Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 342: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (31)




Dựa theo phương hướng Ellie chỉ, Du Linh mang theo Quân bơi qua đó. Để dễ dàng hành động, cô bỏ ra nhiều sức lực hơn để bơi lên mặt biển, giữ cho đầu anh vẫn luôn ở trên không. Như vậy, cho dù anh có đang bất tỉnh, cô cũng không cần lo lắng vấn đề hít thở của anh.

Chỉ là làm như vậy, Du Linh bị mệt hơn rất nhiều. May ban đầu cô không bơi quá xa bờ, nếu không hiện tại chỉ sợ phải bơi một đoạn lại nghỉ một đoạn. Mà cũng không hiểu ra sao, lúc ôm Quân bơi vào bờ, Du Linh đột nhiên có cảm giác déjà vu, tựa như loại tình huống này đã diễn ra một lần rồi vậy.

Lúc cách bờ biển hơn chục mét, nhóm người còn đang bận rộn tìm kiếm ở trên bờ tinh mắt thấy được hai người họ, vội vàng hô hào gọi người nhảy xuống biển hỗ trợ. Du Linh chỉ có thể biến lại thành đôi chân, nhưng cũng vì thế mà việc bơi lội bị ảnh hưởng rất nhiều. Cuối cùng, cô còn chưa bơi vào được đến bờ thì nhóm người kia đã trước một bước đến được chỗ cô.

Cùng Ellie xác định thêm lần nữa rằng bọn họ không có ác ý hay sát ý, Du Linh cũng không lấy ra cầu bảo hộ. Đợi bọn họ đến gần hơn, nhìn thấy trên người bọn họ quả nhiên là đồng phục cảnh sát, nội tâm Du Linh theo bản năng thả lỏng.

Hai người bơi đến thay cô đỡ lấy Quân. Sau khi cẩn thận đưa anh cho bọn họ, Du Linh liền giả vờ giống như đã quá mệt mỏi, nhắm mắt lịm đi. Người khác thấy vậy liền vội vàng đỡ lấy cô, cùng những người còn lại đưa hai người vào bờ.

Thông qua Ellie, tuy rằng nhắm mắt, Du Linh vẫn biết rõ động tĩnh xung quanh mình. Nhóm người còn chưa vào bờ, đám người trên bờ đã không chờ nổi chạy xuống biển trước, hỗ trợ đưa người lên.

“Báo cáo, tôi là Trương Văn Mộc, phụ trách khu vực số năm, đã tìm thấy cậu Lục! Xin hãy mau cho xe và y bác sĩ tới. Hết.”

Không qua bao lâu, Du Linh nghe được tiếng động cơ xe hơi, sau đó là hàng loạt tiếng bước chân xen lẫn với tiếng trò chuyện. Cô nghe thấy có người giục bác sĩ mau đến kiểm tra cho Quân, nghe thấy tiếng hỏi han tình huống cụ thể, cũng nghe thấy có người hỏi về cô.

“Chính là ca sĩ Du Linh,” ngừng một chút, người kia mới tiếp tục thêm vào, “…Là chủ thuê của cậu Lục.”

Du Linh nghe được, chỉ muốn tỉnh dậy nói, “Tại sao không nói tôi là người đã cứu anh ấy! Nói là chủ thuê, đây là muốn khiến tôi để lại ấn tượng xấu trong lòng người nhà của anh ấy à!!”

“Cùng mang theo đi. Dù sao cô ta cũng đã cứu cậu Lục. Đợi cô ta tỉnh dậy, cũng có thể hỏi thăm rõ ràng hơn tình huống của cậu Lục trong quãng thời gian qua.”

“Rõ.”

“Bảo bác sĩ đến khám cho cô ta đi.”

Sau đấy, Du Linh liền cảm nhận được có người lại gần, động chạm vào người mình. Cô cố gắng thả lỏng cơ thể, làm ra dáng vẻ như đã thật sự bất tỉnh. Vị bác sĩ kia không nhìn ra được gì, sau khi kiểm tra xong thì báo lại rằng do cô tiêu hao quá nhiều sức lực nên mới lả đi, chỉ cần nghỉ ngơi đủ liền tỉnh lại.

Qua một vài phút, bọn họ đem hai người lên xe, rời khỏi chỗ này. Có lẽ là thật sự mệt mỏi, cộng thêm đã khuya, nằm trên xe một lúc, Du Linh thật sự thiếp đi lúc nào không hay. Trước khi đi vào giấc nồng, cô loáng thoáng cảm thấy bản thân mình đã quên cái gì đó, nhưng cuối cùng còn chưa kịp nhớ ra thì ý thức đã đi gặp Chu Công.

*

Lúc Du Linh tỉnh dậy, phát hiện bản thân thế mà đang nằm trên giường trong một căn phòng không phải là phòng bệnh. Ngược lại, thông qua bài trí, Du Linh cảm thấy phòng này càng giống như phòng ngủ bình thường hơn.



“Chị Linh, đây là phòng dành cho khách của Lục gia.” Ellie thấy cô đang nghi hoặc bèn mở miệng giải thích.

Sau đấy, không đợi Du Linh dò hỏi, Ellie chủ động nói tiếp, “Nhóm người kia là người của Lục gia, cũng chính là gia đình của Quân. Bọn họ đưa hai người bọn chị về thẳng đây, hiện tại đang là tám giờ mười hai phút sáng hôm sau.”

Du Linh ở trong đầu đáp lại một tiếng, ngồi dậy.

“Lục gia đã cho người tìm hiểu về chị.”

Du Linh hơi giật mình, lập tức nghe ra được ẩn ý trong lời nói của cô, vội vàng hỏi lại, “Bọn họ tra ra được?”

“Cũng không hẳn lắm,” Ellie trả lời, “Thông tin họ tra được đều là thông tin giả mà bên chính phủ tạo ra. Nhưng mà bởi vì Lục Chính Thần, cũng là cha của Quân, là thủ tướng mới nhậm chức của quốc gia, cho nên ẩn ẩn nhìn ra được điểm kỳ lạ. Chỉ là ông ta cũng chưa cho người tra sâu hơn.”

Du Linh không khỏi ngây người, mới đầu là kinh ngạc, nhưng vài giây sau lại an lòng xuống.

Kinh ngạc là vì không ngờ thân phận của Quân lại cao đến vậy, còn an lòng là vì thủ tướng vốn dĩ đã biết về sự tồn tại của tộc nhân ngư, cho dù có bị ông tra ra được thì cô cũng sẽ không gặp vấn đề gì. Huống hồ, tính toán kỹ càng thì cô còn là ân nhân cứu mạng của con trai ông nữa.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên hé mở. Đứng ở ngưỡng cửa là người giúp việc của Lục gia, trông khá trẻ. Cô ấy vốn dĩ vào phòng là để kiểm tra tình huống của Du Linh, không ngờ lại thấy Du Linh đã tỉnh nên có hơi giật mình. Nhưng thân là người giúp việc của Lục gia, tốc độ phản ứng của cô đương nhiên không thể tệ, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, đứng ở cửa chủ động giới thiệu.

“Chào buổi sáng Du tiểu thư. Tôi là người giúp việc của Lục gia. Thật xin lỗi, tôi cho rằng cô vẫn còn đang ngủ nên không gõ cửa trước, mong cô thứ lỗi cho tôi. Không biết hiện tại cô cảm thấy thế nào rồi?”

Du Linh hoảng hốt nhìn đối phương, giống như bởi vì khi tỉnh dậy phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ mà khẩn trương và sợ hãi, đề phòng hỏi đối phương, “Lục gia… là người hôm qua đã cứu chúng tôi sao?”

“Đúng vậy,” người giúp việc lễ phép trả lời, giọng nói cố gắng làm cho ôn hòa nhất có thể, “Lục gia là gia đình của cậu chủ, cũng chính là người mà Du tiểu thư cứu được gần ba tháng trước, cho nên Du tiểu thư đừng sợ hãi, hiện tại đã an toàn.”

Du Linh nhìn thẳng cô một lúc, tựa như muốn nhìn xem cô có nói thật hay không. Vài giây sau, người giúp việc tinh mắt nhận thấy bả vai Du Linh thả lỏng, liền biết cô đã tạm thời buông bỏ đề phòng, lại nghe thấy cô mở miệng.

“Không biết Quân thế nào rồi? Tối qua vừa rơi xuống nước anh ấy liền ngất xỉu, anh ấy có bị thương gì không?”

Nghe thấy xưng hô kia, đáy mắt người giúp việc chợt lóe lên. Ngoài mặt cô vẫn cung kính như cũ, lễ phép trả lời, “Cậu chủ không bị thương, chỉ là bác sĩ nói do gặp phải kích thích nên đột ngột nhớ lại ký ức, vì thế nên cậu chủ mới bất tỉnh. Du tiểu thư đừng lo lắng.”

Du Linh thở phào một hơi, gật đầu giống như lẩm bẩm nói, “Vậy là tốt rồi…”

“Ông chủ của tôi đã dặn dò khi cô tỉnh lại thì báo cho ông ấy một tiếng, ông ấy muốn gặp cô một lần. Nếu hiện tại Du tiểu thư không có yêu cầu gì khác, vậy tôi xin phép đi báo cho ông chủ biết cô đã tỉnh.”

“Được, làm phiền cô rồi.”



Người giúp việc cúi chào, sau đó đóng cửa lại.

Còn lại một mình, Du Linh mới bắt đầu có tâm tư suy nghĩ những vấn đề khác.

“Bây giờ bên ngoài thế nào? Trên mạng thế nào? Bên chị Nhã thế nào?”

Ba câu hỏi liên tiếp được đưa ra, Ellie không chút lúng túng, nhanh chóng trả lời từng câu một, “Bên ngoài vẫn bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra, trên mạng cũng vậy. Sáng nay Tôn Nhã có gọi điện cho chị, cũng có ghé qua nhà, hiện tại cô ấy đang cùng với công ty bí mật tìm kiếm chị. Đúng rồi, tin nhắn hôm qua chị nhận được là giả, là do phe kia hack vào điện thoại của đạo diễn để gửi tin nhắn đó cho chị.”

Du Linh hạ mi mắt, hỏi lại, “Cho nên không hề có buổi tiệc nào hết?”

“Vâng. Tối qua có người báo cảnh sát vụ tai nạn. Nhưng mà thủ tướng đã dặn dò qua, cho nên cảnh sát biết rõ chuyện gì xảy ra, không có làm lớn chuyện, ngược lại cũng cố gắng ém nhẹm chuyện này đi. Bên công ty bởi vì sợ lộ chuyện, cộng thêm thời gian mất tích chưa đủ hai mươi tư giờ nên chưa báo cảnh sát. Nhưng bởi vì Trần Tiểu Noãn nói nên bọn họ biết về vụ buổi tiệc tối, cũng đã tìm hiểu được tối qua bên đoàn phim không hề tổ chức bữa tiệc nào, cho nên bọn họ đang rất lo lắng.”

Ngụ ý chính là, bởi vì hiện tại mới qua hơn một tiếng từ lúc Tôn Nhã phát hiện Du Linh mất tích, nên bọn họ vẫn còn đang nhẫn nhịn được. Nếu Du Linh không sớm liên lạc lại, công ty chắc chắn sẽ tìm đến cảnh sát, mặc kệ đã đủ hai mươi tư giờ hay chưa. Dù sao, với bằng chứng về buổi tiệc giả, cộng thêm thân phận người nổi tiếng, có khả năng bọn họ sẽ thuyết phục được cảnh sát bắt tay vào hành động sớm.

Nhưng bên cảnh sát lại rõ ràng Du Linh có liên quan đến thủ tướng, không thể nói thật cho bên Tôn Nhã, như vậy sẽ hình thành một vòng tròn luẩn quẩn.

“Chị biết rồi.”

Mới vừa đáp xong, ngoài cửa lại có người gõ, Du Linh vội đáp cho người vào.

Xuất hiện vẫn là người giúp việc ban nãy, cô ấy đứng ở cửa, hơi khom người làm động tác tay nói, “Du tiểu thư, ông chủ muốn gặp cô, xin mời đi theo tôi.”

Du Linh hơi căng thẳng đứng lên, theo người giúp việc rời khỏi phòng. Hai người đi dọc theo hành lang, đến cầu thang lại đi lên một tầng, dọc theo hành lang bên phải, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng.

Người giúp việc gõ nhẹ lên cửa hai tiếng, âm lượng vừa đủ nói, “Thưa ông chủ, tôi đã dẫn Du tiểu thư đến.”

Mấy giây sau, trong phòng vang lên âm thanh trầm ấm của người đàn ông, “Vào đi.”

Người giúp việc thay Du Linh mở cửa, sau đó làm động tác tay, ý bảo cô tự đi vào một mình. Du Linh hướng cô nhẹ gật đầu, sau đó tiến vào trong phòng.

Nơi này có lẽ là thư phòng của Lục Chính Thần. Căn phòng rất rộng, còn rộng hơn căn phòng ngủ ban nãy Du Linh ở. Hai bên đều là tủ sách, bên trên cất đầy sách truyện tài liệu. Đối diện cửa phòng là bàn làm việc bằng gỗ, đằng sau bàn là cửa sổ lớn; rèm cửa được cột gọn hai bên, giúp cho ánh nắng buổi sớm bên ngoài có thể chiếu vào trong căn phòng, bầu không khí cũng vì thế mà trở nên nhẹ nhàng ấm áp hơn.

Giữa căn phòng đặt một bàn trà và hai dãy sô pha. Bên sô pha bên trái hiện đang ngồi một người đàn ông trung niên. Cho dù ở nhà, trang dung của ông vẫn nghiêm túc chỉn chu, là áo sơ mi cùng quần tây. Tóc tai được chải gọn gàng, không vuốt keo, giúp cho khí thế mạnh mẽ và nghiêm nghị của ông phần nào ôn hòa bớt.