Du Linh và nhân viên y tế đồng loạt sửng sốt, nhưng nhân viên dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm hơn trong chuyện này, lập tức phản ứng lại, “Vậy còn những thông tin khác thì sao? Bất kỳ cái gì cũng được, miễn là có thể xác minh danh tính của anh.”
“Trên người tôi và trong não tôi đều không có cái gì,” anh lắc đầu, giọng điệu đều đều trả lời.
Du Linh lúc này mới vỡ lẽ vì sao anh không vào bệnh viện.
Thân phận (có lẽ) không tầm thường, bị thương ở đầu, mất trí nhớ, nối hết tất cả những dữ kiện này lại, sắc mặt Du Linh không khỏi tràn đầy phức tạp nhìn anh.
Nhân viên y tế sau khi biết anh bị mất trí nhớ liền vội vàng muốn liên hệ với bác sĩ, nhưng không ngờ đối phương lại ngăn mình lại.
“Tôi không muốn nhập viện. Lúc nãy bác sĩ đã nói cơ thể tôi hoàn toàn không có vấn đề gì, phiền cô tính toán viện phí giúp tôi.”
Du Linh ngạc nhiên nhìn anh, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng khuyên nhủ anh cái gì. Nhân viên y tế thì lại không quá đồng ý với quyết định này của anh, quay sang Du Linh muốn bảo cô khuyên nhủ anh một chút. Chỉ đến khi Du Linh bảo bản thân mình không có quan hệ gì với anh, nhân viên mới đành thôi.
Bệnh nhân không muốn nhập viện, bọn họ cũng không có cách nào, nhân viên y tế chỉ có thể tiếp tục làm thủ tục. Bởi vì anh không nhớ bất kỳ thông tin gì về mình, Du Linh chỉ có thể đứng ra phụ trách thay anh.
Sau khi giải quyết xong tất cả, hai người rời khỏi bệnh viện thì cũng đã gần mười hai giờ đêm.
Du Linh cẩn thận sờ mũ trên đầu, lại chỉnh khẩu trang một chút, sau đó mới quay sang hỏi anh, “Vậy bây giờ anh tính làm thế nào?”
“Tôi không biết.”
Nghe đối phương dứt khoát trả lời như vậy, Du Linh không biết nên vui hay nên buồn. Nếu không phải vì cô cần tìm cơ hội tiếp cận anh, hẳn hiện tại cô sẽ cực kỳ hối hận vì tối hôm nay đã ra ngoài mất. Vừa bị tấn công, vừa dính phải hóa thân của phiền phức là anh.
“Anh thật sự không muốn nhập viện chữa trị sao? Nếu như là vì vấn đề tiền nong thì anh cứ yên tâm, tôi có thể thay anh trả, dù sao anh cũng đã cứu tôi một mạng. Nếu như anh ngại, vậy tôi cũng có thể viết giấy nợ cho anh.”
“Không cần,” anh không chút suy nghĩ lắc đầu, “Bác sĩ cũng đã nói không có vấn đề, như vậy việc nhớ lại này chỉ có thể tùy duyên phận thôi. Nhập viện phí tiền.”
Du Linh không quá hiểu về phương diện này nên thấy anh nói cũng có lý, bèn không bàn về chủ đề này nữa, hỏi anh, “Vậy hiện tại anh tính thế nào?”
“Tôi không biết.”
“…”
Hình như thành một vòng tròn lặp rồi thì phải.
Bất chợt, Du Linh phát hiện có một số người đang nhìn về phía này, lo lắng có người sẽ nhận ra mình, cô vội vàng nói, “Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, trước hết rời khỏi đây đã.”
Đối phương không có ý kiến gì, song hành cùng cô rời khỏi phạm vi của bệnh viện. Đợi đến lúc xung quang vắng bớt, Du Linh mới thầm thở phào, có tinh thần tiếp tục nói chuyện với anh.
“Nếu hiện tại anh vẫn chưa biết làm thế nào, vậy tôi có một đề nghị này, anh nghe thử xem có được không nhé.”
Anh gật đầu, chăm chú nhìn cô tỏ ý đang lắng nghe.
Vết thương trên trán anh đã được bác sĩ xử lý, phần tóc bết cũng đã được rửa sạch sẽ. Lúc này mái tóc rũ xuống, che đi gần như toàn bộ vết thương, để lộ ra khuôn mặt anh khí với những đường nét nam tính sắc bén. Ánh mắt của anh rất sâu, nhưng cũng có lẽ là do ánh đèn đường khiến cho ánh mắt anh sâu thêm vài phần. Khi anh nhìn cô bằng ánh mắt ấy, cô chợt sinh ra một loạt cảm giác rằng bản thân là người rất quan trọng đối với anh.
Nhịp tim bỗng có chút loạn.
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến tôi nhận ra vấn đề an toàn của mình không được bảo đảm lắm,” Du Linh vội mở miệng, muốn xóa tan đi cảm giác kỳ quái này, “Tôi thấy thân thủ của anh không tồi, muốn thuê anh làm vệ sĩ cá nhân, anh chịu không? Tôi sẽ không trả lương, nhưng bao ăn bao ở, ăn mặc đi lại tôi đều sẽ lo tất, nếu anh muốn chữa bệnh thì cũng có thể. Thời hạn hợp đồng linh hoạt, khi nào anh muốn dừng lại cũng đều có thể, không biết ý anh thế nào?”
Lời vừa dứt, người bên cạnh cũng lập tức đứng lại, không nói lời nào nhìn cô một lúc lâu.
Ngay tại lúc Du Linh nghi ngờ không biết bản thân có phải đã nói gì đụng chạm đến điểm giới hạn nào đó của anh rồi không thì lại nghe thấy anh mở miệng, “Cô đây là muốn… bao nuôi tôi?”
Khuôn mặt Du Linh nháy mắt nóng bừng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận lại vừa quẫn bách.
Cô nghiến răng, nhấn mạnh, “Là muốn tìm vệ sĩ cá nhân!”
Có lẽ là nhìn ra được cảm xúc của cô, khóe môi anh nhàn nhạt cong lên, mang theo nét vui vẻ thuần túy. Từ lúc gặp anh đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh mỉm cười, lại còn là nụ cười như vậy, nhất thời khiến cho cô ngẩn ngơ.
“Được, tôi đồng ý. Cũng cảm ơn cô nhiều lắm.”
Nghe thấy anh đáp ứng, Du Linh lấy lại tinh thần, xua tay đáp, “Không cần cảm ơn tôi, dù sao thì anh cũng đã cứu tôi mà.” Cái lý do này, cô dùng ngày càng thuận miệng.
Bởi vì anh đã đồng ý làm vệ sĩ cá nhân, Du Linh liền gọi xe tới để về nhà. Trong lúc chờ xe, cô nói sơ qua về yêu cầu của mình thêm một chút.
“Có lẽ anh… À không, hiện tại thì anh đúng thật là không biết, thật ra tôi là ca sĩ. Cho nên, mặc kệ là tôi đi show hay ở nhà hay ở bất kỳ đâu, anh đều phải đi cùng tôi để bảo vệ cho sự an toàn của tôi. Điều này anh làm được chứ?”
“Đương nhiên là được,” anh nghiêm túc trả lời, “Chỉ là… không biết cô muốn tôi xưng hô với cô như thế nào? Du tiểu thư? Hay là cô chủ?”
Nghe thấy cái xưng hô cô chủ kia, Du Linh vội vàng đáp, “Anh cứ gọi tên tôi đi. Tên tôi là Du Linh.”
Anh gật đầu, “Tôi biết rồi.” Khi nãy lúc trả viện phí, cô có nói tên mình cho nhân viên biết.
“Vấn đề chi tiết về hợp đồng chúng ta đợi về nhà hẵng nói. Hiện tại nói một chút về anh đi. Anh thật sự không thể nhớ bất kỳ thông tin gì sao?”
Anh lắc đầu, trên mặt không nhìn ra được vui buồn, thế nhưng trong lòng thì lại thầm nhớ đến cuộc đối thoại giữa mình và Lance mấy tiếng trước.
Lúc anh mới xuyên đến, nghe được Lance bảo không có ký ức để truyền, khỏi phải nói khi ấy anh đã kinh ngạc đến mức nào. Sau đấy anh mới biết, nguyên chủ bị thương ở đầu dẫn đến mất ký ức, cho nên dù anh đã xuyên vào, hệ thống cũng không thể cứ thế truyền ký ức cho anh được. Hiện tại, anh thật sự chỉ có thể chờ mà thôi. Nếu may mắn, có lẽ một hôm nào đó gặp phải một chuyện gì đó, ký ức sẽ tự động quay về.
“Thế nhưng anh vẫn còn biết đánh nhau sao?”
Nghe thấy tiếng cô hỏi, anh thu lại dòng hồi tưởng của mình, trả lời cô, “Tôi cũng chỉ là không nhớ những thông tin cá nhân cơ bản của mình mà thôi, còn những kiến thức thông thường hay kỹ năng bản thân từng được học qua thì đều nhớ.”
Du Linh gật gù, xem ra tình trạng mất trí nhớ của anh vẫn không quá tệ.
“Vậy… hiện tại tôi nên gọi anh là gì bây giờ?”
Cô vừa mới hỏi xong thì xe cô gọi cũng tới. Có lẽ anh đã bắt đầu thực hiện chức trách vệ sĩ cá nhân của mình, nhanh tay giúp cô mở cửa xe.
Sau khi hai người đã yên vị trong xe, Du Linh xác nhận địa chỉ điểm đến với tài xế. Nửa đêm đường vắng, chiếc xe nhanh chóng lao vút đi.
Lúc này, trong không gian yên ắng của xe, giọng nói trầm ấm của anh đột nhiên vang lên, “Quân.”
Một chữ ngắn gọn lại đơn giản, nhưng không hiểu sao lại khiến cho trái tim cô run nhẹ lên.
Cô khẽ hít một hơi, trả lời, “Được, tôi biết rồi.”
*
Bởi vì đường vắng, hơn nửa tiếng sau hai người đã về đến ngôi biệt thự mà Du Linh sở hữu ở trong khu Ruvila.
Ngôi biệt thự của cô không phải đặc biệt rộng, nhưng thiết kế tinh tế tạo nên hiệu ứng không gian mở rất tốt. Căn nhà cao ba tầng, gồm một phòng khách, một phòng bếp mở, một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ, một phòng giặt và một phòng tập thể dục. Phòng ngủ chính rất lớn, chiếm toàn bộ không gian của tầng ba, đây cũng đồng thời là phòng ngủ của Du Linh, phòng tắm và không gian để quần áo phụ kiện trang sức của cô đều ở trên này. Tầng hai chỉ có hai phòng ngủ phụ, trong đó có một căn phòng đã được Du Linh sửa lại, biến thành phòng luyện thanh. Phòng ngủ phụ còn lại tuy không có người ở nhưng vẫn được trang hoàng đầy đủ, cũng được dọn dẹp thường xuyên, Du Linh dự định sẽ để căn phòng này cho Quân.
Sau khi dẫn Quân đi khắp căn nhà, hai người trở lại xuống tầng một. Ban đầu khi mới vào nhà, Du Linh đã chỉ cho anh thấy kết cấu của phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh của tầng này, nhưng toàn bộ những nơi này lại chỉ chiếm một nửa diện tích của tầng một mà thôi. Sau đấy Du Linh lại trực tiếp dẫn anh lên tầng hai, cho nên anh vẫn luôn ôm tâm trạng tò mò đối với nửa còn lại của tầng một.
Nhưng nghĩ đến hiện tại mình đang ăn nhờ ở đậu, anh liền không mở miệng hỏi. Không ngờ, khi hai người trở lại tầng một lần nữa, cô lại dẫn anh đến cánh cửa ngăn cách cả hai nửa tầng một kia.
“Còn lại phòng này là phòng tập thể dục,” Du Linh vừa mở cửa vừa nói.
Nghe đến là phòng tập thể dục, Quân hơi nhướng mày, không hiểu vì sao cô lại giới thiệu phòng này cuối cùng.
Theo cánh cửa mở ra, hai người cùng nhau tiến vào. Đập vào mắt anh đầu tiên là bể bơi trong nhà, diện tích tuy nhỏ nhưng đối với một bể bơi trong nhà mà nói thì đã quá ổn. Nước bể bơi được giữ rất sạch và trong, trên thành bể có gắn một số đèn dành riêng cho bể bơi, hiện tại đang phát ra ánh sáng vàng ôn hòa nhàn nhạt.
Bể bơi chiếm khoảng hai phần ba diện tích của căn phòng, gần một phần ba còn lại được tách riêng thành một căn phòng nhỏ hơn, bên trong là những thiết bị tập thể dục thường thấy. Phần diện tích còn lại chính là phòng vệ sinh tích hợp với phòng tắm.
“Tôi cực kỳ thích bơi, chỉ cần có thời gian rảnh tôi sẽ bơi ở đây,” Du Linh nhìn thẳng vào mắt anh, dùng giọng điệu nghiêm túc nói, “Mỗi khi tôi bơi, tôi sẽ khóa trái cửa căn phòng này. Nếu như anh thấy cửa bị khóa trái, tôi hy vọng anh sẽ không bước vào.”
Trước đó cô đã nói cô sẽ đưa anh chìa khóa dự phòng của tất cả căn phòng trong nhà này, trừ phòng ngủ chính của cô, cho nên cô mới phải đặc biệt dặn dò như vậy.
Đáy mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất, đơn thuần cho rằng cô chỉ là yêu cầu sự riêng tư cao mà thôi.
“Tôi biết rồi. Nhưng nếu trong trường hợp đặc biệt thì sao?”
“Vậy thì anh có thể sử dụng chìa khóa dự phòng để tiến vào,” Du Linh trả lời.