Một lần nữa trở về không gian quen thuộc, Âu Dương Nhã Linh một bên chậm rãi điều chỉnh cảm xúc của mình, một bên nhìn bảng báo cáo nhiệm vụ của hệ thống.
Nhìn chung thì cũng không có gì khác biệt, cả nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ đều hoàn thành, tổng cộng thêm được ba mươi điểm. Như vậy hiện tại cô đã có một trăm bốn mươi hai điểm sinh lực, chỉ còn thiếu gần sáu mươi điểm nữa thôi là có thể tỉnh lại.
Như vậy cũng có nghĩa, cô chỉ cần xuyên qua khoảng hai ba thế giới nữa thôi là sẽ gom được đủ điểm. Lúc mới bắt đầu, con số hai trăm khiến cho cô không khỏi cảm thấy có chút xa vời và mông lung, tuy rằng cô vẫn tin rằng một ngày nào đó bản thân sẽ đạt được mục tiêu, nhưng lúc ấy cô vẫn luôn cho rằng ngày đó sẽ đến lâu lắm.
Không ngờ… chớp mắt vài cái, cô đã sắp đến đích rồi.
Nội tâm Âu Dương Nhã Linh vừa nôn nao vừa háo hức lại vừa phấn khích. Sau khi xác định với Ellie về những chuyện đã xảy ra trong nửa tháng qua, cô liền giục Ellie nhanh nhanh truyền tống mình đến thế giới tiếp theo.
*
Âu Dương Nhã Linh vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân vậy mà lại đang đứng ở ngoài đường. Dù vậy, cô cũng không thấy bất mãn lắm, ít nhất không phải trong trường hợp nguy hiểm, cũng không phải đang ở cạnh người quen.
Còn chưa kịp tìm hiểu tình hình, cô đã nghe thấy Ellie nghiêm túc mở miệng, “Chị Linh, hiện tại không thích hợp, em nói ngắn gọn. Chị đang bị hai tên đàn ông theo dõi. Còn nữa, chú ý, đừng để nước dính chân.”
Nước dính chân?
Chẳng lẽ thân thể này dị ứng với nước à?
Âu Dương Nhã Linh nghĩ thoáng qua, nhưng rất nhanh cô liền bỏ tạm chuyện này ra sau đầu. Chậm rãi bước về phía trước, cô hỏi lại Ellie, “Hai tên đó đang ở đâu? Ác ý hay sát ý? Luật pháp thế giới này thế nào?”
“Bọn hắn đang ở ngay phía sau chị thôi, cách chừng năm mươi mét, chỉ có ác ý, mức độ trung bình, giết người là phạm pháp,” làm việc với nhau đã lâu, Ellie hiểu rõ Âu Dương Nhã Linh cần những thông tin gì.
Biết được hai tên kia chỉ có ác ý ở mức trung bình, Âu Dương Nhã Linh liền quyết định nương tay một chút. Cô nhờ Ellie tìm giúp mình con ngõ cụt nào khuất khuất một chút, sau đó dựa vào sự hướng dẫn của cô ấy, cô chậm rãi đi đến đó.
Cũng may lúc này cô đang mặc quần ống suông và giày thể thao, rất tiện để vận động.
Đi được một đoạn, không biết vì lý do gì nhưng hai kẻ theo sau đột nhiên tăng tốc độ. Bọn chúng không tăng nhiều, nhưng lại vẫn luôn gia tốc theo thời gian. Âu Dương Nhã Linh sinh nghi, lại thấy khoảng cách hơi quá gần rồi, bèn thử chuyển sang đi nhanh, quả nhiên nghe được Ellie bảo rằng đối phương càng tăng thêm tốc độ.
Không có thời gian suy nghĩ xem vì sao bọn chúng lại đột nhiên hành động như vậy, cô lập tức chuyển sang chạy nhanh. Dưới sự hướng dẫn của Ellie, cô chạy đến một con ngõ khá tối lại hẹp. Vốn con đường bên ngoài đã thưa vắng, hai bên vách ngõ lại toàn là nhà cao, che đi khá nhiều ánh sáng của ngọn đèn đường, khiến cho con ngõ ấy trở nên càng thêm âm u và lạnh lẽo.
Âu Dương Nhã Linh vừa rẽ vào, liền phát hiện có chuyện không hợp.
“Ellie, sao trong ngõ lại có người?”
Cô còn đang tính đánh bọn chúng một trận rồi tra hỏi rõ ràng mà? Có người cũng không phải là có vấn đề gì, chỉ là lỡ người nọ đột nhiên lên cơn muốn làm người tốt, chạy đến ngăn cản cô ra tay hay là gọi cảnh sát thì sao?
“Vốn là em muốn chỉ chị đến chỗ khác, nhưng dựa theo tốc độ truy đuổi của hai kẻ kia thì sợ rằng chị sẽ không đến kịp. Đây là chỗ tốt nhất rồi.”
Đúng lúc này, sau lưng cô vang lên tiếng động. Âu Dương Nhã Linh quay phắt lại liền thấy được hai kẻ kia đã đuổi đến nơi. Con ngõ này khá hẹp, hai tên kia vừa tiến vào liền chặn hết lối ra. Phát hiện cô chạy vào ngõ cụt, bọn chúng nhất thời cho rằng cô sẽ không có cách nào trốn thoát được nữa, liền không vội vàng chạy đến tóm cô ngay, ngược lại chậm rãi tiến tới, vừa điều chỉnh lại hơi thở của mình mà đồng thời cũng muốn tạo khí thế hòng đe dọa cô.
Âu Dương Nhã Linh nhất thời rối rắm không biết có nên mặc kệ người lạ mặt kia mà cứ làm theo kế hoạch trước đó hay không. Đúng lúc nhận thấy thái độ như nắm chắc phần thắng trong tay của đối phương, Âu Dương Nhã Linh liền quyết định trước thử lợi dụng điểm này của bọn chúng xem sao.
Cô chậm rãi lui ra sau, cố ý để bước chân mình hơi run nhẹ. Mặc dù cả gương mặt đều bị che khuất bởi khẩu trang, vẻ khẩn trương và sợ hãi vẫn hiện rõ qua đôi mắt của cô.
“C—các anh là ai? Tại… tại sao lại muốn đuổi theo tôi?”
Tên đàn ông bên trái có tính cảnh giác thấp hơn, thấy cô như vậy liền đắc ý tự mãn, hất cằm cười đáp, “Có người trả tiền muốn mua bí mật của cô. Như thế này đi, chúng tôi cũng là người thương hương tiếc ngọc, nếu Du tiểu thư có thể chủ động nói ra bí mật của mình, chúng tôi sẽ không tổn thương đến cô. Thế nào?”
Đáy mắt Âu Dương Nhã Linh khẽ lóe lên.
Là vì bí mật của cô sao? Thân thể này có bí mật gì? Không thể dính nước?
Âu Dương Nhã Linh vừa suy nghĩ vừa lui ra sau. Đột nhiên, cổ chân cô vấp phải thứ gì, cô nhất thời không giữ được thăng bằng, loạng choạng ngã về phía sau.
Mông đập mạnh xuống nền đất cứng, cơn đau từ phía xương cụt truyền lên não bộ khiến cho cô xuýt xoa lên thành tiếng. Giây sau cô vội vàng lấy lại tinh thần, quan sát xung quanh, mới phát hiện thứ bản thân vấp phải vừa rồi chính là đôi chân dài của người lạ mặt kia.
Cô nhìn anh ta, nhất thời không biết nên nói gì.
Ngõ đã hẹp rồi, thấy cô đang đi lùi sắp va vào anh, anh không thể báo một câu hoặc là thu chân lại sao? Anh ta không sợ trong lúc cô cố gắng giữ vững thăng bằng sẽ đạp gãy chân anh ta à?
Giống như cảm nhận được ánh mắt oán trách của cô, anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua, nhưng chỉ được mấy giây anh đã chuyển ánh mắt đến hai kẻ kia. Sau đấy, anh thong thả đứng dậy, không nói một lời nào, hướng ra phía đầu ngõ đi tới.
Hai tên kia từ lúc thấy cô vấp ngã mới phát hiện hóa ra nơi này còn có người khác. Vốn sắc mặt bọn chúng không tốt lắm, dù sao những lời nói vừa rồi của bản thân chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều hiểu được bọn chúng không có ý tốt. Thấy anh bước về phía mình, tên đứng bên phải khẽ trầm giọng đe dọa, “Không phải chuyện của mình thì đừng có chõ mũi vào, cẩn thận mất mạng đấy.”
Tên còn lại lập tức phụ họa, “Mày tốt nhất là nên im lặng rời khỏi đây, đừng có kiếm thêm chuyện cho bọn tao!”
Thấy đối phương khẽ gật đầu giống như đã nghe vào, hai tên kia liền đứng gọn sang một bên chừa lối cho anh rời đi. Thế nhưng bọn chúng cũng không vì thế mà mất cảnh giác, ngược lại, ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm động tác của đối phương.
Âu Dương Nhã Linh lúc này cũng đã đứng lên, thấy anh định rời đi cũng không cảm thấy khó chịu gì. Anh rời đi cũng tốt, hy vọng đừng gọi cảnh sát là được.
Chứ không cảnh sát đến nhanh thì không sao, nếu đến ngay lúc cô áp đảo hai tên kia thì thật sự là một lời khó nói hết.
Người nọ bước dần về phía đầu ngõ, lúc đi ngang qua bên người của hai kẻ kia, bầu không khí liền trở nên căng thẳng hơn cả. Bọn chúng thay đổi tư thế để dễ dàng phòng thủ và phản công, hai mắt trợn lớn mang theo sự đe dọa dữ tợn trừng anh, tựa như đang muốn nói, chỉ cần anh dám làm ra hành động gì, bọn chúng sẽ lập tức cho anh biết thế nào là hối hận.
Có lẽ sự đe dọa của bọn chúng là có tác dụng, đối phương cứ thế đi ngang qua bọn họ rồi tiếp tục hướng ra ngoài, ngay cả một chút chần chừ cũng không có.
Tên ban đầu mở miệng muốn Âu Dương Nhã Linh chủ động nói ra bí mật thấy sự việc ngoài ý muốn đã được giải quyết, lo sợ để càng lâu lại càng xảy ra thêm nhiều vấn đề, hắn ta liền không còn tâm trạng để cười cợt trêu ghẹo Âu Dương Nhã Linh nữa, trực tiếp tiến lên định ra tay với cô luôn.
Không ngờ ngay lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.
“Mẹ kiếp!!”
Tên còn lại vốn có tính cẩn thận hơn, so với đồng bọn thì quay đầu trễ một nhịp, vì thế khóe mắt hắn thoáng thấy được một hình ảnh chớp nhoáng. Hắn ta vội vàng quay sang, chỉ kịp thấy một cẳng chân thon dài mang theo sức lực kinh người quét qua.
Tên đồng bọn nghe thấy tiếng chửi của hắn, theo bản năng quay đầu, còn chưa kịp nhìn thấy gì thì sau gáy đã bị một lực mạnh đánh tới. Hai mắt hắn trợn ngược lên, trước mắt tối sầm, cả người liền mềm nhũn đổ xuống.
Tên còn lại thấy đối phương chưa gì đã hạ gục được đồng bọn của mình, không do dự gì nữa lập tức xông lên, muốn lợi dụng lúc đối phương chưa kịp ổn định thân hình để tấn công trước.
Âu Dương Nhã Linh đứng ở phía sau quan sát được hết thảy, trái tim không khỏi căng chặt, vội vàng chạy lên muốn ngăn cản ý đồ của hắn ta. Thế nhưng giây tiếp theo, cô bỗng đứng khựng lại, kinh ngạc mở to mắt nhìn sự việc đang diễn ra ngay trước mắt mình.
Vừa mới hạ chân xuống, anh liền lập tức nghiêng người né tránh. Anh tựa như một cơn gió, cơ thể không trọng lượng linh hoạt di chuyển trong con ngõ nhỏ hẹp. Không hề có lấy một động tác dư thừa, chỉ trong vài giây, anh đã giải quyết xong tên còn lại.
Một loạt các động tác lưu loát nước chảy mây trôi, vừa tự do, vừa mạnh mẽ lại vừa phóng khoáng.
Âu Dương Nhã Linh nhìn hai kẻ đang nằm bất động trên đất, nhất thời không nói nên lời.
Ban đầu cô cứ cho rằng anh sẽ gây cản trở cho mình, cuối cùng hóa ra lại là cao thủ sao…?