“Hiện tại chỉ còn có ba người Doãn Hựu Đình, Du Linh và An Mỹ Kỳ thôi nhỉ? Ba bạn cùng bước lên phía trước một bước đi.” MC lấy lại trật tự, tiếp tục công bố kết quả, “Với 20.51% tổng số phiếu bầu, người đạt được hạng hai chính là… Doãn Hựu Đình! Xin chúc mừng bạn!”
Doãn Hựu Đình mỉm cười vỗ tay, khẽ gật đầu với khán giả, lại quay qua lần lượt ôm Du Linh và An Mỹ Kỳ, sau đó lui xuống đứng cùng ba người còn lại.
Còn lại hai hạng chưa được công bố, vừa vặn là hạng nhất và hạng chót, sự đối lập to lớn này khiến cho mọi người càng thêm mong chờ kết quả. Du Linh và An Mỹ Kỳ đứng ở chính giữa sân khấu, ánh đèn chiếu xuống hai người họ, trên màn ảnh lớn là hình ảnh cận mặt, bất kỳ biểu cảm hay thái độ nào chỉ cần bọn họ vừa biểu lộ ra khán giả ngồi ở bên dưới đều sẽ thấy rõ ràng.
Biết rõ điều này, cho nên dù hiện tại An Mỹ Kỳ có đang không cam lòng và bức bối đến mức nào, cô ta cũng không dám mảy may biểu hiện.
Đến tận giây phút này, cô ta gần như đã đoán chắc được mình đạt được thứ hạng nào.
Cô ta rất muốn tự tin, rất muốn giữ vững tinh thần, nhưng cô ta không thể. Bởi vì lúc Du Linh biểu diễn, cô ta ngồi trong phòng nghỉ đã quan sát được rất rõ ràng phản ứng của khán giả. Bọn họ khóc, bọn họ cười, bọn họ nhiệt liệt vỗ tay, âm thanh vang trời như pháo nổ, nồng nhiệt nhất trong sáu người bọn họ.
Nếu là tranh hạng nhất với hạng hai, cô ta còn có thể thầm hy vọng. Nhưng nếu là tranh hạng nhất và hạng bét, cô ta không thể mù quáng mà cho rằng Du Linh sẽ đạt hạng bét. Với phản ứng như vậy, khán giả không thể nào bầu phiếu ít đến mức để Du Linh hạng bét được.
An Mỹ Kỳ siết chặt nắm tay, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, đau đớn truyền tới liên tục nhắc nhở cô ta phải giữ bình tĩnh.
“Còn lại hai người, một người đạt được số phiếu là 35.76%, người còn lại đạt được số phiếu bầu là 6.13%, không biết các bạn hy vọng là ai đạt được số phiếu cao hơn đây ạ?”
MC đưa micro về phía khán đài, ngay lập tức khán giả mở miệng hô lớn cái tên mình yêu thích. Trong phim trường, khắp không gian đều là tiếng hô lẫn lộn của mọi người, nhưng chỉ cần chịu chú ý một chút, ai cũng đều sẽ nghe ra được cái tên được hô rõ ràng hơn chính là Du Linh.
Hai nắm tay An Mỹ Kỳ khẽ run lên, hàm răng giấu ở trong miệng nghiến lại.
Đợi qua mấy giây, MC thu lại micro, khán giả biết ý lập tức ngừng hô, để cho MC lên tiếng.
“Người đạt được hạng nhất với số phiếu bầu 35.76% trong phần thi cá nhân đêm nay chính là… Xin chúc mừng… Du Linh!!!”
Du Linh che miệng, đôi mắt đen nhánh trong suốt mở lớn, tràn đầy kinh ngạc cùng vui sướng. Cô tươi cười rạng rỡ, cúi người không tiếng động cảm ơn khán giả đã bầu chọn cho mình, sau đó quay sang khách sáo ôm An Mỹ Kỳ.
“Như mọi người đã biết, đêm nay cũng là đêm thi cuối cùng của Thử Tài Sáng Tác. Sau ba phần thi, đã có rất nhiều bài hát hay được ra đời, nhưng mà cuộc chơi nào rồi cũng đến lúc phải dừng, cuộc thi nào cũng sẽ có người thắng người thua……”
MC nói một đống lời văn vẻ xong mới đi vào điểm chính, “Sau khi tổng kết kết quả qua ba phần thi, trên tay tôi hiện tại chính là kết quả chung cuộc của Thử Tài Sáng Tác mùa thứ nhất. Tôi xin tuyên bố người đạt hạng ba trước. Với một hạng nhất, một hạng nhì và một hạng ba, người đã giành được hạng ba chung cuộc mùa thứ nhất này là… ca sĩ Luna!!!”
Cả khán đài vang lên tiếng vỗ tay. Luna tươi cười nhìn mọi người, bước lên phía trước một bước. MC mời một vị khách quý lên tiến hành trao giải, Luna cùng với người nọ bắt tay, sau đó ôm giải thưởng nhìn về phía khán đài, nở nụ cười nói vài câu phát biểu ngắn gọn, sau đó lại lui xuống hàng.
MC cầm micro, đột nhiên thở dài, “Aiya, nói thật, tôi cảm thấy cho dù không có tôi, mọi người đều cũng đã biết ai đạt hạng nhất ai đạt hạng hai rồi phải không?”
MC đột nhiên than thở như vậy, toàn trường quay đều vỡ òa, trên sân khấu dưới khán đài đều phá ra cười. Các thí sinh thì gật gật đầu, các khán giả thì mở miệng hô lớn, “Đúng vậy.”
MC lại tiếp tục than thở, “Vậy thì phải trách ai đây ạ? Có phải là nên trách chương trình chúng ta quá ngắn, chỉ làm có ba phần thi không ạ?”
Khán giả hét lớn, “Có!!!!”
MC được đà lấn tới, “Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Tiếp tục tổ chức!!!”
“Làm tiếp mùa hai!!!”
“Thi tiếp!!!”
Các loại lời nói vang lên hỗn loạn, nhưng cuối cùng, mọi người giống như đạt thành thỏa thuận, cùng hô lớn câu nói ‘làm tiếp mùa hai’.
MC thấy đã đạt được hiệu quả mong muốn, ra tay lấy lại quyền kiểm soát sân khấu, công bố nốt kết quả còn lại, “Được, tôi nhất định sẽ chuyển lại mong muốn của mọi người cho tổ chương trình. Còn bây giờ thì chúng ta tiếp tục nào. Với thành tích một hạng nhất và hai hạng nhì, người giành được hạng hai chung cuộc chính là ca sĩ Doãn Hựu Đình! Xin mời giám đốc công ty……..”
Doãn Hựu Đình tươi cười, quay sang ôm nhẹ Du Linh, lại quay sang bên còn lại ôm Mặc Sinh, sau đó mới tiến lên trước nhận giải thưởng.
Đợi anh phát biểu xong, MC tuyên bố nốt kết quả cuối cùng, “Và người đạt được hạng nhất Thử Tài Sáng Tác mùa một, với hai giải nhất và một giải nhì chính là… người mà ai cũng đã biết, ca sĩ Du Linh!!!”
*
Rốt cuộc buổi ghi hình hôm nay cũng kết thúc.
Du Linh uể oải đi thay trang phục, ra ngoài cùng mọi người chào hỏi, nói vài lời khách sáo như có dịp gặp lại, rồi mang theo Quân và Trần Tiểu Noãn rời đi.
Thật ra thì đây vẫn chưa phải là buổi gặp cuối, bởi vì mới đây thôi, nhà đầu tư đã đưa ra quyết định rót thêm vốn, để tổ chương trình tổ chức một buổi trình diễn ca nhạc cho sáu khách mời. Quyết định này được đưa ra gấp như vậy, ‘điều kiện cần’ là vì trong suốt mấy tuần qua, khán giả vẫn luôn hò hét trên fanpage chương trình rằng bọn họ muốn có một buổi trình diễn ca nhạc với quy mô lớn, càng lớn càng tốt, có thể chứa đến trăm ngàn khán giả càng tốt, và ‘điều kiện đủ’ là vì tối nay khán giả tại trường quay đã ầm ĩ bày tỏ sự nhiệt tình của bản thân đối với chương trình.
Nhưng cũng bởi vì bên phía nhà đầu tư đưa ra quyết định quá gấp gáp nên tổ chương trình cũng chưa chốt được ngay, chỉ có thể nói trước với sáu vị khách mời rằng sẽ có một buổi trình diễn. Về phần chi tiết cụ thể, hôm nào gặp mặt để thảo luận thì bên họ sẽ cho người thông báo sau.
Tuy chưa xác định được là ngày nào, nhưng Du Linh đoán hẳn là sớm thôi. Nếu như để quá trễ, nhiệt độ cũng sẽ giảm, buổi trình diễn sẽ không kiếm được nhiều tiền như mong đợi.
Lên xe hơi, Du Linh mới buông bỏ hình tượng, giơ tay che miệng khẽ ngáp.
Trần Tiểu Noãn hiểu rõ Du Linh mệt thành ra như vậy thực chất phần lớn vẫn là do tinh thần mệt, một tuần qua Du Linh đã dồn hết tâm sức vào việc sáng tác nhạc, cho nên cố tình lái xe chậm một chút, giữ vững tốc độ để cho cô nghỉ ngơi.
Quân ỷ vào việc lúc này mình đã danh chính ngôn thuận, hơi nghiêng đầu qua dịu dàng hỏi nhỏ, “Có muốn dựa vào anh nghỉ ngơi chút không?”
Du Linh nhướng mày nhìn anh, lại nhìn Trần Tiểu Noãn vài giây, cuối cùng cong môi cười, nhích người qua tựa vào lòng anh. Quân lập tức giơ tay ra đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng, còn cố tình điều chỉnh tư thế để cho cô có thể dựa vào một cách thoải mái nhất.
Trần Tiểu Noãn nghe được động tĩnh, thoáng nhìn qua kính chiếu hậu, thấy được cảnh tượng kia, cô không khỏi há hốc mồm, kinh ngạc không nói nên lời.
Chị Linh nhà cô từ khi nào lại…!!!!
“Tập trung lái xe.”
Âm thanh lạnh lùng mang theo ý nhắc nhở nghiêm túc vang lên, Trần Tiểu Noãn vội vàng lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn thẳng lại phía trước, theo bản năng đáp, “Vâng.”
Xe đi được nửa đường, điện thoại Du Linh bỗng báo có tin nhắn đến. Cô nhàn nhã lấy ra xem, vừa nghĩ chắc là Tôn Nhã hỏi thăm kết quả, hoặc là Doãn Hựu Đình lại có lời gì. Không ngờ, cuối cùng đều không phải, tin nhắn là do đạo diễn gửi tới.
[Nhà đầu tư lại vừa mới báo đã đặt bàn ở nhà hàng XX, muốn thảo luận cho xong vấn đề tổ chức buổi trình diễn. Mọi người cố gắng đến nhé. Địa chỉ:….]
Khóe môi Du Linh hơi giật.
Nhà đầu tư này của bọn họ, đúng là làm việc như sấm chớp. Giây trước còn nói để hôm nào gặp mặt thảo luận sau, giây sau đã lập tức kêu gọi mọi người tập hợp.
Cũng may là thời hạn mười hai tiếng vẫn đủ.
“Tiểu Noãn, em tấp vào lề đi.”
Trần Tiểu Noãn ngạc nhiên, vừa làm theo lời cô vừa nghi hoặc hỏi, “Sao vậy chị?”
“Đạo diễn chương trình mới gửi tin nhắn cho chị, nói là nhà đầu tư muốn hẹn gặp mặt thảo luận về buổi trình diễn.”
“Bây giờ á? Ở đâu vậy chị? Để em lái qua.”
“Không cần đâu,” Du Linh lắc đầu, “Chị dẫn theo Quân là được rồi, em về trước đi.”
Trần Tiểu Noãn đáng thương nhìn cô, trề môi nói, “Chị càng ngày càng không cần em…”
Du Linh phì cười, vươn ngón tay khẽ nhéo má cô, “Đâu phải là em không biết, mấy bữa tiệc kiểu này tối đa được dẫn thêm một người mà thôi.”
Trần Tiểu Noãn thở dài, vừa xuống xe vừa lẩm bẩm, “Em biết rồi, dù sao ai đó có thể kiêm chức trợ lý, nhưng em thì không thể kiêm chức vệ sĩ…”
Nghe được câu này, ngay cả Quân cũng phải nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.
Quân và Du Linh cũng xuống xe theo. Du Linh dặn dò Trần Tiểu Noãn có gì chụp biển số xe gửi cho cô, xong quay đầu lại, thấy Quân đã sắp ngồi vào ghế lái, cô vội vàng chạy đến.
“Đừng, để em lái đi.”
Quân khó hiểu nhướng mày, “Sao vậy?”
“Khụ,” Du Linh ngượng ngùng ho một tiếng, “Tuy là hiện giờ nói câu này có chút muộn, nhưng mà anh không có giấy tờ gì mà, lỡ có chuyện gì, bị công an bắt lại thì…”
Quân hơi ngớ người, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này. Có lẽ là bởi vì anh vẫn nhớ cách lái xe, nên lúc trước khi làm tài xế cho cô, anh không hề nhớ tới vụ bản thân mình không có giấy tờ.
Nhìn vẻ mặt của anh, Du Linh không khỏi buồn cười, khẽ đẩy anh vòng qua phía xe hơi, vừa cười vừa nói, “Aiya, muộn còn hơn không mà đúng không? Chúng ta vẫn nên tuân thủ luật pháp đi.”