Sau khi đều đã yên vị, Du Linh nhập địa chỉ đạo diễn gửi cho cô vào hệ thống GPS. Nhìn thời gian dự tính là ba mươi tám phút, Du Linh hơi nhíu mày, vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm, “Chọn nhà hàng gì xa thế không biết.”
Hiện giờ đã là tối muộn, đường rất vắng, vậy mà vẫn tốn gần một tiếng mới đến nơi thì đủ để thấy địa điểm nhà đầu tư chọn xa đến mức nào.
Xe đi được một đoạn, Quân đột nhiên mở miệng, “Anh hơi tò mò.”
“Hửm?” Du Linh không quay đầu, đáp một tiếng.
Nhìn tình cảnh này, không hiểu sao trong lòng Quân đột nhiên cảm thấy khó chịu, một lần nữa tự thầm nhủ với bản thân phải nhanh chóng tìm lại ký ức mới được. Sao có thể để cô lái xe, còn mình thì ngồi bên cạnh an nhàn chứ.
“Em không phải là người cá sao? Vậy mà cũng có giấy tờ?”
Du Linh cong khóe môi, tựa như đắc chí hếch cằm đáp, “Đương nhiên là có rồi.”
Ngừng một chút, cô ra vẻ thần bí hạ thấp giọng, “Em nói cho anh nghe một bí mật nha. Kỳ thật, thủ tướng quốc gia và một số lãnh đạo cấp cao biết về sự tồn tại của tộc nhân ngư đó!”
Quân kinh ngạc trợn to mắt. Trong một khoảnh khắc, đột nhiên anh có loại cảm giác déjà vu, giống như bản thân đã từng nghe thấy điều này rồi.
Du Linh liếc qua, thấy anh kinh ngạc đến ngây người thì bật cười vui vẻ, “Anh không ngờ tới đúng không? Cũng chính vì vậy nên có một số người cá làm việc trong cơ quan chính phủ. Bọn họ chuyên xử lý giấy tờ cho những người cá như em.”
Quân lấy lại tinh thần, gác tạm cái cảm giác déjà vu kia qua một bên, nghi hoặc hỏi cô, “Vậy lúc trước khi em vừa lên bờ thì em làm thế nào? Vừa không có quần áo vừa không có tiền…”
“Những người trong chính phủ kia có đưa cho tộc em phương thức liên hệ trực tiếp. Nếu như có sự thay đổi về mặt nhân sự, bọn họ cũng sẽ thông báo và cập nhật cho người trong tộc. Cho nên khi em lên bờ thì đã có người đứng đợi sẵn để đưa em quần áo và các loại giấy tờ cần thiết, cũng chỉ dạy em những thường thức về thế giới loài người.”
“Vậy còn bên chính phủ…”
Du Linh thở dài, cười nói, “Tộc nhân ngư có thiên phú về giọng hát và mảng bơi lội, có thể đem lại lợi ích cho con người. Nhưng nếu sự tồn tại của tộc nhân ngư bị công bố ra ngoài, không cần nói cũng biết sẽ gây nên hỗn loạn đến mức nào. Lỡ như có mấy nhà nghiên cứu khoa học điên rồ nào đó muốn bắt bọn em để nghiên cứu, hay đơn giản là ‘không phải tộc ta, tất có dị tâm’, vậy thì sẽ gây nên thù hận giữa hai chủng tộc mất.”
“Thế nếu như các lãnh đạo đời sau cũng có suy nghĩ điên rồ đó, vậy không phải tộc em sẽ gặp nguy sao?”
“Câu hỏi rất hay!” Du Linh khen ngợi. Cô quay sang nhìn anh, cười hì hì nói, “Cái này em cũng không biết. Em chỉ là một công dân bình thường, sao mà rõ được lãnh đạo hai bên đã thỏa thuận với nhau như thế nào chứ.”
Có lẽ là bởi vì cô nói không biết, sau đó cũng không thấy Quân hỏi gì nữa. Du Linh tiếp tục tập trung lái xe, không hay biết lúc này bạn trai mới nhậm chức của mình đang có suy tính gì trong đầu.
*
Nhà hàng kia ở lưng chừng núi, thuộc khu vực ngoại thành. Tuy rằng có chút xa, nhưng bởi vì địa thế, so với các nhà hàng khác ở trong thành phố thì nhà hàng này không chỉ có diện tích lớn hơn, mà phong cảnh cũng đẹp đẽ thơ mộng hơn. Phong cách bài trí của nhà hàng đặc biệt được dựa theo phong cảnh mà làm, càng khiến cho nhà hàng giống như một thế ngoại đào viên, không chỉ không sợ vắng khách mà những vị khách đến nơi này dùng bữa đều là người không phú cũng quý.
Hai người bọn họ đã đi hơn ba mươi phút, xe đã bắt đầu lên dốc, chỉ thêm một đoạn nữa liền đến nơi.
“Chị Linh, chiếc xe phía sau có ác ý.”
Tiếng thông báo đột ngột của Ellie khiến Du Linh không khỏi nhíu mày. Cô nâng mi mắt, thông qua kính chiếu hậu nhìn ra phía sau. Theo sau hai người là một chiếc xe bốn chỗ màu đen, nếu cô nhớ không lầm thì chiếc xe này không phải đi theo bọn cô từ ban đầu, mà là ở ngã ba trước khi lên dốc một đoạn mới từ một con đường khác nhập vào, theo ngay phía sau xe cô.
“Cũng có sát ý.”
Đáy mắt Du Linh thoáng chốc lạnh xuống.
Cô vốn còn đang nghĩ không biết đối phương là có dự tính từ trước, hay là do bọn cô xui xẻo đụng phải tên điên nào đó đang có tâm trạng không tốt, ôm ác ý đối với cả thế giới mà thôi. Nhưng nghe Ellie bảo có sát ý, Du Linh liền không còn buồn quan tâm là trường hợp nào nữa.
“Cẩn thận xe phía sau một chút.”
Du Linh giật mình nhìn qua anh, thấy anh nghiêm túc nhìn mình, liền nghi hoặc hỏi, “Sao vậy?”
“Trực giác của vệ sĩ.”
Hơi thở lạnh lẽo quanh người Du Linh thoáng chốc tan ra. Cô không nhịn được phì cười, trong đầu thầm nghĩ, cái trực giác này vậy mà chính xác phết.
Du Linh nhìn anh, đang muốn mở miệng, chiếc xe phía sau đột nhiên tăng tốc. Ý cười trên mặt hai người lập tức thu lại, Du Linh nghiêm cẩn điều khiển tay lái, muốn tránh va chạm với chiếc xe kia.
Nhưng đối phương đã cố ý thì làm sao có thể tránh được?
Ầm một tiếng, một cú va chạm mạnh diễn ra. Du Linh và Quân bị xung lực đẩy mạnh về phía trước, hai mắt hoa lên, Du Linh chỉ có thể theo bản năng đánh tay lái cho xe đâm vào sườn núi để đảm bảo an toàn.
Cũng may, có lẽ là do đã có chuẩn bị từ trước, hoặc cũng có thể là do linh hồn đều đã trải qua nhiều đời, mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều lần, sau vụ va chạm, Du Linh và Quân đều nhanh chóng lấy lại phản ứng. Sau khi vội vàng hỏi han tình huống của nhau, biết là đều không bị thương gì, cả hai liền nhanh chóng xuống xe.
Quay đầu ra sau nhìn, trên chiếc xe phía sau có bốn người ngồi, thấy hai người họ đã xuống xe, bọn chúng cũng vội vàng loay hoay bước xuống. Phía sau nữa có một hai chiếc xe đang chạy lại, thấy có tai nạn thì cho xe chạy chậm lại, nhìn dáng vẻ giống như định bước xuống xem xét tình hình.
“Chị Linh, bọn chúng có súng!”
Hai mắt Du Linh hơi trợn, ngay lập tức xoay người, một tay bắt lấy tay Quân, một tay lặng lẽ lấy quả cầu bảo hộ ra, khởi động. Bởi vì quá gấp gáp, Du Linh không hề để ý rằng người bên cạnh cơ hồ không sai một giây cũng có động tác giống hệt mình, chỉ biết tay nắm tay nhau nhanh chóng chạy đi.
Bốn kẻ kia lập tức cầm súng, đuổi theo ngay sau.
Mấy chiếc xe phía sau thấy nạn nhân của vụ tai nạn đột nhiên đều bỏ chạy hết thì ngơ ngác không thôi. Tài xế chiếc đầu nhìn qua vợ mình, lại nhìn hai chiếc xe đã bị móp méo hết còn nằm ở trên đường kia, do dự hỏi, “…Chúng ta kệ nhé…?”
“…Thôi kệ đi anh. Mình cứ đi đi.”
Chiếc xe sau còn chưa biết làm gì, thấy chiếc xe đầu đã vòng qua hai chiếc xe gặp tai nạn bỏ đi, liền cũng đạp chân ga, chạy theo sau.
Dù sao người cũng chạy đi hết, bọn họ cũng không liên quan, kệ đi thôi.
Du Linh và Quân một đường chạy thẳng lên dốc, một bên chạy, một bên quan sát tình huống xung quanh, cố gắng tìm ra biện pháp, chứ bọn họ cũng không thể chạy mãi được.
Tuy rằng Du Linh có quả cầu bảo hộ, hoàn toàn có thể quay đầu mặc kệ súng trong tay đối phương mà hạ đo ván bọn chúng. Nhưng Quân lại đang ở đây, cộng thêm trên đường có camera giám sát, nên trừ phi bất đắc dĩ, cô không muốn để lộ bí mật của bản thân.
Đám người kia có lẽ cũng kiêng kị camera, hoặc là không muốn đánh động người khác, nên chỉ tạm thời đuổi theo bọn họ mà thôi, vẫn chưa động đến súng.
Chạy được một đoạn ngắn, bên trong con đường giáp với sườn núi bỗng có một chỗ khá bằng phẳng. Quân tinh mắt nhìn thấy, lập tức kéo cô rẽ vào, thông qua đoạn bằng phẳng đó chạy thẳng vào trong rừng.
Du Linh thật ra không phải không thấy chỗ bằng phẳng kia, nhưng cô vẫn đang do dự không biết có nên chạy vào trong rừng hay không. Nếu như hai người vẫn chạy trên đường lớn, có camera giám sát, bọn chúng có khả năng sẽ không dám dùng súng. Chỉ cần hai người họ chạy kịp đến chỗ có người, khả năng cao là sẽ được cứu. Nói là khả năng cao là bởi vì vẫn có khả năng bọn chúng hóa rồ, bất chấp tất cả nổ súng giết bọn họ. Đến lúc đó, đừng nói là được cứu, cô sẽ vừa bị lộ bí mật mà còn vừa hại chết người vô tội nữa.
Còn nếu như chạy vào trong rừng, không có camera, bọn chúng chắc chắn sẽ nổ súng. Nhưng trong rừng cây cối nhiều, chướng ngại vật cũng nhiều, bọn cô có thể lợi dụng chúng để tránh né. Không có camera, chỉ cần cô dám tin tưởng Quân, vậy thì giải quyết bọn chúng sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ là còn chưa đợi Du Linh suy nghĩ xong nên làm thế nào, Quân đã thay cô đưa ra sự lựa chọn rồi.
Quả nhiên, hai người vừa chạy vào trong rừng một đoạn, bốn kẻ phía sau liền bắt đầu nổ súng.
Du Linh vì muốn bảo vệ bí mật, kéo Quân chạy theo đường zic zac, vòng qua các thân cây to giả vờ như đang né đạn. Cũng may Quân dường như có cùng suy nghĩ, cho nên Du Linh không tốn nhiều sức, hai người vô cùng ăn ý nắm tay nhau mà chạy.