cũng muốn tạo thiện cảm với bà, cho nên rất nhanh hai người đã bắt được nhịp lẫn nhau. Suốt cả buổi trưa, Du Linh đều cùng bà nói những chuyện thú vị lúc mình bắt đầu vào nghề, hoặc là những tin đồn thú vị trong giới. Đổi lại, Lục phu nhâncũng kể cho cô nghe những chuyện mờ ám trong giới chính trị, hoặc là những trò cười của mấy gia tộc khác.
Nhóm người hầu nhìn hai người một già một trẻ ghé đầu vào nhau cười hì hì nhỏ giọng thì thầm suốt cả buổi, không khỏi thầm cảm thán trong lòng mối quan hệ mẹ chồng con dâu của bọn họ thật quá tốt.
Sau khi ăn bữa trưa, Lục phu nhân tìm ra được cuốn album chứa ảnh của Lục Hi Quân từ hồi còn bé, cùng Du Linh xem lại từng khoảnh khắc đáng yêu hay buồn cười của anh từ khi còn nhỏ. Sau khi xem xong cuốn album, Lục phu nhân muốn đi ngủ trưa, vì vậy hai người tách ra, ai về phòng nấy.
Đến buổi tối, cả hai cha con đều không trở về. Hai người phụ nữ ở nhà lần lượt nhận được tin nhắn từ người đàn ông của mình rằng họ sẽ không về ăn tối, dặn dò bọn họ cứ ăn trước đi; vì thế hai người chỉ có thể cùng nhau ăn bữa tối.
Đúng tám giờ, Lục phu nhân tiếp tục rủ Du Linh xem tập mới của Thử Tài Phát Sóng. Tập hôm nay là quá trình thi đấu cá nhân để giành đạo cụ sân khấu và thứ tự trình diễn, chỉ có hai trò chơi mà thôi. Sau phần mở đầu tập chính là phần phỏng vấn của mỗi thí sinh. Bên tổ chương trình hỏi mỗi người khoảng năm sáu câu, không phải ai cũng đều bị hỏi giống nhau, nhưng có một câu hỏi vẫn luôn được đặt ra cho cả sáu người, chính là trong lòng bạn ai sẽ là quán quân mùa này.
Du Linh vẫn còn nhớ khi đó bản thân đã chọn Doãn Hựu Đình, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chọn anh thì sẽ dễ trả lời câu hỏi vì sao.
Vì cô đã từng hợp tác với anh, biết được năng lực anh tới đâu, cảm thấy khả năng sáng tác và kỹ thuật hát của anh đều rất tốt, cộng thêm tình đồng đội của hai vòng, cô mong rằng anh sẽ chiến thắng.
Nguyên văn câu trả lời của cô khi đó chính là vậy.
Vừa có lý vừa có tình, ai cũng không bắt bẻ được.
Tổ chương trình cũng không chơi xấu cố ý cắt ghép gì, nên khi xem phần trả lời của mình được chiếu trên tivi, Du Linh vẫn khá hài lòng. Chỉ là có một điều cô không ngờ đến, chính là cô lại là người được bầu chọn sẽ trở thành quán quân nhiều nhất.
Cả Doãn Hựu Đình và Luna đều bầu cho cô.
Cũng may cuối cùng cô thật sự thắng, nếu không thì có chút mất mặt rồi.
“Cái cậu Doãn Hựu Đình và cô gái Luna này có ánh mắt rất tốt đó nha. Bác cũng cảm thấy con sẽ chiến thắng.”
Đột nhiên nghe thấy bà mở miệng khen mình, Du Linh ngại ngùng cười hì hì, “Bác cứ khen cháu.”
Tập hôm nay kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc thì cũng đã gần chín rưỡi. Lục phu nhân luôn có thói quen đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc, lúc này đã có chút mệt mỏi. Mặc dù chỉ mới đến ngày thứ hai nhưng Du Linh cũng đã nắm được thói quen của bà, thấy bà quay sang cô liền cho rằng bà sẽ nói giải tán, không ngờ lại thấy bà cười ẩn ý nhìn mình.
“Linh Nhi, sao bác thấy cái cậu Doãn Hựu Đình giống như có ý với cháu vậy nhỉ?”
Sống lưng Du Linh nháy mắt cứng đờ.
Tại sao mới xem có hai tập thôi mà bà lại tinh ý đến thế vậy!!!
Du Linh thầm giục bản thân mau lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhìn bà không để ý đáp, “Thế ạ? Có lẽ là vậy, cháu cũng không để ý lắm. Dù sao trong lòng cháu cũng chỉ có Quân thôi.”
Lục phu nhân bật cười vui vẻ, tựa như hài lòng lại tựa như bất đắc dĩ chỉ chỉ cô, “Cháu đó, cái gì cũng dám nói.”
Du Linh biết bà là đang trêu ghẹo cô dám trực tiếp thổ lộ tình cảm dành cho bạn trai ngay trước mặt mẹ của bạn trai là bà, chỉ biết xấu hổ le lưỡi cười hì hì.
Trêu đùa xong, Lục phu nhân liền đứng dậy, mỉm cười nói chào tạm biệt với cô. Trước khi rời đi, bà còn đặc biệt dặn dò, “Nhìn giờ giấc thế này chắc hai bố con họ tối nay sẽ về trễ lắm, cháu cũng đừng lo lắng nhé. Cứ việc an tâm nghỉ ngơi.”
“Dạ vâng, cháu biết rồi. Bác cũng vậy nhé. Chúc bác ngủ ngon ạ.”
Đợi bà khuất bóng, Du Linh lại ngồi trở về ghế sô pha, cầm điều khiển tivi lên bắt đầu chuyển kênh. Khoảng năm phút sau, cô mới tắt tivi, trở về phòng mình.
Sau khi tắm rửa xong, cô rời khỏi phòng tắm, cầm điện thoại mình leo lên giường. Kiểm tra không thấy có tin nhắn của anh, cô thầm thở dài, không biết làm gì khác, liền quyết định tối nay đi ngủ sớm.