Sau khi Jun trình diễn xong thì đến lượt Doãn Hựu Đình. Ca khúc mà Doãn Hựu Đình sáng tác cũng là về tình yêu, thậm chí còn khá tương tự với bài hát của Jun, đều nói về loại tình yêu sét đánh. Nhưng nếu bài hát trước đó mang màu sắc tươi vui ngô nghê, thì bài hát của Doãn Hựu Đình lại giống như một dòng nước ấm, vừa nhẹ nhàng vừa da diết. So với loại tình cảm gà bông ngây thơ nồng nhiệt, tình cảm của chàng trai trong bài hát của Doãn Hựu Đình mang theo ý nghiêm túc, hướng tới tương lai ước nguyện được sóng vai chung đường.
Doãn Hựu Đình bước xuống, lại đến lượt An Mỹ Kỳ bước lên. Cô ta tuy rằng có khả năng sáng tác nhưng lại không quá tốt, đặc biệt là khi bị ép buộc phải sáng tác mà không phải là đợi linh cảm tự tới, cho nên cô ta chọn hướng đi an toàn, đồng dạng viết về tình yêu.
Bài hát mà An Mỹ Kỳ sáng tác nói là khác biệt cũng không phải, mà không khác biệt cũng không đúng. Đó là bởi vì câu chuyện tình yêu mà bài hát kể là một câu chuyện tình buồn, hoàn toàn trái ngược với hai bài hát vui tươi hạnh phúc được trình bày trước đó. Nhưng nếu khán giả nhớ rõ thì ở phần thi đầu tiên, khi chủ đề thi đấu là về sự chia ly thì đã có đến hai đội sáng tác ca khúc về sự chia ly trong tình yêu rồi.
Phần thi của An Mỹ Kỳ khiến cho bầu không khí trong trường quay hơi ảm đạm xuống, cũng may là còn có MC hoạt ngôn, nâng dậy bầu không khí. Tiếp đó là Luna lên biểu diễn.
Lần này mới thật sự là thổi một luồng gió mới, bởi vì bài hát mà Luna sáng tác chính là về lòng cảm ơn.
Bài hát này là Luna đặc biệt viết tặng fan, ca từ đầy ý chân thành và thân mật, cảm ơn fan vẫn luôn đồng hành cùng cô và nhóm nhạc, kề vai sát cánh, yêu thương che chở, bảo hộ bọn họ qua những khó khăn của mấy năm qua. Âm điệu của bài hát cũng không phải dạng da diết tràn đầy tình cảm, ngược lại nó mang âm hưởng vui vẻ tươi sáng, thế nhưng hiệu quả lại không vì thế mà tệ đi. Khán giả nào vốn là fan của cô đều cảm động muốn khóc, người nào không phải fan cũng không nhịn được mà cảm động theo, hoặc là nhún nhảy lắc lư theo giai điệu vui nhộn này.
Lúc Luna bước xuống sân khấu, toàn khán đài đều tràn ngập trong tiếng vỗ tay reo hò vang trời.
Tiếp theo là Mặc Sinh. Anh quay trở lại với chủ đề tình yêu giống ba người đầu tiên. Bài hát có nhịp nhanh, ca từ nóng bỏng, họa nên một tình yêu đầy nồng cháy và mãnh liệt. Nếu như so sánh bài hát của Doãn Hựu Đình như một dòng nước ấm, thì bài hát của Mặc Sinh lại như một bông hoa hồng đỏ nở rộ đang rực cháy, tràn đầy nóng bỏng và quyến rũ.
Ở trong phòng nghỉ, năm người còn lại cùng xem màn biểu diễn của Mặc Sinh. Làm người đầu tiên ra sân, Jun khoanh tay chẹp miệng, “Haizz, chủ đề tình yêu đắt show quá rồi, cạnh tranh không lại cạnh tranh không lại. Biết vậy em chọn cảm ơn rồi.”
Luna bật cười, xua tay đáp, “Đừng đừng, chị muốn độc chiếm chủ đề này, một mình xưng vương.”
Jun bĩu môi, “Rồi độc chiếm hạng nhất luôn đúng không? Chị thật là tâm cơ mà.”
Mọi người bật cười. Du Linh thấy nhân viên đến gõ cửa, biết là đến lượt mình lên sân khấu, vừa đứng dậy vừa nháy mắt với Jun bảo, “Cậu đừng lo. Chị sẽ không để chị Luna một mình xưng vương đâu.”
Doãn Hựu Đình nhướng mày, mỉm cười hỏi cô, “Em cũng sáng tác về lòng cảm ơn sao?”
Du Linh bước ngang qua anh, chỉ cười không nói. Đón nhận lời cổ vũ của mọi người, cô tươi cười vẫy tay rồi bước ra ngoài.
Đứng đợi bên ngoài không chỉ có nhân viên mà còn có Quân và Trần Tiểu Noãn.
Bốn người dọc theo hành lang, đi đến phía sau sân khấu, chờ đợi tín hiệu từ MC và tổ chương trình để Du Linh lên sân khấu đúng thời điểm.
Rất nhanh Mặc Sinh đã biểu diễn xong, lúc anh xuống sân khấu đi ngang qua Du Linh, hai người cùng chào hỏi ngắn gọn với nhau.
Ở trên sân khấu, nhân viên chương trình hối hả ngược xuôi nhanh chóng thay đổi bối cảnh, chuẩn bị cho buổi trình diễn tiếp theo và cũng là buổi trình diễn cuối cùng của đêm nay.
Mắt thấy sân khấu đã sắp được hoàn tất, Du Linh chợt nghiêng đầu, nói với Quân.
“Anh nhất định phải chú ý xem nhé.”
Quân hơi nhướng mày, gật đầu đáp, “Tất nhiên rồi. Tôi vẫn luôn dõi theo em mà.”
Nội tâm Du Linh nháy mắt liền trở nên nhộn nhạo vì lời nói này của anh. Cô cố gắng trấn tĩnh, nhỏ giọng bảo, “Bài hát này…”
“Làm sao cơ?”
Trái tim Du Linh đột nhiên trở nên khẩn trương, trong khẩn trương còn có xấu hổ, cứ đập thình thịch thình thịch. Dưới lớp trang điểm xinh đẹp, hai gò má cô đỏ lên, chỉ tiếc không ai nhìn thấy được.
Cô nhìn anh, bắt gặp ánh mắt chăm chú sâu thẳm mà anh dành cho mình, cô càng thêm ngượng ngùng, cánh môi khép mở nói nhỏ.
Đúng lúc này, ngay trên sân khấu, MC lớn tiếng hô, “Tiếp theo, xin mời thí sinh cuối cùng của chúng ta, ca sĩ Du Linh!!!”
Không đợi quan sát phản ứng của Quân, Du Linh đã xoay người cầm micro bước lên sân khấu.
Quân ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng cô, âm thanh bên tai giống như ù đi, khiến anh không thể nghe hiểu bất kỳ thứ gì nữa, trong đầu chỉ còn mỗi mấy chữ mà Du Linh vừa nói.
“Xin chào quý vị khán giả! Tiếp theo đây, tôi xin được trình bày ca khúc do tôi sáng tác. Bài hát này có tên là Nàng tiên cá, hy vọng mọi người sẽ yêu thích nó!”
Ba chữ ‘nàng tiên cá’ như đánh sâu vào tâm trí Quân, khiến anh sực hồi thần. Rốt cuộc tiêu hóa được mấy chữ Du Linh nói với anh trước khi lên sân khấu là gì, ánh mắt anh chợt tối sầm xuống, chuyên chú dõi theo cô, sâu thẳm dưới đáy mắt dường như ngọn lửa đang âm thầm cháy lên.
Dưới đáy lòng cũng có một cỗ nôn nao, tựa như hưng phấn lại tựa như khẩn trương chờ đợi điều sắp đến.
“Dưới biển sâu mênh mông
Có nàng tiên cá xinh đẹp thiện lương
Nàng cùng sứa vui đùa
Nàng cùng cá hát ca
Và nàng tò mò về thế giới bên trên đại dương…”
Giọng hát trong trẻo của cô vang lên, họa nên một bức tranh về thế giới dưới biển sâu, nơi có muôn vàn cá tôm dạo quanh và san hô rực rỡ. Tại nơi ấy, có một nàng tiên cá xinh đẹp dịu dàng, vui vẻ hồn nhiên. Nàng tiên cá đã sống ở dưới đáy biển quá lâu nên bắt đầu sinh ra tò mò đối với thế giới phía bên trên đại dương. Mỗi ngày, nàng tiên cá bơi càng lên cao, mỗi ngày, nàng tiên cá tiến càng gần bờ biển, lén lút quan sát giống loài được gọi là con người. Cho đến một ngày, trong lúc nàng tiên cá đang ở gần mặt biển, một cơn bão đột nhiên ập tới, gió và sóng cuốn nàng tiên cá đi.
Đến khi nàng tiên cá tỉnh lại, nàng tiên cá phát hiện mình bị thương, đồng thời cũng bị một chàng trai loài người phát hiện, đã đem mình về nhà chữa trị. Ở một thế giới xa lạ, nàng tiên cá vô cùng sợ hãi, nhưng chàng trai vẫn luôn dịu dàng trấn an nàng tiên cá, còn bảo vệ không để nàng tiên cá bị người khác phát hiện. Cho đến khi nàng tiên cá khỏe lại, chàng trai lại bí mật đem nàng tiên cá thả trở về đại dương.
Nàng tiên cá vô cùng biết ơn chàng trai đã chăm sóc và che giấu mình. Dù đã trở về biển, nàng tiên cá vẫn ngày ngày quay trở lại để tìm gặp chàng trai. Thế rồi, chuyện gì đến cũng đến.
“Chàng là ánh sáng trong thế giới của ta
Chàng là tấm chắn bảo hộ chở che ta
Chàng là ước muốn sâu thẳm nhất trong ta
Chàng là món quà định mệnh ban cho ta.”
Ở trên sân khấu, Du Linh giống như đã trở thành nàng tiên cá ấy, hát lên những tâm tư sâu thẳm nhất từ tận đáy lòng mình mà thổ lộ với chàng trai. Bài hát như một lời tự sự, lại cũng giống như một câu chuyện cổ tích, kể về mối tình giữa nàng tiên cá và chàng trai loài người, ấm áp, dịu dàng, chân thành, đậm sâu.
Ở bên hông sân khấu, khuất sau cánh gà, người đàn ông chuyên chú nhìn ngôi sao sáng chói của mình trên sân khấu. Trái ngược với ánh sáng nơi ấy, trong ánh mắt anh chỉ toàn là tối tăm, tựa như màn đêm bao la, cũng tựa như vực sâu không đáy, cất chứa vô tận khát khao và nóng bỏng. Nơi lồng ngực anh căng trướng, trái tim như muốn nổ tung, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy lên sân khấu, ôm cô vào trong lòng, chiếm lấy ngôi sao ấy cho riêng mình, không để bất cứ ai dòm ngó tới.
“Bài hát này… là tặng cho anh.”
Nàng tiên cá là của anh.
Dù là bài hát hay là người.
*
Lúc bài hát kết thúc, khán giả đều bất tri bất giác ướt mi. Rõ ràng, so với bài hát của An Mỹ Kỳ, ‘Nàng tiên cá’ không bi thương buồn bã như vậy, so với bài hát của Mặc Sinh, ‘Nàng tiên cá’ không nồng nàn cháy bỏng như vậy, so với bài hát của Doãn Hựu Đình, ‘Nàng tiên cá’ không nghiêm túc chân thành đến vậy, và so với bài hát của Jun, ‘Nàng tiên cá’ cũng không tươi sáng phấp phới đến vậy.
Nhưng bọn họ lại vẫn cảm động, lại vẫn rơi nước mắt.
Cho dù bây giờ tỉnh táo lại, suy nghĩ xem rốt cuộc vì cái gì mà khóc, bọn họ cũng không nghĩ ra được.
Có lẽ chỉ đơn giản là cảm động mà thôi. Có lẽ bài hát này có thứ gì đó trong lúc bọn họ không ý thức được đã chạm đến nội tâm của họ.
Hoặc là có lẽ, giọng ca của Du Linh quá du dương trong trẻo, ngân vang đến mức lan từ tai họ chạm đến tận tim, làm bọn họ trong một khoảnh khắc cho rằng người đang đứng ở trên sân khấu cất tiếng hát chính là nàng tiên cá ấy. Nàng đã đến đây, hát lên câu chuyện tình của đời mình, tốt đẹp như vậy, chân thành như vậy, sâu đậm như vậy.
Thứ càng chân thật càng dễ khiến cho người ta đồng cảm.