Thấy người giúp việc dẫn cô đến, Lục phu nhân nghiêng mắt nhẹ cười, đối với lời thông báo của người giúp việc khẽ gật đầu ngỏ ý cô ấy đã có thể rời đi, rồi đối với Du Linh ôn hòa nói, “Chào Du tiểu thư, cháu cũng đừng câu nệ, mau ngồi xuống đi.”
Du Linh một bên ngồi xuống, một bên xua tay nói, “Bác đừng gọi cháu như vậy.”
Câu kế tiếp còn chưa kịp nói, Lục phu nhân đã cười, “Thế bác gọi cháu là Linh Nhi được chứ?”
Du Linh hơi ngẩn ra, sau lấy lại phản ứng lập tức gật đầu, hơi chút bẽn lẽn cười, “Tất nhiên là được rồi ạ.”
Nụ cười trên môi Lục phu nhân càng ôn hòa, bắt đầu nhẹ giọng hỏi han cô. Các câu hỏi cũng không có gì khiến người khác cảm thấy khó xử, đều là loại hỏi thăm bình thường, tựa như một người mẹ quan tâm tò mò về bạn gái của con trai mình mà thôi.
Tất cả các câu hỏi Du Linh đều ngoan ngoãn trả lời hết, chỉ trừ những câu có liên quan đến thân phận, bởi vì không rõ bà có biết chuyện về tộc nhân ngư hay không nên Du Linh đều ẩn ý đối đáp. Đợi sau này hỏi thăm phía Lục Hi Quân xong, có dịp lại nói rõ hơn là được, Lục phu nhân hẳn cũng sẽ không vì vấn đề này mà để bụng cô.
Hai người nói chuyện không lâu Lục phu nhân liền tỏ vẻ còn chuyện phải làm, Du Linh hiểu ý nói muốn về phòng nghỉ ngơi. Cuộc nói chuyện diễn ra tốt hơn cả mong đợi của cô, từ đầu đến cuối Lục phu nhân đều không tỏ vẻ không thích cô hay không chấp nhận cô, khiến cho sự khẩn trương của cô lúc ban đầu đều tan biến, tâm tình tốt lên rất nhiều.
Tối hôm đó, Du Linh được mời cùng ăn bữa tối với một nhà ba người Lục gia. Mới đầu cô còn có chút dè dặt, nhưng bản tính Du Linh là người cởi mở hoạt bát, cha mẹ Lục Hi Quân lại đều ôn hòa, còn có Lục Hi Quân một mực quan tâm săn sóc, cô rất nhanh đã thích ứng được, tâm thái cũng thoải mái hơn.
Ăn tối xong, Lục Chính Thần gọi Lục Hi Quân theo mình đến thư phòng thảo luận công việc. Lục phu nhân không biết là vì đạo đãi khách hay là vì thật sự muốn thân cận với Du Linh, mở lời rủ cô cùng xem tivi.
Du Linh nào dám từ chối, vui vẻ đồng ý. Lúc ngồi xuống ghế sô pha làm từ da cừu thật, cô còn tò mò không biết đường đường là phu nhân thủ tướng sẽ thường xem cái gì trên tivi. Thế nhưng đợi đến khi Lục phu nhân mở tivi lên, chuyển sang kênh muốn xem, nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, lại nhìn đến hình ảnh quen thuộc trên màn hình, Du Linh lập tức cứng đờ, vừa ngại ngùng lại vừa khấp khởi.
Lục phu nhân liếc qua,, thấy bộ dáng cô như vậy thì dường như đoán được, mỉm cười nói, “Trước đó bác không chú ý nhiều đến giới giải trí, có khả năng trong lúc xem bác sẽ không hiểu vài thứ. Nếu bác có hỏi nhiều quá thì cháu cũng đừng thấy phiền nhé.”
Du Linh vội vàng đáp, “Không có đâu ạ, bác cứ việc hỏi, những chương trình khác cháu còn không dám chắc chứ chương trình này cháu có tham gia, cháu đảm bảo không có ai rành hơn cháu đâu!”
Lục phu nhân cười cười, “Bác biết.”
Nói xong, bà chuyển ánh mắt về lại màn hình, tập trung xem.
Du Linh thấy bà không để ý đến mình nữa, lúc này mới dám suy nghĩ cẩn thận hơn về những điều bà vừa mới nói.
Bà bảo trước giờ không chú ý đến giới giải trí, giờ lại chủ động xem Thử Tài Sáng Tác, không cần hỏi cũng biết, nhất định vì bà đã biết cô có tham gia trong đó. Bảo là có gì không hiểu sẽ hỏi cô, nhưng thay vì nói là muốn hiểu thêm về chương trình hay giới giải trí, còn không bằng nói là muốn hiểu rõ hơn về cô đi.
Du Linh vội vàng cố nhớ lại xem lúc trước khi quay Thử Tài Sáng Tác mình có biểu hiện cái gì có khả năng không hợp mắt trưởng bối không, nhưng lại không nhớ ra được gì nhiều. Tập hôm nay phát sóng không phải tập mới, mà là tập cũ của tuần trước; tập mới phải đợi đến mai mới chiếu. Nói cách khác, tập hôm nay là tập thứ tư, cũng chính là kỳ thi đấu thứ hai. Thời điểm quay tập này đã là hai tuần trước, Du Linh chỉ còn nhớ được đại khái, chi tiết cụ thể lại không có ấn tượng gì.
Lòng thầm nghĩ không có ấn tượng chính là chuyện tốt, Du Linh bình ổn lại tâm thái, cùng xem chương trình với Lục phu nhân.
Đoạn mở đầu của tập khá dài, đầu tiên là nhắc lại một số chi tiết nổi bật hoặc quan trọng của tập trước, sau đó là chiếu một vài đoạn phim ngắn cảnh ba nhóm sáng tác bài hát, thỏa thuận ý tưởng, hoặc là tập dợt. Sau đấy, chương trình mới chuyển sang nội dung chính của tập này, chính là buổi trình diễn.
Du Linh nhân lúc còn đang ở cảnh giới thiệu, tranh thủ thời gian kể sơ qua cho bà nghe về các thí sinh khác trong cuộc thi, cùng với đồng đội của mình trong tập này.
Lục phu nhân vừa nghe vừa gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười nói với cô, “Trước đó bác có nghe qua một số bài hát do con thể hiện rồi, con hát thật sự rất hay, chính là kiểu rất truyền cảm ấy.”
Hai mắt Du Linh cong lên, lấp lánh vui vẻ lại hơi thẹn thùng đáp, “Con cám ơn bác.”
“Bác nói thật đấy,” Lục phu nhân cười, sau đó tiếp tục xem chương trình.
Trên tivi, MC đứng trên sân khấu, sau khi nói lời mở đầu của buổi trình diễn xong thì hào hứng mời đội đầu tiên lên sân khấu.
Nhìn bản thân trên màn hình, Du Linh không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng. Cũng không biết vì sao, rõ ràng cho dù có phải trình diễn live trước mặt trăm ngàn khán giả cô đều không hề gì, lúc này đây chỉ là cùng người khác xem lại phần trình diễn của mình mà thôi thì cô lại cảm thấy bồn chồn nôn nao như vậy.
Có lẽ là vì thân phận của đối phương đi.
Vì cô quan tâm về hình ảnh của bản thân trong lòng đối phương.
Ở trên sân khấu, sau khi Du Linh và Doãn Hựu Đình cúi chào khán giả, ban nhạc ở bên hông sân khấu bắt đầu chơi nhạc.
Bài hát mà hai người họ sáng tác cho chủ đề tình thân là về tình cha con, Doãn Hựu Đình hát lời của người cha và Du Linh hát lời của người con gái. Hai người họ tuy rằng cùng một thế hệ, nhưng khả năng đồng cảm và thả hồn vào bài hát đều vô cùng tài tình, khiến cho người nghe dễ dàng cảm nhận được tình cảm phụ tử thiêng liêng, tình yêu thương thầm lặng của người cha dành cho con, và sự hiếu thảo và thấu hiểu của người con dành cho cha mình.
Bài hát này tuy không có điểm gì độc đáo gây ấn tượng đầu tiên mạnh cho người nghe, nhưng nhận xét một cách khách quan thì Du Linh phải công nhận khả năng sáng tác của Doãn Hựu Đình rất tốt. Ca điệu của bài hát dễ nghe, dễ thấm, ca từ mộc mạc đơn giản, lại vì thế mà toát lên tình phụ tử chân thành vô cùng.
Du Linh bất giác nhớ đến cha mình. Cô đã trải qua quá nhiều đời làm nhiệm vụ, bây giờ ký ức của chính bản thân cũng đã nhạt nhòa như một bức ảnh cũ xưa, hình ảnh cha mẹ trong lòng cô cũng chỉ còn lại vài đường nét phác họa mờ nhạt, khó mà nhớ ra được bất kỳ ký ức chung gì giữa cô và họ nữa.
Tuy vậy, lòng cô lại vẫn nóng lên. Cho dù không nhớ được dáng vẻ bọn họ thế nào, cô vẫn nhớ được cha là một người đàn ông rất có trách nhiệm với gia đình và vợ con; còn mẹ là một người phụ nữ dịu dàng tao nhã, ngoài mềm trong cứng, vô cùng hiểu ý cha.
Dù hiện tại ký ức đã phai mờ cũng không sao, chỉ cần trở về, cô sẽ có thể cùng họ vẽ nên nhiều ký ức tươi đẹp ấm áp khác.
Du Linh ngẩn người nhìn tivi một hồi, đến lúc bài hát kết thúc cô mới tỉnh thần lại. Cô chỉnh nhanh lại trạng thái của mình rồi nhìn qua Lục phu nhân; vốn là muốn xem thử phản ứng của bà, không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt bà long lanh.
Lục phu nhân vừa lau khóe mắt vừa nhìn sang cô, mỉm cười nói, “Giọng hát của cháu thật sự là món quà trời ban đấy.”
Du Linh khiêm tốn đáp, “Bác quá khen rồi ạ. Là vinh hạnh của cháu khi có thể khiến bác xúc động như vậy.”
Lục phu nhân xua tay, ý bảo cô không cần khiêm tốn như thế. Trước đó khi tìm hiểu về Du Linh, bà cũng đã thấy rất nhiều tin tức về giọng hát trời ban của cô, nào là có thể chạm vào tâm người nghe, nào là có thể khuấy động cảm xúc trong lòng họ, nào là tiếng hát êm ái ngất ngây nhất trần đời, bà đều cho rằng là do fan tung hô quá mức mà thôi.
Nay bà mới biết, những lời nói đó nào có nói ngoa. Giọng hát ấy, ngay cả từ ngữ đẹp đẽ nhất cũng không thể miêu tả hết được sự huyền diệu của nó. Cho dù là nghe lần thứ mấy, giọng hát của cô đều vẫn có thể đả động lòng người như cũ.
Đợi đến khi nghe nốt phần trình diễn của hai đội còn lại, Lục phu nhân càng thêm cảm thán giọng hát của Du Linh. Đến cuối tập, biết được hóa ra trong kỳ thi đấu này Du Linh lại chỉ đạt hạng hai, Lục phu nhân chẹp miệng nói, “Nếu đây là vòng thi cá nhân thì bác nghĩ người thắng đã là cháu rồi.”
Du Linh không ngờ bà lại đánh giá mình cao đến vậy, khẽ cười đáp, “Làm gì có ạ, những người còn lại đều rất tài năng mà.”
Lục phu nhân cười cười lắc đầu, nhưng bà cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, ngược lại hỏi cô, “Theo bác biết thì cháu đã quay xong chương trình này rồi đúng không?”
Du Linh đáp “Vâng” một tiếng, không rõ bà hỏi như vậy để làm gì.
“Nếu vậy…” hai mắt bà chợt sáng lên, hạ giọng, thần thần bí bí ghé lại gần cô hỏi, “Cháu có thể tiết lộ cho bác biết là ai đã thắng được không? Có phải là cháu không?”
Du Linh hơi ngạc nhiên trước dáng vẻ này của bà, nhưng giây sau cô đã kịp thời lấy lại tinh thần, nhanh chóng đối đáp, “Bác muốn biết ạ?”
Đợi sau khi Lục phu nhân gật đầu, Du Linh liền nháy mắt lém lỉnh nói, “Vậy thì bác phải đợi chương trình chiếu thôi ạ, chứ cháu nói ra thì lại mất hay.”
“Không thể cho bác đi cửa sau à?” Lục phu nhân giống như có chút thất vọng nhìn cô.
Nội tâm Du Linh hơi run lên, suy nghĩ trong đầu chuyển nhanh mấy vòng, ngoài mặt lại vẫn vui vẻ mỉm cười nói với bà, “Cháu có thể xem cùng bác, có được không ạ?”
Âm cuối cô hơi uốn cong, tựa như con cháu trong nhà đang làm nũng với trưởng bối vậy. Cộng thêm giọng nói trong trẻo ngọt ngào của mình, cho dù là ai cũng không thể nổi giận được, huống chi là Lục phu nhân chỉ đang giả vờ.
Bà lập tức bật cười, gật đầu đồng ý, “Tất nhiên là được rồi, có cháu cùng xem với bác thì lại càng vui ấy chứ.”