Sáng sớm hôm sau, Tôn Nhã giết qua nhà Du Linh. Đi cùng cô còn có trợ lý của Du Linh, tên là Trần Tiểu Noãn, và ba vệ sĩ của công ty.
Du Linh tối qua bởi vì ngủ trễ nên lúc mấy người họ đến, cô vẫn chưa dậy, chỉ có Quân là đã thức. Trên người anh ngay cả điện thoại cũng không có, trong phòng đương nhiên cũng không có thiết bị điện tử nào, cho nên theo lẽ thường thì đến tận bây giờ anh vẫn nên chưa tìm hiểu thêm được gì về Du Linh.
Nhưng an ninh của khu này rất tốt, nếu có bị hỏi thì anh có thể nói rằng vì mình thấy năm người họ có thể chạy tới tận cửa nhà Du Linh nên nghĩ rằng thân phận của bọn họ hẳn là không có vấn đề, hẳn sẽ không để lại ấn tượng làm việc không chu toàn trong mắt Du Linh.
Nghĩ vậy, anh liền để cho họ vào.
Nhưng dù vậy, trước khi Du Linh xuất hiện dưới lầu, suốt cả thời gian ấy, Quân vẫn luôn cảnh giác, thời thời khắc khắc chú ý đến từng nhất cử nhất động của năm người bọn họ, phải nói là quả thực là một vệ sĩ cá nhân đủ tư cách.
Quãng thời gian chờ đợi này cũng không quá lâu, bởi vì không được bao lâu Tôn Nhã đã không nhịn được, gọi điện cho Du Linh kêu cô xuống lầu.
Nếu không phải bị Quân ngăn cản, cô ấy đã muốn xông lên tận phòng để lôi Du Linh dậy rồi.
Đối với sự cẩn thận của Quân, Tôn Nhã thật sự là vừa hài lòng vừa bực bội, tâm tình có chút phức tạp.
Bởi vì năm người vẫn luôn cảm nhận được sự đề phòng của Quân nên cảm thấy không thoải mái lắm, bầu không khí có chút gượng gạo. Cũng may, trước khi bất cứ ai không nhịn nổi nữa, Du Linh đã bước xuống lầu.
Quân theo tiếng động nhìn qua phía cầu thang, bóng dáng thướt tha kia vừa ánh vào đáy mắt, ánh mắt anh liền thoáng sâu hơn vài phần.
Du Linh vừa mới tỉnh dậy, dù đã qua loa rửa mặt nhưng trên khuôn mặt vẫn còn nét mơ màng, rất đáng yêu. Trên người cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu hồng nhạt, tà váy rất dài, che khuất cả bàn chân. Có lẽ vì có người ngoài, cô khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng màu trắng, khí chất toàn thân vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như một đóa hoa đào chớm nở sớm mai, vừa ngây thơ non nớt lại vừa tươi mới, tràn đầy nhựa sống.
Nhưng điều khiến anh chú ý nhất, chính là mái tóc lượn sóng màu xanh lam của cô.
Đến tận lúc này anh mới biết, hóa ra tối hôm qua khi gặp anh, cô đang đội một bộ tóc giả.
Có lẽ là vì tóc màu xanh quá đặc trưng cho nên cô mới phải làm vậy để tránh bị người nhận ra.
Quân ngắm nhìn mái tóc xinh đẹp độc đáo của cô, không hiểu sao lại nảy lên suy nghĩ, stylist của cô thật có tài, nhuộm tóc trông rất thật, cũng rất để ý tiểu tiết, ngay cả lông mày cũng nhuộm thành màu xanh…
Du Linh có nhận thấy ánh mắt chăm chú của Quân đặt trên người mình, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến phòng khách ngồi xuống. Quân lập tức đến đứng ở phía sau lưng cô.
“Chị đã mang bản hợp đồng đến chưa?” Cô hỏi Tôn Nhã.
Tôn Nhã mắt lạnh trừng cô, không chút ngại ngùng Quân vẫn còn đang đứng ở đây, nói thẳng, “Ký cái gì mà ký. Chị đã đồng ý sao? Em muốn tìm vệ sĩ cá nhân cũng được, nhưng phải là nữ, cũng phải có nguồn gốc thân phận rõ ràng.”
Du Linh bĩu môi khoanh tay, tư thế có chút uể oải vì thiếu ngủ dựa ra sau lưng ghế, “Hôm qua không phải em đã nói với chị rồi sao? Anh ấy cứu em, em muốn trả ơn, hơn nữa thân thủ của anh ấy cực kỳ tốt, lấy một đấu ba…” Nói đến đây, cô do dự nhìn qua Quân.
Dựa theo những gì cô chứng kiến đêm qua thì võ thuật của anh không phải dạng vừa, nhưng cô vẫn không dám quá mạnh miệng, chỉ đành nhìn qua anh vừa nói vừa ngầm hỏi.
“… Đấu năm…” Thấy trên khuôn mặt anh vẫn tràn đầy vẻ bình tĩnh thong dong, cô liền tự tin trở lại, nhìn Tôn Nhã chốt hạ, “Thậm chí là đấu mười cũng được nữa ấy chứ! Người tốt như vậy ở ngay trước mặt, em còn tìm ở đâu xa làm gì?”
Khóe miệng Tôn Nhã khẽ giật nhẹ, chỉ thiếu điều muốn hỏi cô một kẻ mất trí nhớ thì lấy đâu ra võ nghệ mà lấy một đấu mười.
Nhưng nhìn thấy Du Linh tự tin như vậy, Tôn Nhã bởi vì muốn cô từ bỏ ý định này, chỉ đành nói, “Nếu vậy, chị có sẵn tiện dẫn theo ba vệ sĩ của công ty. Em đã chắc chắn như thế, vậy để…” cô thoáng nhìn qua Quân, “Cậu đây so chiêu với ba người họ đi. Cậu cũng đừng căng thẳng, tôi cũng chỉ là muốn đảm bảo một chút mà thôi, dù sao Du Linh cũng là đang muốn tìm vệ sĩ cá nhân. Cho dù kết quả thế nào, ân cứu mạng của cậu chúng tôi nhất định sẽ báo đáp.”
Quân nhìn qua Du Linh thầm hỏi ý kiến cô, thấy cô mỉm cười gật đầu, anh mới trả lời Tôn Nhã, “Được.”
Anh bước vài bước đến vị trí khoảng trống của phòng khách, đối với ba vệ sĩ lãnh đạm nói, “Xin mời.”
Bởi vì võ thuật của ba vệ sĩ khá tốt nên ngày thường đối tượng bảo hộ của họ phần lớn đều là minh tinh nổi tiếng, hoặc là người có địa vị. Hôm nay bị lôi đến để làm thước đo võ nghệ cho kẻ khác cũng thôi, lại còn là đo một so ba, khiến cho bọn họ bất giác cảm thấy giá trị của bản thân bị người khác hạ thấp, không khỏi cảm thấy mất cân bằng. Quân còn đối với bọn họ lạnh mặt, bọn họ liền càng thêm chướng mắt anh, ai nấy đều mặt hằm hằm, bẻ khớp tay bước ra.
“À, diện tích trống trong nhà hơi nhỏ, các anh có so chiêu thì cũng nhớ cẩn thận, ai làm vỡ làm hỏng gì thì nấy đền nha,” ngay trước lúc cuộc so đấu nổ ra, Du Linh bỗng cười tủm tỉm nhắc nhở.
Một lời đơn giản như vậy, nháy mắt liền khiến cho khí thế và sự hùng hổ của ba vệ sĩ tụt giảm. Ba người họ thầm đưa mắt quan sát địa hình, âm thầm tự nhắc bản thân lát nữa di chuyển ra chiêu nhất định phải cẩn thận.
Tôn Nhã nhìn qua Du Linh, thấy cô nhún vai tỏ ý không còn gì muốn nói nữa, bèn hô bắt đầu.
Du Linh vẫn giữ dáng ngồi khoanh tay, sống lưng mềm oặt dựa vào lưng ghế như cũ, mang theo nồng đậm hứng thú quan sát Quân.
Tại sao lại là quan sát Quân mà không phải là quan sát trận đấu, thì là bởi vì tư thế của anh, cách thức di chuyển của anh, chiêu thức của anh, tất cả mọi thứ đều vô cùng đã mắt. So với ba vệ sĩ kia bởi vì lo sợ làm hỏng đồ nên hơi bị bó tay bó chân, động tác thiếu đi vài phần dứt khoát và mạnh mẽ, thì Quân vẫn giống như ngọn gió ở con hẻm nhỏ tối hôm qua, linh hoạt di chuyển và tránh né giữa ba người họ. Từng chiêu từng chiêu nhanh gọn tung ra, chẳng mất bao lâu, cuộc so đấu đã kết thúc.
Tôn Nhã và Trần Tiểu Noãn đều mắt trợn lớn kinh ngạc nhìn anh, người trước thì mang vẻ không hề ngờ tới, người sau lại có chút sùng bái nhàn nhạt.
Ba vệ sĩ bị quật ngã nằm bất động trên sàn nhà, hai mắt trân trân nhìn lên phía trên đỉnh đầu, trên khuôn mặt toàn là vẻ hoang mang, bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
Du Linh cho Quân một ánh mắt tán thưởng. Anh nhẹ cong môi mỉm cười, lui về phía sau lưng ghế của cô. Du Linh lại nhìn sang Tôn Nhã, cười cười nói, “Vậy… hôm nay chị có mang theo hợp đồng không?”
Tôn Nhã từ trong sững sờ tỉnh lại. Cô không để ý đến Du Linh, hai mắt sáng lên nhìn Quân tươi cười khen ngợi, “Thật không ngờ võ thuật của cậu lại tốt đến vậy! Cậu cũng đừng đứng mãi thế, mau ngồi xuống đi, như vậy cũng dễ nói chuyện hơn.”
Quân nhìn thoáng qua Du Linh một chút, Du Linh thấy anh làm gì cũng xin phép mình, không khỏi buồn cười gật đầu, tiện thể nói, “Anh cũng không cần cẩn thận đến vậy. Anh là vệ sĩ của tôi, đâu phải người hầu của tôi.”
Anh mím môi nhẹ cười, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tôn Nhã tạm thời coi như không nhìn thấy những tương tác nhỏ này giữa hai người, đợi anh yên vị xong thì tiếp tục trò chuyện, “Nói thật thì hôm qua sau khi nghe Du Linh nói về cậu, tôi đã rất sợ hãi. Cậu cũng biết đấy, em ấy là con gái, lại còn là minh tinh, bỗng dưng đem một người đàn ông xa lạ về nhà, chuyện này chỉ nghe thôi cũng đã thấy nguy hiểm rồi đúng không? Cho nên ban đầu thái độ của tôi mới không được tốt lắm, mong cậu hiểu cho.”
Quân không nói gì, chỉ gật đầu, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Tôn Nhã, tỏ ý tôn trọng lắng nghe nhưng lại vẫn có vài phần lãnh đạm.
“Thân thủ của cậu quả thật rất tốt, nếu có cậu bảo vệ Du Linh thì thật sự là không còn gì yên tâm hơn. À đúng rồi, thật ngại quá, nói chuyện nãy giờ nhưng tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình nữa. Tôi là Tôn Nhã, người đại diện của Du Linh, cậu có thể giống em ấy gọi tôi là chị Nhã. Còn cô bé này là Trần Tiểu Noãn, trợ lý của Du Linh.”
Quân theo hướng tay của Tôn Nhã nhìn qua Trần Tiểu Noãn, nghe thấy cô vừa ngại ngùng vừa phấn khích chào hỏi, “Chào anh, anh có thể gọi em là Tiểu Noãn.”
Quân khẽ gật đầu với cô xem như là đáp lại.
“Không biết tôi có thể xưng hô với cậu thế nào?”
“Quân,” anh trả lời.
“Oh? Là tên thật của cậu à?” Tôn Nhã ngạc nhiên hỏi.
“Có lẽ là vậy. Tôi cũng không nhớ được mình tên gì, chỉ là cảm thấy khá thích cái tên này mà thôi.”
Du Linh ở một bên nhìn hai người họ một hỏi một trả lời, chỉ cười cười, cũng không can thiệp. Cô biết, Tôn Nhã là đang muốn dò xét Quân. Đây là bước cần thiết để Tôn Nhã có thể chấp nhận chuyện vệ sĩ cá nhân này, cho nên cô chỉ cần ngồi ở một bên lắng nghe là được rồi.