Kể từ sau buổi trưa đầy xấu hổ ấy, ngoại trừ lúc ở trong phòng mình, không có khi nào là Du Linh dám không mặc áo lót nữa. Tuy là cô muốn công lược anh thật, nhưng cô vẫn chưa đủ vô tư đến mức không mặc áo lót lởn vởn ở trước mặt anh; với lại, cô cũng không muốn sắc dục trở thành phần chính trong sự công lược thành công của mình.
Du Linh là ca sĩ nên so với diễn viên thì không bận rộn bằng, dù sao thì biểu diễn hay quay quảng cáo cũng không thể nào lâu hơn mấy tuần mấy tháng đóng phim được. Nhưng do hiện giờ cô đang rất nổi tiếng nên vẫn có một số lượng lớn tài nguyên tìm đến, gần một nửa là có liên quan đến ca hát, hoặc là show biểu diễn, hoặc là hát nhạc OST, gần một nửa khác là lời mời tham gia các gameshow, còn phần nhỏ còn lại chính là các hợp đồng đại diện và quảng cáo.
Tôn Nhã giúp cô sàng lọc kỹ lưỡng, chọn mấy show biểu diễn có uy tín và mấy bộ phim dự đoán là sẽ nổi để hát OST, cộng thêm một vài hợp đồng quảng cáo, chụp hình tạp chí, chỉ có gameshow là không có cái nào.
Cũng không phải là do Du Linh chỉ muốn tập trung vào ca hát nên mới không nhận. Nếu đặt vào thời điểm một năm trước thì đúng là như thế, nhưng nay cô đã giành được giải nữ ca sĩ mới xuất sắc nhất của một trong ba giải thưởng uy tín của ngành âm nhạc, cả cô và Tôn Nhã đều cảm thấy có thể nhận một vài chương trình giải trí nếu muốn. Chỉ là trong những hợp đồng được gửi tới, cả hai đều không cảm thấy có cái nào phù hợp với Du Linh nên mới chưa nhận mà thôi.
Trong khoảng hai tháng này, Du Linh đã nhận tổng cộng hai show diễn, hai bài OST, một hợp đồng đại diện cho sản phẩm dầu gội dành riêng cho tóc nhuộm và một hợp đồng chụp hình tạp chí. Mỗi lúc cô phải ra ngoài để làm việc, bên cô đều có Quân đi cùng. Kể từ khoảnh khắc đầu tiên anh xuất hiện, trên mạng đã bùng nổ lớn, đâu đâu cũng đều là các bài viết suy đoán về thân phận của anh.
Tôn Nhã và công ty đã có sự chuẩn bị từ trước, đúng thời điểm mà tung ra từng chút một kịch bản đã được bọn họ soạn sẵn. Hướng gió từ đầu đến cuối gần như đều di chuyển theo hướng mà bọn họ mong muốn; tuy rằng quá trình có chút nhấp nhô, nhưng kết quả vẫn đâu vào đấy.
Fanclub Tiểu Ngư của Du Linh nhanh chóng tiếp nhận được sự thật bên người Công chúa nhỏ nhà họ có thêm một chàng kị sĩ tuấn tú đi theo bảo vệ. Thậm chí, bởi vì anh quá có dung mạo và khí chất, fan hâm mộ của anh dần dần vô thanh vô tức mà hình thành ngay trong chính cộng đồng Tiểu Ngư. Có vài fan điên cuồng, không biết nhìn thế nào lại nhìn ra được phản ứng hóa học tràn ngập màn hình giữa Du Linh và Quân, lén lén lút lút tự đi tìm đồng bọn, tụ lại một chỗ, cắn bụi đường như cắn thuốc.
Du Linh muốn thăm dò tình hình nhưng lại lười tự mình ra trận, nhờ Ellie và L44 hỗ trợ một chút. Lúc biết được mình còn chưa làm gì mà đã có fan couple, khỏi phải nói cô đã hí hửng bao nhiêu.
Thật tốt, không lo sợ sau này bọn họ công bố sẽ gặp phải bão tố.
“Du Linh, chị Nhã đã đến rồi, cô chuẩn bị xong chưa?”
Du Linh nghe thấy tiếng anh gọi từ bên kia căn phòng vọng qua, vội vàng quăng chuyện fan couple ra sau đầu. Một bên đáp lời anh, một bên cô vội vàng cất máy sấy tóc, mặc nhanh quần áo vào, sau đó xách theo túi xách mà bản thân đã chuẩn bị từ trước rời khỏi phòng tập thể dục.
Quân nhìn dáng vẻ của cô, không nói gì, xách ba lô lên rồi thay cô khóa cửa lại, sau đó cùng cô lên xe.
Trên xe, ngoài Tôn Nhã đang lái xe ra cũng chỉ có Trần Tiểu Noãn. Tôn Nhã ngoái đầu nhìn thoáng qua bộ dáng của Du Linh, bất đắc dĩ chép miệng, “Em thật là, sắp đến giờ rồi còn bơi nữa.”
Du Linh cười hì hì, vừa thắt dây an toàn vừa đáp, “Em canh giờ cũng chuẩn mà, đâu có trễ đâu.”
Tôn Nhã trề môi, “Nhiều lúc chị cảm thấy em chắc phải là cầm tinh con cá ấy!”
Du Linh bị cô trêu chọc vậy đã quen, không những không giật mình chột dạ, ngược lại còn cười cười, “Trong mười hai con giáp làm gì có con cá chứ.”
Tôn Nhã hừ một tiếng, thông qua kính chiếu hậu trừng cô.
Lịch trình hôm nay của Du Linh bận hơn so với bình thường đôi chút. Buổi sáng lúc mười giờ rưỡi, cô có hẹn quay quảng cáo cho sản phẩm dầu gội mà mình vừa mới ký hợp đồng đại diện. Hiện tại bọn họ chính là đang trên đường đến đấy. Đến chiều khoảng ba giờ, cô sẽ phải ra sân bay, bay đến thành phố bên cạnh để biểu diễn trong một cuộc thi sinh tồn tìm kiếm tài năng mới do công ty C tổ chức. Đương nhiên, cô không phải là thí sinh, chỉ tham gia với vai trò khách mời đặc biệt mà thôi, bởi vì tối hôm nay chính là đêm chung kết của cuộc thi ấy.
Khoảng nửa tiếng sau, bọn họ đến nơi, cùng xuống xe rồi bước vào trong studio dưới sự dẫn đường của nhân viên.
Tôn Nhã làm công tác chào hỏi với người đại diện của nhãn hàng, còn Du Linh thì đi vào phòng trang điểm, trước hết là thay đồ, sau đó thì để cho thợ trang điểm bắt đầu công việc của họ.
Sau khi cô hoàn thành quay quảng cáo đến trước ba giờ sẽ là khoảng thời gian tự do, mà từ ba giờ trở đi cô sẽ không có thời gian nghỉ ngơi cho đến sau chín giờ. Tuy rằng trước khi rời khỏi nhà cô đã vì đảm bảo mà tắm một lần vào lúc chín rưỡi, nhưng như vậy vẫn là quá nguy hiểm. Tình huống tốt nhất chính là trước khi ra sân bay, cô lại có thể tắm một lần nữa.
Mà có thể tắm hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào việc cô hoàn thành chuyện quay quảng cáo khi nào.
Trong nội tâm Du Linh giống như bùng lên ngọn lửa, hừng hực quyết tâm, chuẩn bị lôi hết vốn liếng diễn xuất của mình ra, lát nữa nhất định mỗi một cảnh quay đều phải hoàn thành trong một lần mới được!
“Đã xong rồi, Du tiểu thư mau ra ngoài đi,” thợ trang điểm hoàn thành nốt chi tiết cuối cùng, hài lòng nói với cô.
Du Linh đáp lại câu cảm ơn, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng.
Bên ngoài, bối cảnh và máy quay đều đã được dàn dựng đâu ra đấy. Tôn Nhã thì đang đứng kế bên đạo diễn và người đại diện nhãn hàng câu được câu không trò chuyện, Trần Tiểu Noãn và Quân thì lại đứng ở phía ngoài cách đó không xa.
Du Linh đi thẳng đến chỗ ba người Tôn Nhã, nghe đạo diễn dặn dò một số điểm quan trọng, sau đó liền bắt đầu quay.
Quân đứng ở một góc trong phòng, lẳng lặng quan sát cô làm việc, nhìn cô chau mày ra chiều ủ rũ với mái tóc rối bời hư tổn của mình, nhìn cô dùng tay điệu đà tạo dáng với mái tóc của mình, nào là hất, nào là chải, nào là vuốt ve, lại nhìn cô tươi cười với ống kính, dùng tay nâng niu mái tóc mượt mà óng ả của mình, nói ra lời thoại của đoạn quảng cáo.
Tất cả mọi biểu cảm của cô, từ cái nhíu mày đến cái nháy mắt, từ cái chu môi đến nụ cười tươi sáng, mọi thứ đều được anh thu vào trong tầm mắt. Trong hai tháng nay, số lần anh được nhìn cô làm việc không phải là ít, nhưng không hiểu sao mỗi một lần nó đều vẫn có sức hấp dẫn với anh như vậy.
Cô như ngôi sao sáng ngời giữa bầu trời đêm, thu hút ánh mắt của anh, cũng nhẹ nhàng khuấy động tâm tư trong lòng anh.
*
Hơn hai tiếng rưỡi sau, Du Linh rốt cuộc thay trở về dáng vẻ ban đầu của mình, sau khi chào tạm biệt bên đội ngũ quay quảng cáo thì cùng với ba người bên mình rời đi.
Ngồi trên xe, Du Linh nhìn đồng hồ, tay khẽ đặt lên bụng hỏi Tôn Nhã, “Còn sớm, chúng ta đi ăn đâu đó rồi về nhà em nghỉ ngơi một chút nhé. Hoặc là về nhà em rồi gọi đồ ăn cũng được.”
Tôn Nhã liếc nhìn đồng hồ trên xe, thấy là một giờ kém thì nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Bọn họ chọn một nhà hàng kín đáo, sau khi Du Linh hóa trang cẩn thận với bộ tóc giả lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn trên xe, mũ và khẩu trang thì cả nhóm cùng tiến vào trong nhà hàng. Để giảm bớt sự chú ý của mọi người tập trung trên người Du Linh, ba người còn lại cũng đồng dạng đội mũ và đeo khẩu trang.
Nhà hàng này đã có kinh nghiệm trong việc đón tiếp minh tinh, thấy bọn họ xuất hiện liền nhanh gọn đâu ra đấy dẫn bọn họ đến một phòng riêng. Ngoại trừ Quân thì ba người còn lại thường hay ăn ở quán này, không cần xem menu, bọn họ nhanh chóng gọi một số món lên. Bởi vì Du Linh là ca sĩ, Tôn Nhã không quá khắt khe trong chuyện ăn uống của cô, nhất là trong những lần ăn chung như thế này, vì thế trên bàn ăn vẫn có một số món mặn đậm đà hương vị. Tất nhiên, so với Trần Tiểu Noãn có thể ăn thỏa thích thì Du Linh vẫn chỉ được ăn có mười miếng thịt mà thôi.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, bữa trưa dần đi đến cuối, thế nhưng đúng lúc này, điện thoại của Tôn Nhã bỗng reo lên.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn cái tên trên đó, thật nhẹ nhíu mày, bắt máy.
“Anh Vương, chào anh.”
“…”
“Anh nói cái gì??”
Ba người còn lại vốn không để ý lắm, nhưng khi thấy thái độ trong giọng nói của Tôn Nhã chợt thay đổi, bọn họ đều không hẹn trước mà đồng loạt ngừng đũa, nhìn sang cô.
“Sao bên các anh có thể vô trách nhiệm như vậy được chứ? Anh có biết chỉ vì lỗi của bên anh mà Du Linh nhà tôi sẽ bị ảnh hưởng lịch trình thế nào không?!”
Tôn Nhã tức giận mắng đối phương. Không biết người kia nói gì, hai mắt cô bỗng trừng lên, nghiến răng nói, “Cho nên phải trách Du Linh nhà tôi hát quá hay sao!?”
Mấy giây sau, Tôn Nhã hít sâu một hơi, đáp ứng đối phương, “Khoảng bốn mươi phút nữa chúng tôi sẽ đến.”
Dứt câu, Tôn Nhã lập tức ngắt điện thoại.
Suốt cả quá trình, tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng dựa vào những lời mà Tôn Nhã nói, Du Linh gần như có thể đoán được là điều mình không mong đợi đã đến.
Cô nhìn Tôn Nhã, mang theo chút hy vọng cuối cùng dò hỏi, “Chị Nhã, có chuyện gì vậy?”
Tôn Nhã bực bội thở dài, “Xin chia buồn cùng em, kế hoạch của em xem ra phải bị hủy bỏ rồi.”