Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 317: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (6)




Khoảng mười phút sau, có lẽ là vì nhìn ra được Quân không có ý đồ xấu, hoặc cũng có thể là vì không nhìn ra được gì, Tôn Nhã rốt cuộc mới đi vào vấn đề chính.

Cô lấy máy tính bảng của mình ra, mở ứng dụng ghi chú lên, nói với cả Du Linh và Quân, “Bởi vì thời gian gấp rút, chị chưa kịp chuẩn bị hợp đồng, nên giờ sẵn tiện đây chị hỏi hai người luôn, cả hai có yêu cầu đặc biệt gì trên hợp đồng không thì nói chị biết. Sau khi soạn xong hợp đồng, chị sẽ mang đến cho bọn em xem thử.”

Thấy Tôn Nhã rốt cuộc cũng dò xét xong, Du Linh uể oải ngồi thẳng lưng dậy, cùng Quân nói một số điều mà hai người muốn có trong hợp đồng.

Sau khi bàn xong xuôi, Tôn Nhã mang theo ba vệ sĩ rời đi. Trần Tiểu Noãn vốn định đi theo bọn họ luôn nhưng lại bị Du Linh giữ lại.

“Tiểu Noãn, em cầm thẻ của chị, dẫn Quân đến trung tâm mua sắm mua quần áo giày dép, mấy thứ nhu yếu phẩm, rồi thì điện thoại này nọ. Nói chung là chỉ cần là thứ cần thiết và có lý do chính đáng thì em cứ mua, giá cả không cần quá quan tâm, hai người tự thấy hợp lý là được. Nhớ giữ lại hóa đơn, xong xuôi thì về đây.”

Lúc hai người thảo luận về hợp đồng Trần Tiểu Noãn đều nghe được, cho nên cô cũng biết ý định ‘bao nuôi trai’ vĩ đại của nghệ sĩ nhà mình. Chỉ là hiện tại vẫn chưa ký hợp đồng, Trần Tiểu Noãn không ngờ Du Linh sẽ hào phóng như vậy nên có hơi bất ngờ một chút.

Cô nhận lấy tấm thẻ trên tay Du Linh, cất cẩn thận vào ví, nghiêm túc gật đầu đáp, “Chị Linh yên tâm ạ, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Du Linh buồn cười, nhìn qua Quân nói, “Anh đi cùng Tiểu Noãn đi, cần gì thì cứ nói, không cần ngại, tôi cũng chỉ là đang thực hiện điều khoản của hợp đồng sớm một chút mà thôi.”

Anh gật đầu, đứng dậy đáp, “Tôi biết rồi, cảm ơn cô. Trước khi tôi trở về, cô nhớ cẩn thận một chút.”

Du Linh không nhịn được nữa, phì cười khoát tay, “Anh yên tâm đi, tôi cũng chỉ là ca sĩ mà thôi, không phải tổng thống đâu.”

Sau khi hai người cũng rời đi nốt, Du Linh trở về phòng ngủ của mình, muốn ngủ thêm một lát. Nhưng có lẽ vì cô đã thức giấc khá lâu cho nên cô chỉ ngủ thêm được một tiếng nữa mà thôi. Lăn lộn trên giường thêm nửa tiếng, cảm thấy bản thân không thể nào tiếp tục ngủ được nữa, Du Linh mới nhận mệnh, đứng dậy đi xuống phòng tập thể dục, quyết định bơi một chút.

Đây là lần đầu tiên cô thử sử dụng đuôi cá của mình; ban đầu cô cứ cho rằng sẽ không quen lắm, nhưng có lẽ là do bản năng của cơ thể, hoặc cũng có thể là ký ức cơ bắp, mọi thứ đều rất tự nhiên và mượt mà. Thậm chí, cô còn cảm nhận được niềm vui sướng khi bơi lội bằng đuôi cá nữa.

Du Linh thỏa thích bơi lội trong hồ bơi một lúc lâu, chỉ đến khi cảm thấy đói đói, cô mới lên bờ, tiến vào trong phòng tắm của phòng tập thể dục để tắm rửa. Bởi vì nguyên chủ thường xuyên sử dụng phòng này nên mọi đồ vật trong này đều được chuẩn bị rất đầy đủ, không thua kém gì phòng tắm của phòng ngủ trên tầng ba, nếu có khác biệt thì cũng chỉ là ở diện tích mà thôi.

Mất hơn nửa tiếng để tắm rửa xong, Du Linh mặc lại chiếc váy ngủ hồng nhạt tối qua, nghĩ đến trong nhà không có người khác, cô cũng không mặc áo khoác trắng vào, chỉ cầm nó trên tay rồi bước ra ngoài.

Đi ngang qua bàn ăn, cô tiện tay để điện thoại lên trên bàn, vắt chiếc áo khoác lên lưng ghế rồi tiến vào trong phòng bếp, mở tủ lạnh ra, muốn tìm xem có thứ gì phù hợp để bỏ bụng hay không.

Tuy rằng cô chỉ là ca sĩ nhưng công ty vẫn yêu cầu cô phải giữ dáng, vì vậy những món ăn cô có thể bỏ vào miệng cũng bị hạn chế chút ít, ví dụ như ăn nhiều rau và trái cây, thay thế thịt bằng cá. Cũng may là nhân ngư không bài xích chuyện ăn cá, nếu không hẳn là một đời này của cô phải ăn chay trường kỳ rồi.

Nhìn thấy trong tủ lạnh có một hộp rau salad hỗn hợp, thịt cá hồi xông khói và mấy chai xốt salad khác nhau, lại nhớ đến bản thân có thấy một bịch bánh mì nguyên cám trên kệ bếp khi nãy, Du Linh liền không nghĩ nhiều nữa, lập tức lôi mấy thứ này ra, quyết định trưa nay sẽ ăn salad cùng với mấy lát bánh mì.



Hộp rau salad hỗn hợp đã được sơ chế qua, Du Linh chỉ việc lấy ra bát, thêm vào một ít cá hồi xông khói thái lát, lại chọn loại xốt mình muốn ăn cho vào, trộn đều lên liền hoàn thành.

Cả sáng giờ đều không ăn gì, lại còn vận động một lúc lâu, lúc này cô đã đói meo. Nhìn đồ ăn trước mặt, tâm tình Du Linh khá tốt, một tay cầm đĩa đựng hai lát bánh mì nướng một tay bưng bát salad đi ra phía bàn ăn.

Không ngờ đúng lúc này, cửa nhà mở toang ra.

Đứng ở cửa không phải ai xa lạ, chính là chàng vệ sĩ cá nhân mà cô mới kiếm được đêm hôm qua.

Trên người anh vẫn là sơ mi trắng quần tây, nhưng đã là bộ mới, màu sắc không khác lắm, kiểu dáng cũng không tệ, điểm hơn lớn nhất chính là sạch sẽ tươm tất hơn rất nhiều. Hai tay anh đều xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ, có lẽ không ngờ được vừa mới mở cửa ra sẽ nhìn thấy Du Linh đứng ngay phía đối diện mình nên anh hơi ngây ra; mà Du Linh ở phía đối diện cũng không ngờ hai người họ sẽ về sớm như vậy, nhất thời cũng ngây người, mắt đối mắt nhìn nhau.

“Anh đứng ở đây làm gì vậy? Mau vào đi chứ?”

Từ đằng sau bỗng vang lên giọng nói, thành công giúp Quân tỉnh thần.

Anh làm như không có chuyện gì, tiếp tục bước vào nhà, nhường lối cho Trần Tiểu Noãn.

Trên tay Trần Tiểu Noãn cũng có kha khá túi đồ, cô xách theo chúng vào nhà, nhìn thấy Du Linh thì vui vẻ chào cô, “Chị Linh, bọn em về rồi!”

Cô bỏ túi đồ xuống đất, nhanh chóng cầm theo một xấp hóa đơn cùng với thẻ ngân hàng chạy đến chỗ Du Linh, “Chị Linh, thẻ của chị đây, và cả hóa đơn mua sắm nữa.”

Du Linh để đĩa và bát thức ăn trên tay mình xuống bàn, nhận lấy, thắc mắc hỏi hai người họ, “Sao bọn em về nhanh thế? Đã mua xong hết rồi sao?”

“Dạ không, bọn em chỉ mua vài bộ quần áo, những nhu yếu phẩm và đồ vật mà đàn ông thường cần với điện thoại thôi. Còn lại, em nghĩ mua online sẽ thuận tiện hơn.”

Dù sao thì Quân hiện tại không hề có một thứ gì ngoại trừ bộ quần áo anh đã mặc mấy ngày kia, cho nên đồ cần mua hoặc muốn mua đều rất nhiều. Đã thế Trần Tiểu Noãn còn là con gái, có một số thứ không tiện đi cùng anh mua lắm, nên cô ấy đã nghĩ để anh tự đặt mua sẽ tốt hơn.

Du Linh không có ý kiến gì với quyết định này, mỉm cười nói cảm ơn cô.

Trần Tiểu Noãn vội xua tay, “Không có gì ạ. Hôm nay là ngày nghỉ của chị, nếu không còn gì nữa thì em về nhé.”

Du Linh gật đầu, tiễn cô ra ngoài cửa.

Sau khi đóng cửa lại, cô quay người qua, phát hiện Quân vẫn đang đứng yên tại chỗ thì khó hiểu cười hỏi, “Sao vậy?”



Lúc này cô cách anh rất gần, một mùi hương thoang thoảng thơm ngát từ trên người cô bay đến, anh cũng không biết được đó là mùi dầu gội hay sữa tắm của cô nữa. Anh biết là cô vừa mới gội đầu xong là bởi vì mái tóc bắt mắt ấy vẫn còn đang ẩm. Vài lợn tóc xoăn ấy rũ xuống phía trước người cô, hơi ẩm từ tóc thấm sang lớp vải mỏng của váy ngủ. Quân bất giác đưa mắt nhìn theo, hô hấp bỗng cứng lại, ánh mắt chợt sâu thẳm vài phần.

Du Linh tinh ý nhận ra phản ứng kỳ lạ của anh, ánh mắt khẽ hướng xuống. Giây sau, cô đỏ bừng mặt, không thèm để ý đến anh nữa, vội vàng bước nhanh đến bên cạnh bàn ăn mặc chiếc áo khoác trắng vào.

Nhìn dáng vẻ lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo của cô, Quân cũng cảm thấy lúng túng theo, hắng giọng nói, “Tôi lên lầu cất đồ trước.”

Du Linh không dám nhìn anh, chỉ biết gật gật đầu. Đợi đến khi tiếng bước chân của anh xa dần, cô mới ngồi phịch xuống ghế, hai tay bưng lấy mặt, im lặng gào thét ở trong lòng.

Mấy giây sau, cô đứng phắt dậy, chạy vội vào trong phòng tắm của phòng tập thể dục, lấy chiếc áo lót mà mình để dự phòng ở trong đấy ra mặc vào, sau đó lại trở về bàn ăn, ngồi xuống. Cô hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân không có chuyện gì, cầm nĩa lên một bên trộn bát salad, một bên cầm lát bánh mì lên gặm.

Đợi đến khi cô ăn gần xong, Quân mới xuống lầu. Cô nghĩ anh tốn nhiều thời gian như vậy hẳn là vì muốn để cho bầu không khí bớt ngượng ngùng, vì thế lúc này cũng tỏ ra không có chuyện gì, hỏi anh, “Anh có muốn ăn gì không? Đồ ăn trong tủ lạnh, anh tùy tiện lấy. Chỉ là đều là đồ ăn kiêng, nếu anh không thích thì có thể gọi đồ ăn về.”

“Không cần đâu, tôi không kén ăn, cảm ơn cô.”

Quân từ chối, bước đến tủ lạnh mở cánh cửa tủ ra nhìn. Vài giây sau, anh đóng tủ lạnh lại, nhìn quanh khắp căn bếp, lại mở một số cánh tủ bếp ra nhìn thử, cuối cùng nhận mệnh tay không đi về phía bàn ăn, ngồi xuống đối diện cô.

“…Tôi nghĩ mình vẫn là nên gọi đồ ăn về, vệ sĩ không nên ăn kiêng lắm,” anh đường hoàng giải thích với cô.

Du Linh đương nhiên hiểu cho anh, gật đầu nói, “Anh cứ gọi đi, tiền cứ để tôi trả. Sau này tôi sẽ bảo Tiểu Noãn chú ý một chút, mua thêm nhiều thức ăn khác cho anh.”

“Cảm ơn cô.”

Anh lấy điện thoại mình mới mua ra, bắt đầu thao tác tải ứng dụng, tạo tài khoản, rồi chọn nhà hàng và đồ ăn mà mình muốn gọi. Đợi đến bước thanh toán, anh chần chừ đôi chút, ngẩng đầu lên hỏi cô, “Vậy… cô muốn trả tiền mặt hay là trả thẻ?”

“Trả thẻ đi.”

Du Linh trả lời anh, thuận tiện đưa anh thẻ ngân hàng hồi nãy Trần Tiểu Noãn trả lại.

Quân nhận lấy, một bên nhập thông tin thẻ của cô, một bên hỏi, “Vậy các món đồ khác mà tôi định mua online, tôi cũng dùng thẻ cô trả nhé.”

“Ừm, nếu chỉ là thứ nhỏ nhặt thì anh không cần báo lại cho tôi biết.”

“Được, tôi biết rồi. Cám ơn cô.”