Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 313: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (2)




Âu Dương Nhã Linh hít sâu một hơi, trưng lên mặt vẻ kích động mừng rỡ và may mắn thoát nạn sau khi được cứu, chạy đến chỗ anh cảm kích nói, “Thật sự cám ơn anh nhiều lắm! Nếu không có anh giúp, tôi cũng không biết đêm nay bản thân sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Vừa rồi anh có bị thương không? À đúng rồi, lúc nãy tôi vô tình ngã đè lên anh, không có làm đau anh chứ?”

“Có.”

Âm thanh người đàn ông vang lên, rõ ràng rành mạch, lại khiến cho Âu Dương Nhã Linh sửng sốt không thôi.

Lúc hỏi câu kia cô chỉ là hỏi lấy lệ, bởi toàn bộ quá trình cô đều nhìn thấy rõ ràng, anh không hề bị hai kẻ kia đánh trúng, mà lúc đầu khi cô ngã xuống vì vấp phải chân anh cũng không có ngã đè lên anh thật.

Nhưng anh thật sự đã cứu mình, hiện tại còn bảo có bị thương, cô cũng không thể nào mở miệng phản bác được, chỉ có thể nói với anh, “Anh bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Chúng ta đi ra ngoài đi, để tôi xem thử vết thương của anh. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ gánh mọi chi phí chữa trị thuốc thang.”

Âu Dương Nhã Linh vẫn đinh ninh rằng anh không bị thương, dù có bị thương thì cũng chỉ là vết thương nhẹ, cho nên lúc cùng anh rời khỏi con ngõ, tâm trạng của cô vẫn khá là bình tĩnh. Nhưng đợi đến khi hai người bước vào khu vực mà ánh đèn đường chiếu đến, Âu Dương Nhã Linh ngẩng đầu quan sát toàn thân anh, vừa nhìn đến phần trán của anh, hai mắt cô liền trợn to, tràn đầy hoảng hốt cùng kinh ngạc.

“Trán anh…! Sao lại… Anh đợi một chút, để tôi gọi xe, chúng ta lập tức đến bệnh viện!”

Nói rồi, không đợi đối phương đáp lời, cô đã lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi xe.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chờ đợi, cô không kiềm lòng được quan sát tỉ mỉ vết thương trên trán anh.

Vết thương của anh nằm ở bên phải, tóc mái khá dài, che khuất đi phần lớn vết thương. Cô cũng không rõ vết thương có nặng hay không, có lẽ là anh đã bị thương trước đó khá lâu, thậm chí vết máu chảy cũng chỉ còn lại vài đường mờ nhạt ở trên gò má. Nếu không phải do phần tóc mái bên phải bị dính bẹp vào miệng vết thương, trông rõ được sự khác thường thì cô cũng không thể nhận ra nhanh như vậy.

“Anh bị thương lâu chưa? Sao lại không đến bệnh viện? Hiện tại anh có cảm thấy đau đớn hay khó chịu chỗ nào không?”

Âu Dương Nhã Linh lo lắng hỏi, lại chợt nhớ đến vừa nãy anh vẫn còn sức để thực hiện những cú đánh võ thuật phức tạp kia, thầm cảm thấy có thể anh bị thương không nặng lắm.

“Không biết, đau, khó chịu.”

Đối phương ngắn gọn trả lời cô.

Âu Dương Nhã Linh còn chưa kịp hiểu rõ vì sao anh lại bảo không biết thì xe tới, cô liền vội vàng bảo anh lên xe. Trên đường đến bệnh viện, Ellie bởi vì cuối cùng cũng chờ được thời điểm thích hợp nên truyền ký ức và thông báo nhiệm vụ cho cô, thắc mắc kia cứ thế bị cô quên mất.

Quãng đường đến bệnh viện không dài, cũng may khi xe vừa dừng lại thì Âu Dương Nhã Linh cũng miễn cưỡng tiếp nhận xong ký ức của nguyên chủ.



Cô cùng với người nọ xuống xe, bước nhanh vào trong bệnh viện. Bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất của thành phố, cho dù là thời điểm nào cũng đều khá đông người đến khám bệnh, nhưng cũng may khoa não bộ không đông lắm. Sau khi bác sĩ xem sơ qua vết thương của anh thì xử lý vết thương cho anh trước, sau đó để anh đi làm các loại xét nghiệm và chụp X-quang.

Trong lúc chờ đợi anh, Âu Dương Nhã Linh tranh thủ thời gian sắp xếp lại ký ức.

Lúc này thì cô đã hiểu vì sao khi vừa mới đến đây, Ellie đã dặn dò cô không được để chân dính nước.

Dị ứng nước cái gì chứ? Đó là vì cô là nhân ngư!!!

Thế giới này là thế giới hiện đại có yếu tố huyền huyễn, trên mặt đất thì có nhân loại dẫn đầu, dưới biển sâu thì có nhân ngư làm chủ. Không khác nhiều lắm so với các mô tả trong truyện cổ tích, nhân ngư ở thế giới này có thân trên là người, thân dưới là cá. Nhân ngư có thể tự do điều khiển biến đổi giữa chân người và đuôi cá, nhưng ở một số trường hợp nhất định, thân dưới của bọn họ sẽ cưỡng ép biến đổi. Chẳng hạn như, năm mươi phần trăm diện tích chân dính nước thì chân sẽ bắt buộc biến thành đuôi cá, và ngược lại. Đương nhiên, sau khi cưỡng ép biến đổi hoàn thành, nếu nhân ngư muốn chủ động biến đổi lần nữa thì vẫn có thể.

Không phải nhân ngư nào cũng đều xinh đẹp, nhưng bọn họ vẫn có một số điểm chung. Màu tóc và màu mắt tự nhiên của họ là các tông màu xanh lam, và đôi chân của họ có các hạt lấp lánh ánh xanh giống như vảy cá, càng gần bàn chân thì các hạt này càng nhiều. Mọi thành viên của nhân ngư đều sở hữu giọng hát rất hay, tuy không thể thôi miên hay điều khiển tâm trí người nghe, nhưng âm thanh của họ vẫn có khả năng gột rửa tâm hồn và đi sâu vào lòng người.

Tương tự như thế giới thứ tám, nhân loại không hề biết gì về sự tồn tại của nhân ngư, nhưng lại có một số lượng nhân ngư không nhỏ đang sinh hoạt lẫn ở bên trong nhân loại.

Và Du Linh, nguyên chủ, chính là một trong những nhân ngư đó.

Không chỉ có như thế, nguyên chủ còn rất biết cách tận dụng thiên phú của mình, trở thành một ca sĩ cho một công ty giải trí khá lớn. Về vấn đề hợp thức hóa thân phận tạm thời bỏ qua một bên, nói tóm lại, sau khi ra mắt được một năm, nguyên chủ đã kiếm được cho mình một chỗ đứng khá vững chãi trong giới. Cô không chỉ thu về được một lượng fan lớn mà mấy tháng trước, cô còn đạt được giải nữ ca sĩ mới xuất sắc nhất.

Hiện tại cô đang sống trong khu biệt thự Ruvila, hệ thống an ninh cực kỳ tốt, paparazzi không thể nào lẻn vào để chụp hình được, giúp cô ít nhất có được một không gian riêng tư cho bản thân. Tối hôm nay vốn nguyên chủ cũng không tính đi ra ngoài, nhưng mà lúc tám giờ hơn, cô đột nhiên nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ, nội dung tin nhắn nói rằng đã phát hiện ra bí mật của cô, nếu không muốn bị công khai thì phải đến XXX để gặp mặt.

Nếu là người khác, họ có thể sẽ không quan tâm, hoặc là để người khác điều tra và xử lý giúp mình, nhưng nguyên chủ lại không dám. Cô quả thật có bí mật, còn là bí mật chết người, cô không dám tưởng tượng nếu để nhân loại biết sự tồn tại của mình thì sẽ có những chuyện kinh khủng gì xảy ra với mình. Cho nên, sau khi đắn đo một lúc lâu, nguyên chủ cuối cùng quyết định làm theo lời tin nhắn đó, đi đến chỗ hẹn, thậm chí ngay cả người đại diện của mình cô cũng không dám thông báo.

Nhưng nếu cộng thêm cả những gì đã xảy ra sau khi cô xuyên đến đây, thì cô có thể kết luận rằng kẻ gửi tin nhắn kia cùng lắm chỉ đoán rằng nguyên chủ có bí mật gì đó mà thôi, chứ không thật sự biết được bí mật đó là gì. Nếu không, hai tên kia cũng không cần phải dùng bạo lực để lấy tin tức từ cô.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Âu Dương Nhã Linh, hay nói cách khác, Du Linh nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Chỉ cần thân thế chưa bị lộ, vậy thì chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Đúng lúc này, các kết quả kiểm tra của chàng trai kia đã có. Bởi vì thấy cô đưa anh vào bệnh viện, bác sĩ cho rằng cô là người nhà của bệnh nhân, bèn gọi cô vào để cùng nghe kết quả.

“Trên đầu cậu ấy có tổng cộng ba vết thương, nghiêm trọng nhất là vết thương trước trán, hai vết thương còn lại đều nằm sau gáy. Dựa theo tình trạng vết thương thì hẳn là tai nạn đã xảy ra một tuần, hơn nữa vết thương đã bị ngâm trong nước một thời gian dài. Cho nên, rốt cuộc vì sao đến tận lúc này hai người mới chịu đến bệnh viện hả??”

Bác sĩ không nhịn được bày tỏ thái độ một câu, sau lại lập tức quay về chủ đề chính, “Tôi đã xử lý vết thương cho cậu ấy. Dựa theo kết quả kiểm tra thì cũng không bị nhiễm trùng gì.”



Hoặc là hệ miễn dịch của cậu rất trâu. Câu này, bác sĩ không nói ra.

Bác sĩ thả tờ giấy kiểm tra xuống bàn, cảm thán, “Cậu cũng may phết đấy.”

Du Linh ngạc nhiên nhìn người đã ‘cứu’ mình, không ngờ vết thương trên trán kia đã có được tận một tuần rồi. Lâu như vậy, lại còn là bị thương ở đầu, tại sao anh lại không chủ động đến bệnh viện chứ?

Trông anh cũng đâu giống ăn mày?

Không phải cô xem mặt bắt hình dong, mà sự thật chính là như thế.

Mặc dù bề ngoài của anh không được tươm tất, quần áo tóc tai đều luộm thuộm, có phần chật vật cẩu thả, nhưng ngũ quan của anh lại cực kỳ sắc bén và anh khí, toàn thân đều rất có khí thế và khí chất, chắc chắn không thể là người tầm thường được. Huống chi, quần áo anh đang mặc là sơ mi và quần tây, tuy không biết là của hãng nào, nhưng cô vẫn có thể khẳng định giá trị của nó không thấp.

Một người như vậy, sao lại bị thương ở đầu một tuần không đi khám, lại còn ngồi ở trong một con ngõ nhỏ hẹp tối tăm chứ?

Trong lúc Du Linh còn đang đăm chiêu thì đối tượng trong suy nghĩ của cô đã lên tiếng, “Vậy là có nghĩa hiện tại cơ thể tôi hoàn toàn không có vấn đề gì sao?”

“Không có,” bác sĩ trả lời, “Ngoại trừ việc phải để ý chăm sóc vết thương mà thôi. Từ giờ cho đến khi vết thương lành, cậu phải…”

Thấy đối phương chăm chú lắng nghe lời mình dặn dò như vậy, bác sĩ cũng thấy thoải mái hơn. Sau khi nói hết lời, bác sĩ liền bảo bọn họ đi trả tiền khám bệnh.

Đi dọc hành lang ra phía quầy viện phí để trả tiền, Du Linh chủ động mở miệng, “Mặc dù vết thương này của anh không phải do cứu tôi mà có, nhưng mà anh cứ để tôi trả đi. Coi như là lời cảm ơn của tôi.”

Anh gật đầu, trong khách sáo có lạnh nhạt đáp, “Được, cám ơn cô.”

“Không cần khách sáo.”

Ra đến quầy, Du Linh nói chuyện với nhân viên để làm thủ tục. Bởi vì lúc đến, bác sĩ nhìn thấy vết thương của anh, lo lắng có chuyện gì nên liền cho người đi làm kiểm tra gấp, rất nhiều thông tin cá nhân của anh bên bệnh viện chưa kịp thu thập; lúc này ra trả tiền, nhân viên liền dò hỏi các thông tin cơ bản của anh.

Chỉ là không ngờ, mới ở câu hỏi đầu tiên, bọn họ đã gặp trắc trở.

“Tôi không biết.”