Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 343: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (32)




Ông xoay đầu nhìn cô, cũng không đứng dậy, chỉ là mỉm cười hướng tay về phía đối diện, ôn hòa nói, “Du tiểu thư, mời cháu ngồi.”

Du Linh vội vàng nghe lời tiến lại, nhưng không dám ngồi xuống, ngược lại kính cẩn cúi chào ông, “Xin chào ngài, ngài gọi thẳng tên cháu là được rồi ạ. Cháu rất cảm ơn ngài vì chuyện tối hôm qua.”

Lục Chính Thần bật cười, “Trước hết cứ ngồi xuống đi đã. Cháu không cần phải dè dặt như vậy. Hôm nay bác gặp cháu với thân phận là cha của Tiểu Quân, cho nên cháu cứ thoải mái là được.”

Du Linh nghe vậy thì nở nụ cười bẽn lẽn, câu nệ ngồi xuống vị trí đối diện với ông.

“Uống trà nhé?” Hỏi thì hỏi vậy, Lục Chính Thần cũng đã cầm ấm trà lên rót cho cô một ly.

Du Linh vội vàng nhận lấy, nói cám ơn, sau khi nhấp một ngụm thì dè dặt hỏi, “Vậy… không biết cháu có thể mượn điện thoại một chút được không ạ?” Sợ ông hiểu lầm, cô lại nhanh chóng thêm vào, “Không cần phải là điện thoại của bác, chỉ cần là điện thoại là được ạ! Để cháu nhắn tin báo bình an cho người đại diện của cháu.”

Lục Chính Thần dễ dãi đáp, “Đương nhiên là được rồi.”

Nói rồi ông gọi một tiếng, bên ngoài liền có người tiến vào. Nghe Lục Chính Thần dặn dò, trợ lý đáp một tiếng, quay người đi ra ngoài. Rất nhanh, trợ lý đã quay lại, đưa điện thoại cho Du Linh.

Du Linh cũng không tìm hiểu lung tung, cầm được điện thoại liền bấm số gọi cho Tôn Nhã. Biết Lục Chính Thần còn đang đợi mình trả lời rất nhiều vấn đề, Du Linh cố gắng nói ngắn gọn; sau khi trấn an được Tôn Nhã liền cúp máy.

Cô trả lại điện thoại cho đối phương, hướng anh ta mỉm cười nói cảm ơn, lại đối với Lục Chính Thần lễ phép nói, “Cháu cám ơn bác.”

Lục Chính Thần mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho trợ lý lui ra, đợi đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, ông mới mở miệng, “Vậy bây giờ chúng ta vào chủ đề luôn nhé. Cháu có thể kể lại cho bác nghe đầu đuôi câu chuyện từ lúc cháu gặp Tiểu Quân không?”

Du Linh lập tức gật đầu, ngắn gọn kể lại, “Tất nhiên rồi ạ. Cháu gặp anh ấy vào buổi tối ngày hai mươi tháng sáu. Lúc ấy cháu có chuyện ra ngoài, không ngờ lại rơi trúng bẫy của đối thủ, bị kẻ xấu theo dõi. May mắn là lúc cháu rẽ đại vào một ngõ nhỏ thì gặp được anh ấy. Sau khi anh ấy hạ gục hai kẻ xấu kia thì cháu phát hiện anh ấy bị thương, bèn mang anh ấy đến bệnh viện; cũng vì thế mà phát hiện ra anh ấy bị mất trí nhớ. Vì thế nên cháu quyết định…”

Nói đến đoạn này, cô hơi ngập ngừng, dè dặt nhìn Lục Chính Thần một cái. Thấy bộ dáng ông vẫn ôn hòa chính trực mới dám nói tiếp, “…Thuê anh ấy làm vệ sĩ cá nhân… bao ăn ở… cho đến khi anh ấy nhớ lại.”

Lục Chính Thần nghe thấy câu này, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm, dù sao ông cũng đã điều tra rõ ràng rồi, chỉ là muốn dựa vào chuyện này để hỏi được điều mình muốn hỏi ở phía sau mà thôi.

“Không ngờ cháu lại là người tốt bụng lương thiện như vậy.”

Bị khen một câu như thế, Du Linh không những không vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy kỳ kỳ sao đó. Cô nhoẻn miệng cười, ngượng ngùng giải thích, “Dù sao thì anh ấy cũng có ơn với cháu, mà lúc đó anh ấy lại mất trí nhớ, trên người không giấy tờ không tiền bạc, cũng không có nhà để về, nên cháu-------”



“Du tiểu thư,” Lục Chính Thần đột nhiên cắt ngang. Ông ôn hòa nhìn cô, khóe môi vẫn hơi cong lên, ánh mắt không mang bất kỳ ý công kích đàn áp nào, thế nhưng lại khiến cho Du Linh không cách nào tránh né được.

“Bác là ai, hẳn cháu cũng rõ. Nếu là người khác, có khả năng họ sẽ thật sự làm ra hành động như cháu; nhưng cháu có thân phận thế nào, chắc là bác cũng không cần phải nói ra nhỉ?”

Thân thể Du Linh cứng đờ, cô hốt hoảng cụp mắt, bàn tay đang ngoan ngoãn đặt trên đùi cũng bất giác siết lại.

“Cháu không cần phải sợ. Bác cũng không có ý gì, dù sao hiệp nghị giữa hai tộc vẫn còn đó, cháu lại còn đã cứu con trai bác. Chỉ là bác tò mò, vì sao lúc đó cháu lại dám liều lĩnh như vậy, để Tiểu Quân ở lại trong nhà cháu? Cho dù muốn trả ơn thì vẫn còn rất nhiều cách khác, đúng không?”

Du Linh mím môi chốc lát, cuối cùng chỉ đành thở dài, nói ra sự thật, “Bác nói đúng, lúc đó cháu làm như vậy không phải chỉ vì đơn giản là muốn báo ân, mà còn bởi vì… cháu nhìn trúng anh ấy.”

Buộc phải thổ lộ trước mặt trưởng bối của đối phương, Du Linh không khỏi xấu hổ, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng lên, e thẹn cúi đầu.

“Ồ?” Lục Chính Thần giống như ngạc nhiên ồ một tiếng.

Du Linh không nhìn ông nên không biết ông đang nghĩ gì, chỉ cho rằng ông ngạc nhiên trước chuyện ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ của cô, đành phải giải thích tiếp, “Anh ấy… rất đẹp trai, lại giỏi võ, còn có ân cứu mạng, nên lúc ấy cháu có thiện cảm với anh ấy, mới đưa ra quyết định liều lĩnh như vậy. Sau này qua tiếp xúc, cháu càng thêm thích tính cách con người của anh ấy, anh ấy cũng đã phát hiện ra bí mật của cháu, cho nên cháu cũng không có lý do gì để đuổi anh ấy đi. Mà thậm chí còn vì thế mà cháu cảm thấy thoải mái tự do khi ở bên anh ấy, không cần phải nơm nớp lo sợ bảo vệ bí mật gì.”

Phụ huynh nào thấy con mình được khen mà không vui? Cho dù là thủ tướng cũng vậy.

Ông ôn hòa mỉm cười, ánh mắt nhìn Du Linh giống như mang theo ý khen ngợi cô ánh mắt rất tốt vậy, khiến Du Linh càng thêm ngượng ngùng.

Những lời cô nói, ông cũng hoàn toàn tin tưởng. Con trai ông chưa từng lộ diện trước báo giới, người dân không hề biết thân phận của nó, huống chi là một người cá mới lên bờ được hai năm. So với những kẻ khác thích con trai ông vì thân phận địa vị, thì cô gái này chỉ đơn thuần là thích anh. Cho dù chưa biết anh giàu nghèo thế nào, gia đình ra sao, cho dù anh có đang mất trí nhớ, không có giấy tờ, cô lại vẫn dám thích anh và chấp nhận anh, so ra thì tốt hơn rất rất nhiều.

“Nhưng mà cháu không sợ nó khi mất trí nhớ và khi lấy lại trí nhớ là hai con người khác nhau sao? Bác cũng nói thẳng luôn, trước đó bác đã cho người điều tra rõ ràng, những biểu hiện của nó trong ba tháng qua thật sự rất khác biệt.”

Du Linh hơi ngẩn ra, giống như không hề nghĩ trước về vấn đề này. Thế nhưng trong lòng, cô thật ra lại đang thầm oán ông quá thích hỏi mấy câu khó trả lời như thế này.

Giây sau, tựa như đã suy nghĩ rõ ràng, cô ngẩng đầu kiên định nhìn ông, mở miệng, “Cháu-----”

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

Người còn chưa đi vào thì tiếng đã tới trước.

“Bố à, chuyện này bố hỏi cô ấy cũng vô dụng thôi.”



Du Linh quay sang, ánh mắt còn chưa kịp thấy rõ người đến thì đã vì nhận ra chủ nhân của giọng nói mà sáng lên. Anh mặc một bộ quần áo thun thoải mái, mái tóc buông thả tự nhiên, có chút rối nhẹ, khiến cho bộ dáng anh trở nên nhàn nhã và bớt đi vài phần nghiêm túc chỉn chu so với thường ngày.

Ngay cả ánh mắt và khí chất của anh cũng đã thay đổi.

Nếu lúc trước, trong cảm nhận của người khác anh là người nghiêm túc, kiệm lời, lãnh đạm nhưng lịch sự, thậm chí đôi lúc còn vì bị cô trêu chọc mà xấu hổ đến đỏ mặt, thì lúc này đây, dù là quần áo thun mặc nhà hay mái tóc xuề xòa lại cũng không thể nào che lấp được ánh mắt ngạo nghễ bất cần và một thân khí thế mạnh mẽ mang theo tính xâm lược của anh.

Du Linh ngẩn người nhìn anh, chợt nhận ra, đây mới chính là con người thật sự, dáng vẻ thật sự của anh. Quả thật là khác hoàn toàn giống như Lục Chính Thần đã nói.

Lục Hi Quân bước đến bên cô ngồi xuống, đối diện với dáng vẻ ngơ ngẩn của cô, anh cười khẽ, dịu dàng xoa đầu cô, “Em cảm thấy thế nào? Tối hôm qua em không bị thương chứ?”

Nhìn nụ cười của anh cùng với động tác thân mật này, bỗng dưng cô cảm thấy cho dù anh có thay đổi thế nào, cho dù bộ dáng hiện tại của anh có khác biệt thế nào so với khi trước đi nữa thì cô cũng không hề cảm thấy xa lạ.

Giống như, mặc kệ là dáng vẻ nào đi nữa thì anh vẫn là anh mà thôi.

Cô mỉm cười nhu hòa nhìn anh, đáy mắt mang theo gợn sóng đáp, “ Không có. Còn anh thì sao? Anh đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”

“Anh không sao, em đừng lo,” Lục Hi Quân hạ tay xuống, thuận tiện nắm lấy tay cô. Anh áy náy nhìn cô, quan tâm hỏi, “Tối qua anh bỗng dưng ngất xỉu, có phải em đã sợ lắm không?”

“Chỉ một chút mà thôi,” Du Linh qua loa đáp.

Lục Hi Quân lại cho rằng cô không muốn mình cảm thấy áy náy nên mới nói như vậy, càng thêm siết chặt tay cô, ánh mắt nhìn cô cũng nóng bỏng hơn vài phần.

Du Linh nhận ra anh đã hiểu lầm, lại bất đắc dĩ không thể giải thích rõ ràng được. Cô có thể nói cô vốn đã biết nguyên nhân từ Ellie sao?

Cũng may, ngay lúc này bên đối diện có lẽ không thể tiếp tục nhịn bị hai người bỏ lơ được nữa, khụ mấy tiếng chứng tỏ sự tồn tại của bản thân.

Thấy Lục Hi Quân quả nhiên chú ý tới, ông định hài lòng mỉm cười, không ngờ còn chưa kịp thì Lục Hi Quân lại đã liếc mắt đi. Tiếp đó, ông nghe được rõ ràng rành mạch con trai mình hỏi bạn gái nó, “Bố đã nói những gì với em vậy? Có khiến em khó xử không? Có cưỡng bách em làm cái gì không?”

Đừng nói là sắc mặt của Lục Chính Thần nháy mắt đen đi, ngay cả Du Linh cũng không khống chế nổi mà cứng đờ, nụ cười biến gượng, cảm thấy vừa bất lực, vừa lo lắng lại vừa cảm động.

Cô khẽ kéo nhẹ tay anh, không dám liếc nhìn Lục Chính Thần, nói nhỏ, “Anh đừng nói như vậy, bác sao có thể cưỡng ép em làm cái gì chứ. Bác rất tốt, chỉ hỏi thăm về chuyện lúc trước em gặp anh mà thôi.”