Mới qua được một khoảng thời gian ngắn, khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn rất nhiều. Đây cũng là vì đôi chân của Du Linh quá yếu, làm giảm tốc độ chạy của cả hai lại; đó là còn chưa nói đến, hai người phải chạy zic zac để tránh đạn nữa.
Biết thế này không phải là cách, Du Linh quay sang khó nhọc nói với Quân, “Anh tìm một chỗ trốn đi, để em giải quyết bọn chúng.”
“Không được!!” Quân cơ hồ lập tức phản bác, “Có lên cũng là anh lên. Em trốn đi!”
“Anh phải tin em! Em sẽ không có chuyện gì! Em cũng biết võ! Anh cứ trốn đi!”
“Em như vậy sao so với anh được! Em cứ tin anh, anh nhất định sẽ không có chuyện gì!”
Quân đột nhiên buông tay cô ra, đẩy cô về phía trước, sau đó xoay lại định đón đầu bốn kẻ kia. Du Linh thấy thế, trái tim nhất thời co rút, lại vội vàng tóm lấy tay anh, tiếp tục kéo anh cùng chạy.
Hai người ai cũng đều ỷ vào quả cầu bảo hộ nên muốn một mình ở lại giải quyết bốn tên kia, còn đối phương chỉ việc trốn cho kỹ là được. Nhưng cũng vì thế, bọn họ không thể thuyết phục được đối phương làm theo ý mình. Lần này lại không giống như những trường hợp nguy hiểm trước đó, lúc trước bọn họ đều đã vào thế bất đắc dĩ, không thể không để lộ bí mật để giữ mạng, lúc này lại vẫn có thể giấu được, nên ai cũng đều chưa muốn nói hết ra để thuyết phục đối phương.
Một hồi dây dưa như vậy, lại khiến cho khoảng cách rút càng thêm ngắn.
Thật ra, bốn kẻ kia bây giờ cũng đang rất là hoang mang rồi.
Lúc trước khoảng cách còn xa, coi như hai người này mạng lớn, đều tránh được toàn bộ viên đạn bọn chúng bắn đi. Nhưng hiện tại người ở ngay trước mặt, bốn người cùng bắn, thế mà vẫn không trúng đạn là chuyện quỷ gì!!!
Cũng vì chuyện này mà kẻ đang đuổi gần hai người họ nhất thấy sắp bắt kịp được bọn họ, súng cũng không thèm bắn nữa, ngược lại vươn tay ra, muốn chuyển sang phương pháp thuần túy nhất.
Nhưng còn chưa để hắn đạt được ý đồ, Quân lại đột nhiên kéo Du Linh về phía mình, nương theo lực đạo ôm ngang cô lên, sau đó dưới chân dùng lực, bật đi thật xa. Không còn Du Linh kiềm hãm tốc độ, khoảng cách giữa bọn họ chậm rãi bị kéo dãn.
“Anh Quân, cứ tiếp tục theo hướng này là sẽ đến vực đó!”
“Chị Linh, tiếp tục chạy theo hướng này sẽ chạy đến vực đó!”
Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh, cả hai người đều không có biểu hiện gì, một bên vội vàng chạy, một bên dò hỏi người thao tác của mình.
“Vậy nên làm sao bây giờ? Em giúp chị tìm đường đi!”
Sau khi Ellie nhìn sơ đồ địa hình, lại đưa ra kiến nghị, “Thật ra em nghĩ bọn chị chạy thẳng đến vực sẽ tốt hơn.”
Không đợi cô hỏi lý do, Ellie nói tiếp, “Dưới vực là biển, độ cao cách mặt biển là mười hai mét, độ sâu là ba mét. Bên dưới tuy có đá ngầm nhưng nếu sử dụng cầu bảo hộ, bọn chị sẽ không có việc gì.”
Du Linh lập tức hiểu ý, quyết định nghe theo lời khuyên của Ellie.
Làm như vậy, bọn cô vừa an toàn, mà cô cũng vừa có thể bảo vệ bí mật của mình.
Về phần bọn chúng…
“Em để L44 theo dõi kỹ bọn chúng cho chị.”
Đợi thời cơ đến, một người cô đều sẽ không bỏ qua!
Nghe Ellie nói Quân vẫn đang nhắm thẳng đến vực mà chạy, Du Linh liền làm như không biết gì. Qua không bao lâu, hai người quả nhiên nhìn thấy mép vực.
Quân vội vàng dừng lại, theo bản năng quay đầu, lại thấy bốn kẻ kia đã đuổi theo đến nơi, cũng đồng thời phát hiện tình huống phía trước. Bọn chúng đều cười gằn, hai tay nắm súng giơ lên nhắm vào phía họ. Không biết là do vẫn còn hoang mang vụ bắn mãi không trúng hay là vì nghĩ rằng bọn họ lúc này có chạy đằng trời cũng không thoát được nên bọn chúng muốn chơi trò mèo vờn chuột, vậy mà ai cũng đều không nổ súng, chỉ chậm rãi tản ra, bao vây lấy bọn họ, chậm rãi tiến về phía trước, tựa như muốn dồn bọn họ đến bước đường cùng.
Quân ôm chặt Du Linh, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn từng kẻ một, tựa như muốn ghim sâu bộ dáng của bọn chúng vào trong trí nhớ. Bị ánh mắt của anh chiếu tới, bọn chúng không khống chế được khẽ rùng mình. Giây sau nhận ra vừa mới xảy ra chuyện gì, cả đám đều bực bội, trong lòng càng thêm hạ quyết tâm lần này nhất định phải giết được anh.
Bọn chúng đường đường là xã hội đen, chuyện xấu gì cũng đã làm qua, vậy mà lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ.
Nếu là hắn lúc trước thì thôi không bàn tới, nhưng lúc này hắn đã mất trí nhớ, vậy mà ánh mắt vẫn còn có thể mang theo khí thế cường đại như vậy.
Hèn gì thủ lĩnh nhiều lần muốn giết hắn.
Một kẻ như vậy, nếu đã là địch, vậy thì không thể nhân từ nương tay dù là một chút. Nếu lần này lại để hắn sống sót, đừng nói bị hắn trả thù, thủ lĩnh cũng sẽ không lại lần nữa tha thứ cho bọn chúng.
Bọn chúng chậm rãi tiến về phía trước, Quân chỉ có thể ôm Du Linh từng bước lùi về phía sau.
Nhìn đến bờ vực còn cách mình một quãng không tính là xa, Du Linh tựa đầu ở trên vai Quân, hỏi nhỏ, “Tin tưởng em không?”
“Tin tưởng anh không?”
Lại không ngờ Quân cũng hỏi một câu y như vậy.
Hai người hơi ngẩn người nhìn nhau, giây sau đồng thời nở nụ cười, tầm mắt giao nhau, sáng trong rõ ràng, tràn đầy tín nhiệm.
Quân bỗng nhiên quay người, lao thẳng về phía mép vực. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của bốn tên kia, anh dùng toàn lực, ngay tại mép vực nhảy xa về phía trước.
Vách núi chỉ cao tầm mười hai mét, thời gian treo người trên không trung không lâu, chỉ có mấy giây bọn họ liền sẽ rơi vào trong biển. Du Linh ôm chặt lấy Quân, bởi vì bị gió tạt nên chỉ đành nhắm mắt lại, bình tĩnh chờ đợi khoảnh khắc ấy.
Đúng lúc này, bên tai Du Linh đột nhiên truyền đến âm thanh rên rỉ nỉ non, thân thể trong vòng tay cũng chợt căng cứng. Du Linh giật mình hoảng hốt muốn mở mắt ra xem thử tình huống của anh, giây sau cả hai lại đã rơi vào trong biển.
Nửa thân dưới lập tức biến thành đuôi cá.
Lại tích tắc sau, thân thể hai người đập mạnh xuống đáy biển. Chỉ là, dưới tác dụng của cầu bảo hộ, Du Linh không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Cô vẫy mạnh đuôi, mang cả hai rời xa vách núi, lặn càng thêm sâu dưới lòng biển.
Bốn người kia sau khi lấy lại tinh thần, chạy đến mép vực cúi xuống nhìn thì hai người đều đã bơi đi thật xa.
Nương theo lực nâng của nước, Du Linh dùng một tay ôm lấy Quân, tay còn lại sau khi cất quả cầu bảo hộ vào trong kho thì đỡ lấy gáy anh, muốn nâng mặt anh lên để tiếp thêm khí oxy cho anh. Không ngờ, cô vừa quay mặt anh qua liền thấy anh nhíu mắt nhăn mày, toàn bộ khuôn mặt đều là dáng vẻ đau đớn khó chịu nhẫn nhịn đến cực hạn.
Anh dường như cũng đã quên nhịn thở, bọt khí liên tục tuôn ra từ mũi miệng anh. Du Linh hoảng sợ, không kịp suy nghĩ gì thêm vội vàng bịt mũi anh lại, môi áp môi với anh truyền một ngụm khí qua.
“Ellie, Quân làm sao vậy?”
Bởi vì sợ anh theo bản năng hít thở liền hít vào phổi một đống nước biển, Du Linh chỉ có thể tạm thời giữ nguyên tư thế, trao đổi khí với anh.
“Anh ấy không có bị thương, nhưng mà dựa theo số liệu phản ánh thì hình như anh ấy đang nhớ lại.”
Du Linh nhẹ nhíu mày, không nghĩ đến ký ức của anh sẽ đột ngột quay lại ngay lúc này.
“Giúp chị tìm một chỗ an toàn đi.”
“Dạ.”
Quân giống như đã bất tỉnh, toàn bộ trọng lượng cơ thể của anh đều đổ dồn lên Du Linh. Tuy rằng có lực nâng của nước giúp đỡ, nhưng Du Linh cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm. Để tránh cho bản thân lát nữa mất sức, cô bèn lặn hẳn xuống đáy biển, để Quân ngồi xuống, còn mình thì tập trung truyền không khí cho anh.
“Chị Linh!” Ellie đột nhiên gọi một tiếng, Du Linh cho rằng cô đã xác định được hướng đi, không ngờ lại nghe thấy cô nói, “Bốn tên kia bị xử lý rồi!”
Đôi lông mày Du Linh nhíu lại, nghi ngờ hỏi, “Ai xử lý? Chuyện thế nào?”
“Em không biết. Người đến đông lắm. Bọn họ giằng co không lâu liền giải quyết bốn tên kia. Sau đó đám người mới đến liền tản ra, nhìn phương hướng thì có vẻ như bọn họ đang chạy xuống bờ biển.”
Bởi vì trong rừng không có camera, điều kiện hữu hạn, L44 chỉ quan sát được đại khái như vậy.
Nghe thấy thông tin này, Du Linh thật ra không quá vui mừng. Tuy rằng Ellie bảo bọn họ xử lý bốn kẻ kia, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bọn chúng không phải là một đám. Lỡ đâu chỉ đơn giản là vì bốn kẻ kia làm hỏng việc nên mới bị phía trên từ bỏ thì sao.
“Tạm thời mặc kệ bọn họ, em tìm được địa điểm chưa?”
Ellie trầm mặc một lúc mới lên tiếng, “Hơi khó…”
“Sao vậy?”
Ellie nhìn hình ảnh từ camera trên đường truyền lại, trả lời cô, “Nhóm người mới đến hành động rất nhanh, bọn họ đang dần tản ra khắp bờ biển rồi. Bọn họ cũng đang điều động thêm người, muốn ra biển tìm bọn chị.”
Du Linh không khỏi bất an, hỏi cô, “Chúng ta chọn chỗ xa một chút, chị cố gắng bơi nhanh thì sao?”
“Theo em tính toán thì vẫn sẽ không kịp.”
Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Du Linh trầm xuống. Cô theo bản năng ôm Quân càng thêm chặt, cố gắng suy nghĩ biện pháp.
“Em nghĩ là chúng ta cứ lên bờ đi.” Ellie đột nhiên nói.
“Tại sao?” Du Linh hỏi lại.
“Thứ nhất là vì em thấy trong bọn họ có người mặc đồng phục cảnh sát và quân đội. Thứ hai là vì L44 không đo lường được ác ý hay sát ý từ trên người họ.”
Tuy rằng hiện tại Du Linh và Quân đang không đứng trước mặt bọn họ, nhưng nếu bọn họ quả thật đang tìm bọn cô và ôm ý đồ xấu, vậy thì ít nhiều gì cũng sẽ để lộ ác ý hoặc sát ý.
Du Linh nhắm mắt, trầm mặc suy nghĩ kỹ càng trước sau về hậu quả và biện pháp đối ứng cho mọi loại tình huống có khả năng xảy ra. Vài giây sau, cô mở mắt ra, làm ra quyết định.
“Chọn giúp chị một vị trí đi.”