Hai người cùng rời khỏi phòng tập thể dục. Lúc này cũng đã gần một giờ, Du Linh không nhịn được che miệng ngáp, nói với anh, “Bây giờ đã muộn, chúng ta trước hết đi ngủ đi. Sáng mai tôi sẽ bảo người đại diện của tôi mang bản hợp đồng đến cho anh xem.”
“Được, chúc cô ngủ ngon,” anh gật đầu đáp.
“Anh cũng ngủ ngon nhé,” cô vẫy vẫy tay, sau đó đi về phòng mình.
Sau khi khóa cửa phòng ngủ lại, cô nhìn đồng hồ, cố nhớ lại lần cuối cùng mình tắm là khi nào, tính toán thời gian một chút, liền quyết định trước hết tắm một cái rồi mới đi ngủ.
Vì sao cô phải tính thời gian ư? Bởi vì điểm chí mạng của nhân ngư không phải chỉ ở mỗi chỗ hơn một nửa diện tích chân dính nước, mà còn ở chỗ không dính nước.
Nhân ngư chỉ có thể ở trên cạn nhiều nhất là mười hai tiếng đồng hồ. Nếu sau đấy nhân ngư không ngâm nước, thân dưới sẽ tự động biến đổi trở về đuôi cá, và bọn họ cũng sẽ không thể biến lại thành chân trước khi cơ thể được ngâm nước đủ lâu.
Đây không phải là điểm chí mạng duy nhất của việc ở trên cạn quá mười hai tiếng. Kể từ giây thứ nhất của tiếng thứ mười hai trở đi, cơ thể nhân ngư sẽ tiến vào tình trạng thiếu nước. Để càng lâu, hậu quả càng nghiêm trọng. Đầu tiên, nhân ngư sẽ chỉ cảm thấy khát nước và mệt mỏi. Theo thời gian, khả năng vận động của bọn họ sẽ suy giảm, khả năng suy nghĩ và ngôn ngữ cũng đồng dạng bị ảnh hưởng. Da dẻ dần khô nứt đến mức chảy máu, và nội tạng dần suy kiệt. Cho đến trước hai mươi tư tiếng đồng hồ, nếu như bọn họ vẫn không ngâm nước, đối diện với bọn họ chính là tử vong.
Nói một cách thô bạo, nếu muốn hành hạ một nhân ngư cho đến chết, cách đơn giản nhất chính là cách ly bọn họ với nước trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Mỗi một nhân ngư khi quyết định lên cạn sinh sống với nhân loại, khó khăn duy nhất bọn họ phải đối mặt không chỉ có phải cẩn thận tránh lộ nguyên hình, mà còn phải chú ý thời gian, kịp thời ngâm nước.
Du Linh thở dài, trong lúc chờ cho nước xả đầy bồn, cô tranh thủ gửi vài tin nhắn giải thích sơ qua tình hình của Quân cho Tôn Nhã, người đại diện của mình biết.
Cũng không biết Tôn Nhã đang bận chuyện gì mà vẫn còn thức, không bao lâu sau đã lập tức gọi điện lại cho cô. Lại đúng lúc cô đang cởi quần áo, cô chỉ đành bật loa ngoài lên, vừa trả lời điện thoại vừa tiếp tục cởi quần áo. Sau khi tháo cả bộ tóc giả xuống, cô bước vào bồn tắm bắt đầu ngâm mình.
“Em vừa mới nói cái gì? Sao đột nhiên lại muốn thuê vệ sĩ cá nhân? Muốn thuê cũng được, nhưng sao em lại không thông qua chị? Người em thuê có lai lịch thế nào em biết rõ sao? Em bị điên à? Lại còn muốn để cho anh ta cùng ăn cùng ngủ với mình nữa chứ!! Em có tí ý thức tự vệ nào không vậy?!!!”
Cuộc gọi vừa được thông, một loạt các câu hỏi như pháo nã của Tôn Nhã lập tức truyền tới. Tuy rằng khiến cho Du Linh giật mình một chút, nhưng lại vừa vặn che đi âm thanh va chạm do chân biến thành đuôi cá của cô tạo ra.
Du Linh với tay cầm lấy điện thoại, một bên tắt đi loa ngoài rồi áp lên bên tai, một bên lại thích thú nhìn ngắm đuôi cá của mình.
Đừng nói, đuôi cá của cô… đẹp phết đấy!
Đuôi cá có hình dáng mềm mại uyển chuyển, khắp đuôi là một lớp vảy cá khá cứng, có màu xanh ngọc thuần khiết chuyển dần sang xanh lam. Nhưng khi quan sát kỹ, Du Linh lại nhận ra sự chuyển đổi của màu sắc không phải nằm ở trên đuôi cá của cô, mà là trên từng chiếc vảy một, khiến cho đuôi cá của cô trông càng thêm tinh xảo và mỹ lệ. Đã vậy, vảy cá lại còn phản quang nhàn nhạt, cứ như được đính lên một lớp ngọc quý vậy.
Hai bên hông cô có một lớp vây mỏng. Du Linh dùng tay sờ nhẹ, cảm thấy chúng mỏng manh đến mức giống như chỉ cần dùng sức mạnh một chút liền có thể làm rách chúng vậy, nhưng thực chất chúng lại rất dẻo dai. Phần đuôi của đuôi cá cô là hai tầng vây lớn, có cùng màu sắc với vảy cá, mềm mại không khác gì tơ lụa.
Du Linh thích thú thử cử động đuôi một chút, liền thấy vây của mình uyển chuyển lay động trong làn nước trong, cảnh tượng mỹ lệ vô cùng.
“Du Linh? Em có đang nghe chị nói gì không vậy? Du Linh!!”
Du Linh vội vàng lấy lại tinh thần, làm như không có chuyện gì trả lời cô, “Em nghe mà. Chuyện này chị cứ yên tâm đi, anh ấy hiện tại mất trí nhớ, trên người không có một đồng, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào em, chắc chắn sẽ không dám làm gì em đâu. Thân thủ anh ấy cực kỳ tốt, nếu chị không tin thì mai cứ mang theo vài người đến mà đánh thử với anh ấy.”
Tôn Nhã nghe lời giải thích của cô, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, “Hắn ta nói mình mất trí nhớ em liền tin à? Làm sao em biết được thân phận hắn ta không có vấn đề? Lỡ như là người do ai đó cử đến thì sao? Cho dù không phải, nhưng cô nam quả nữ ở chung với nhau như vậy, em không sợ lỡ một ngày nào đó hắn ta không nhịn được đè em ra sao! Hoặc là hắn ta nổi lòng tham, giết người cướp của thì sao?! Du Linh, em là con gái, lại còn là người nổi tiếng, sao em không có một tí cảnh giác nào vậy?!”
“Chị Nhã, chị thử nghĩ xem, sẽ có người nào nghĩ ra được cái kế để một người giả vờ mất trí nhớ đến tiếp cận em sao? Nếu là một người bình thường, họ sẽ dám để người ta vào nhà mình rồi thuê làm vệ sĩ cá nhân sao? Cùng lắm là trả tiền thuốc men chữa bệnh mà thôi.”
Dù có bị Tôn Nhã mắng ra rả, Du Linh vẫn vô cùng điềm tĩnh mà nói lý với cô. Hiệu quả cũng không tệ, Tôn Nhã nhất thời bị cô nói cho ngây người.
“…Em nói cũng có lý----”
“Cho nên, chuyện anh ấy là người do đối thủ của em hay ai khác cử đến là rất thấp. Hơn nữa, em gặp được anh ấy hoàn toàn là do tình cờ, đối phương sao có thể dự đoán trước được em sẽ chạy vào con hẻm đó chứ.” Du Linh nhân cơ hội rèn sắt lúc còn nóng, tiếp tục nói lý.
Sự chú ý của Tôn Nhã nháy mắt liền bị câu này của Du Linh kéo lệch đi, “Đúng rồi! Chị còn chưa hỏi em, em kiếm người này ở đâu ra vậy?”
Du Linh nghĩ một chút, quyết định kể sơ lại chuyện tối hôm nay.
Sau đấy, tất nhiên là cô lại bị Tôn Nhã mắng một lần nữa.
Sau khi dặn dò đủ kiểu, Tôn Nhã mới tạm thời tha cho cô, nói, “Đưa cho chị số điện thoại kia, chị cho người đi điều tra thử xem có tra ra được cái gì không.”
“Dạ,” Du Linh nhanh chóng đồng ý, “Vậy chị còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì em cúp máy đây, em buồn ngủ rồi.”
“Từ từ đã!” Tôn Nhã vội vàng ngăn cô lại, “Tất nhiên là còn rồi! Chuyện tên kia chúng ta đã nói xong đâu! Cứ coi như thân phận của hắn không có vấn đề đi, nhưng em không sợ hắn giết người cướp của sao??”
Du Linh lập tức phản bác, “Chuyện này khả năng rất thấp.” Không đợi Tôn Nhã dò hỏi, cô đã nói tiếp, “Chị nghĩ đi. Tiền đề là anh ấy thật sự mất trí nhớ, trên người không có bất kỳ món đồ gì để chứng minh thân phận, vậy thì hiện tại anh ấy chỉ có thể phụ thuộc vào sự giúp đỡ của em. Anh ấy không phải là kẻ ngu, giết người cướp của, cướp xong anh ấy có thể chạy đi đâu đây? Nhiều khi vừa mới chạy đến cổng khu đã bị bảo vệ khu nghi ngờ, giữ lại rồi ấy. Còn nếu như anh ấy giả vờ mất trí nhớ, vậy giống như em đã nói ban nãy, với tình huống của em, người bình thường có ai lại đem một người đàn ông xa lạ về nhà mình chỉ vì người đó đã cứu mình khỏi hai tên côn đồ chứ?”
Tôn Nhã không thể không thừa nhận rằng Du Linh nói rất có lý, nhưng cô ấy vẫn lo lắng, “Chuyện trên đời này ai nói trước được cái gì? Lỡ như hắn nóng đầu lên lại-----”
“Không có đâu,” Du Linh cắt ngang, “Không phải em trông mặt bắt hình dong, thật sự, chị nhìn anh ấy chị sẽ hiểu vì sao em dám chắc như vậy.”
Nói đùa, mục tiêu của cô sao có thể làm ra mấy chuyện như vậy với cô được chứ?
“Em tưởng chị không muốn à?! Chị hận không thể lập tức qua nhà em ngay đấy chứ!!” Tôn Nhã giống như nghiến răng nói. “Cứ coi như hắn sẽ không có ý xấu gì với em, nhưng dù sao cũng là nam nữ khác biệt, em có biết chuyện này nếu vỡ lỡ ra thì trên mạng người ta sẽ nói em thế nào không? Em không cần fan nữa sao? Em cũng không sợ hắn làm gì em sao?? Du Linh à!!!”
“Hmm… chuyện này sao…” Du Linh hơi trầm ngâm, “Sao chị lại không nghĩ rằng… thật ra em cũng có ý với người ta? Anh ấy đẹp trai lắm đấy!”
“!!!”
“Du Linh!!!!!” Tôn Nhã kinh phẫn hét ầm lên.
Du Linh vội vàng đưa điện thoại ra xa một chút, “Em đây, em vẫn đang nghe mà.”
“Em--- Chị thật muốn giết em mà!!!”
“Thôi được rồi. Nghiêm túc lại nè. Nếu như có thật sự bị phát hiện, chúng ta cứ nói thật là được rồi. Em là vì bị người tính kế, suýt nguy hiểm đến tính mạng cho nên mới muốn thuê vệ sĩ cá nhân. Trùng hợp ân nhân cứu mạng của em thân thủ không tệ, lại đang bị thương, em liền một mũi tên trúng hai con nhạn, thuê anh ấy luôn.”
Tôn Nhã cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu nói như vậy quả thật đúng là sẽ không có vấn đề. Quan trọng nhất vẫn là khi xảy ra chuyện, bọn họ phải để ý và kiểm soát hướng gió dư luận thật kỹ càng và tỉ mỉ.
Nghĩ thông vấn đề, sự phản đối của Tôn Nhã đối với chuyện này cũng giảm bớt. Đang định đáp lời Du Linh, cô lại chợt nghe Du Linh nói tiếp.
“Rồi đợi sau này em với anh ấy thành đôi, cư dân mạng liền càng không có quyền nói cái gì mà cô nam quả nữ nữa.”
“…” Tôn Nhã hít sâu một hơi, “Chị lập tức bay về! Chị nhất định phải xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể khiến em biến thành thế này!”
Vừa dứt lời, Tôn Nhã cũng cúp điện thoại.
Du Linh thở dài đặt điện thoại lên bệ bồn rửa, sau đấy dùng tay nhúng nước khẽ vỗ lên mặt mình mấy cái.
Để nói được mấy câu kia, cô cũng không dễ dàng mà.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Du Linh ngâm người thêm một lúc nữa để đủ nửa tiếng. Trong khoảng thời gian ấy, cô cũng tranh thủ làm các bước chăm sóc da mặt luôn. Đợi đến khi cô rời khỏi phòng tắm, mọi thứ đều đã xong xuôi. Cô không muốn nghĩ thêm gì nữa, lập tức tắt đèn đi ngủ. Vừa mới ngả lưng xuống giường, không bao lâu sau, cô đã thiếp đi.