Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 338: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (27)




Du Linh bước xuống trong tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả. MC lập tức tiến lên thay thế, một tay cầm micro, một tay chấm chấm khóe mắt nói, “Các vị thấy bài hát vừa rồi thế nào ạ?...”

Bước xuống hậu trường, người đầu tiên mà ánh mắt Du Linh gặp phải chính là Quân. Không phải là cô cố ý tìm bóng dáng anh, chỉ là vì anh quá nổi bật, ánh mắt của anh cũng quá nóng bỏng, vừa sáng lại cũng vừa tối, rất khó diễn tả, khiến cô vừa chạm phải đáy lòng liền nôn nao.

Có trời mới biết cô đã phải cố gắng gồng mình đến mức nào để động tác của cơ thể được tự nhiên khi bước xuống sân khấu dưới ánh nhìn của anh.

Nhân viên chương trình bước lên đón cô, theo lệ nói, “Bây giờ bọn em sẽ cho khán giả bỏ phiếu rồi thống kê, Du lão sư trở về phòng nghỉ nghỉ ngơi trước nhé.”

Du Linh nhẹ gật đầu, mỉm cười đáp, “Tôi biết rồi. Mọi người cứ bận chuyện của mình đi, không cần phải đưa tôi về phòng nghỉ đâu.”

Du Linh dẫn theo Quân và Trần Tiểu Noãn trở về phòng nghỉ. Dọc theo hành lang, thỉnh thoảng có vài nhân viên của chương trình chạy qua chạy lại, nhưng càng tới gần phòng nghỉ thì người càng vắng.

Trần Tiểu Noãn đi phía sau Du Linh, song song với Quân. Tuy rằng Quân đến làm vệ sĩ đã được một đoạn thời gian, nhưng cô vẫn chưa quá quen thuộc với anh. Ngoại trừ lòng ngưỡng mộ ban đầu khi thấy anh phô triển võ nghệ, sau đó giữa hai người chỉ có tình đồng nghiệp không hơn không kém, còn là theo kiểu đồng nghiệp cùng công ty ấy, chứ không được đến đồng nghiệp cùng bộ phận đâu!

Tính cách Trần Tiểu Noãn khá thân thiện dễ gần, đã mấy lần chủ động bắt chuyện với Quân, nhưng sau đó cô nhận ra, người này ngoài đối với cô chủ nhà mình ra thì đối với người khác đều chả buồn nói chuyện hay phản ứng. Nếu bị hỏi tới, anh sẽ đáp lời theo phép lịch sự, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Mỗi người một tính cách, Trần Tiểu Noãn tôn trọng điều đó. Hiểu được anh lãnh đạm, cô cũng không cố gắng kéo gần mối quan hệ với vị đồng nghiệp này nữa. Hai người cũng không có mâu thuẫn gì với nhau, cho nên ngày thường tuy rằng không có giao tiếp, mối quan hệ vẫn khá ổn.

Nhưng mà lúc này…

Trần Tiểu Noãn theo bản năng hơi rụt cổ, bước sang bên phải một chút cách xa vị đồng nghiệp này ra.

Không hiểu sao, từ lúc trên đường trở về, cô cứ có cảm giác mình đang bị bài xích và ghét bỏ.

Cô đã đắc tội anh chỗ nào đâu chứ? Đến nói còn không nói chuyện cơ mà!

Trần Tiểu Noãn cứ phải chịu đựng cái cảm giác ấy mãi cho đến khi bọn họ đến cửa phòng nghỉ. Du Linh theo thói quen quay đầu dặn dò bọn họ, Trần Tiểu Noãn ngoan ngoãn đáp, chuẩn bị đợi Du Linh tiến vào phòng nghỉ xong thì mình cũng vào căn phòng dành cho trợ lý được tổ chương trình sắp xếp ở bên cạnh để chờ đợi. Chỉ cần vào được phòng nghỉ, đến lúc đó sẽ không phải chỉ có mình cô ở bên cạnh Quân nữa, cô cũng sẽ không cần phải chịu đựng cái cảm giác quái lạ sởn gai ốc này nữa.

Thế nhưng, có thế nào cô cũng không thể ngờ tới được, người bình thường chưa bao giờ chủ động nói chuyện với mình, người mà hiện tại theo cô cảm nhận là đang bài xích mình, lại đột nhiên mở miệng nói với cô.

“Trần Tiểu Noãn, cô vào phòng trước đi.”

“Hả?” Trần Tiểu Noãn không kịp phản ứng, theo bản năng nhìn qua Du Linh.

Lại thấy Du Linh giống như biết gì đó, gật đầu với cô.

Trần Tiểu Noãn chỉ đành ôm lòng tò mò tiến vào căn phòng bên cạnh.

Lúc này trên hành lang chỉ còn lại hai người, sự hiện diện của đối phương giống như càng thêm rõ ràng.



“Du Linh,” Quân mở miệng gọi cô, trầm thấp nhỏ nhẹ giống như sợ dọa đến đối phương, nhưng thực chất là do bản thân anh cũng đang khẩn trương và chờ mong vô cùng.

“Hửm?” Du Linh cong khóe môi, ánh mắt mang theo ý cười nhìn anh.

“Có phải em đã chấp nhận rồi không?” Anh nhìn cô chăm chú, giống như muốn quan sát rõ ràng từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Thế nhưng, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ấy vẫn là nụ cười không đổi, hai mắt sáng trong như có chút mờ mịt, không hiểu hỏi lại, “Chấp nhận cái gì cơ?”

Mấy tháng qua tiếp xúc, Quân đã nắm bắt được phần nào tính cách của Du Linh. Anh bất lực thở dài, chỉ đành theo ý cô, chủ động nói ra. Mà thật ra cũng không quan trọng, dù sao ngay từ đầu cũng là anh chủ động trước rồi.

“Chấp nhận lời tỏ tình của anh.”

Khóe miệng Du Linh càng cong lên, hai mắt lấp lánh tia sáng, cho thấy chủ nhân của nó lúc này đang vô cùng vui sướng.

“Anh nghĩ thế nào?”

Còn chưa đợi Quân đáp lại, Du Linh đã tiến lên phía trước. Khoảng cách giữa hai thân thể nháy mắt bị triệt bỏ. Du Linh đặt hai tay lên vai anh, dùng nó làm điểm tựa hơi nhón lên, tiến đến gần tai anh khẽ cất giọng.

“Chàng là món quà định mệnh ban cho ta.”

Thấy vành tai anh đỏ lên, Du Linh vừa lòng vô cùng đứng thẳng lại, muốn lui ra sau. Thế nhưng sau lưng cô lại đột nhiên bị một vật to lớn ấm áp bao lấy, đẩy cô về phía trước, áp sát vào anh. Du Linh ngạc nhiên ngẩng đầu, cánh môi liền đột nhiên cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp lạ thường.

Quân chỉ chạm một chút liền buông cô ra. Du Linh vội vàng lui ra sau, hai tay che lấy miệng, kinh ngạc tột độ tròn mắt nhìn anh.

Cô cứ tưởng bản thân buông lời tán tỉnh anh giữa hành lang trước cửa phòng nghỉ thế này là đã bạo dạn lắm rồi, không ngờ tới anh vậy mà còn bạo dạn hơn cả cô nữa!!!

Giống như đọc được suy nghĩ của cô, Quân khẽ cười, trong ánh mắt mang theo tình cảm nóng bỏng khó lòng kiềm chế, “Xin lỗi, anh không nhịn được. Từ lúc em cất giọng hát ở trên sân khấu, anh đã muốn làm như vậy rồi.”

Niềm vui đến quá bất ngờ, anh không nghĩ rằng mình sẽ đánh bại được đối thủ nặng ký khác nhanh như vậy để giành được trái tim cô, mà vừa rồi cô lại còn trêu chọc anh như vậy, khiến cho anh nhất thời không nhịn được xúc động, liền hôn cô.

Giống như là muốn nhanh chút đóng dấu lên người cô, để cô dù có hối hận muốn lựa chọn lại cũng không còn kịp nữa.

Hành động đánh lén này của Quân khiến Du Linh không kịp chuẩn bị, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ rực lên. Nhìn đến biểu cảm trên gương mặt anh, biết rõ anh thật ra cũng chẳng thật sự cảm thấy áy náy với hành động vừa rồi của mình, trong lòng cô vừa tức vừa ngọt lại vừa ngượng, giơ tay đánh anh một cái.

Sau đấy, cánh cửa phía sau lưng cô đột nhiên mở ra.

Hai người đồng loạt giật thót. Du Linh vội vàng bước vài bước tránh xa Quân, cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm và cảm xúc trong lòng.

Người mở cửa ra thấy Du Linh và Quân đứng ngay trước cửa phòng cũng giật mình không kém, giây sau mới lấy lại tinh thần, cười nói, “Bọn anh còn đang thắc mắc sao lâu thế không thấy em trở lại.”

Du Linh mỉm cười, trả lời lấy lệ, “Trên đường gặp một số chuyện, anh Doãn mở cửa đúng lúc thật đấy.”



Doãn Hựu Đình cười cười, mang theo ý trêu chọc nói, “Chắc là do chúng ta tâm ý tương thông đấy.”

Vừa dứt lời, anh liền cảm nhận được một cỗ lãnh ý phóng về phía mình.

Doãn Hựu Đình bình tĩnh hướng ánh mắt ra sau, mắt đối mắt với người đàn ông đứng phía sau Du Linh.

Du Linh nhanh nhạy cũng quay đầu nhìn theo. Thấy Quân lạnh lẽo nhìn đối phương, Du Linh không nhịn được hiện lên ý cười nơi đáy mắt, nói với anh, “Quân, em vào phòng đây.”

Ánh mắt Quân chuyển sang cô, dịu dàng gật đầu, “Ừm.”

Doãn Hựu Đình mơ hồ nhận ra bầu không khí giữa hai người họ có chút khác biệt, trong lòng không khỏi trầm xuống, khóe môi hơi mím lại sắc lạnh nhìn Quân, sau đó đóng cửa lại.

*

Ở trên sân khấu, sáu người đứng thành hàng, sau khi chào hỏi ngắn gọn với khán giả liền đứng yên tại chỗ lắng nghe MC nói.

Tối hôm nay là đêm chung kết nên MC nói nhiều hơn so với hai đêm trước. Sáu người vẫn luôn bày ra khuôn mặt tươi cười nhìn về phía khán đài hoặc máy quay, trên mặt không có chút mất kiên nhẫn nào. Chỉ đến khi MC bắt đầu công bố kết quả, vài người mới lộ ra thần sắc khẩn trương.

“Đầu tiên, để tôi công bố thí sinh đạt hạng năm đi. Với tổng số phiếu bầu là 7.98%, người đã đạt được hạng năm đêm nay chính là Mặc Sinh!”

Mặc Sinh nghe thấy kết quả này cũng không tỏ ra buồn bực hay rầu rĩ, trên môi vẫn là nụ cười vui vẻ. Anh cùng với mọi người vỗ tay, tựa như cũng đồng ý với kết quả này. Jun đứng ngay bên cạnh anh khẽ ôm anh một cái. Thông qua micro đeo tai, khán giả phía dưới nghe được lời anh nói rõ ràng.

“Anh đừng buồn nha, không phải là do bài hát của anh không hay mà là do hôm nay mọi người đều quá xuất sắc thôi.”

Mặc Sinh tức cười đấm cậu một cái, bên dưới khán đài mọi người cũng bật cười.

“Tiếp theo, xin mời Jun và Luna bước lên trước một bước.”

Hai người thoáng nhìn nhau, sau đó làm theo lời MC.

“Một người là người đầu tiên trình diễn, bài hát chủ đề tình yêu ngây ngô tươi sáng, một người lựa chọn chủ đề lòng cảm ơn được rất ít người chọn, không biết kết quả sẽ như thế nào đây nhỉ?” MC thả câu một chút, sau đó mới cười nói, “Luna, Jun, với số phiếu bình chọn lần lượt là 19.77% và 9.85%, hai bạn đã đạt được hạng ba và hạng bốn, xin chúc mừng!”

Cả trường quay một lần nữa tràn ngập trong tiếng vỗ tay. Luna và Jun đồng dạng vỗ tay, hai người nhìn nhau mỉm cười lại khẽ ôm nhau chúc mừng, sau đó cùng bước trở về hàng.

Mặc Sinh không bỏ lỡ cơ hội, lập tức huých vai Jun nói, “Ái chà, cũng chỉ hơn anh có hai phần trăm mà thôi.”

Jun bị trêu chọc cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại nhướng mày đánh mắt, “Vẫn là hơn anh một hạng.”

Cả khán đài lại cười vang.