Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 305: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (43)




Tần Đông Vũ cắn lưỡi mình, điên cuồng vận chuyển tinh thần lực, cố gắng hết sức giữ vững ý thức. Anh khó nhọc lấy điện thoại mình ra, gọi cho một dãy số.

Anh không biết vì sao Hoắc Đình Quân lại đột ngột mất kiểm soát, nhưng anh biết ai có thể khiến Hoắc Đình Quân bình tĩnh lại.

Tần Đông Vũ mở loa ngoài lên, cố gắng thận trọng bước lại gần Hoắc Đình Quân, để đến khi Thẩm Lan Linh nghe máy thì âm thanh đủ rõ để Hoắc Đình Quân có thể nghe thấy. Lại không ngờ, ông trời trêu người, ngay lúc bọn họ cần cô nhất, điện thoại lại vang lên âm thanh báo bận.

Tần Đông Vũ không từ bỏ, một lần nữa gọi lại, nhưng thứ trả lời anh lại chỉ là âm thanh báo bận làm lạnh lòng người.

Khuông mặt Tần Đông Vũ xám xịt, thất vọng hạ tay xuống, trong lòng hoang mang rối loạn thành một đoàn.

Anh phải làm sao bây giờ? Anh phải làm thế nào để khiến cậu ấy tỉnh táo lại đây?

Tần Đông Vũ cắn mạnh vào lưỡi, một mùi tanh nồng lan tỏa khắp miệng cộng với nỗi đau đớn nơi đầu lưỡi tạm thời giúp anh giữ vững tinh thần để chống chọi lại sự tấn công tinh thần lực ngay lúc này. Dưới áp lực, anh khó nhọc vận chuyển đầu óc mình, cố gắng nghĩ ra biện pháp để cứu vãn tình hình.

Đúng lúc này, trong hàng trăm âm thanh rên rỉ đầy đau đớn từ khắp nơi truyền lại, Tần Đông Vũ đột nhiên nghe được tiếng nhạc nhỏ nhoi.

Đầu óc anh nháy mắt thanh tỉnh vài phần, anh nhận ra được, tiếng nhạc này là nhạc chuông Hoắc Đình Quân dành riêng cho Thẩm Lan Linh!

Anh siết chặt tay, nghiến răng, vận chuyển tinh thần lực đến tối đa, cố gắng di chuyển đến bên cạnh Hoắc Đình Quân nhanh nhất có thể.

Lúc anh cách Hoắc Đình Quân chỉ còn khoảnh một sải tay, Hoắc Đình Quân đột nhiên quay đầu. Đôi mắt anh đỏ rực, hung ác trừng anh ta, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng căm hận, tựa như một con sói đang nhìn kẻ đã lấy cắp đi bảo bối trân quý nhất của nó, bất kỳ giây phút nào cũng có thể lập tức nhào đến xé nát kẻ thù.

Tinh thần Tần Đông Vũ run lên, tinh thần lực nhất thời buông lỏng, cơn đau nơi não bộ đột ngột tăng mạnh khiến cho anh tỉnh táo lại. Anh nhìn Hoắc Đình Quân, cố gắng truyền tải sự chân thành và vô hại của mình một cách rõ ràng nhất có thể, bàn tay chậm rãi dè dặt di chuyển về phía túi quần của Hoắc Đình Quân.

Tần Đông Vũ vừa đưa tay vừa quan sát Hoắc Đình Quân, trái tim căng thẳng đến mức như muốn nổ tung. May thay, đến khi anh thò được tay vào túi quần của Hoắc Đình Quân, Hoắc Đình Quân vẫn chỉ nhìn anh chứ không hề làm thêm động tác gì.

Tần Đông Vũ cẩn thận lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi trên đó, hai mắt lập tức sáng rực như thấy được hy vọng, lập tức nhấn kết nối cộng loa ngoài, nói nhanh, “Lan Linh, lão Hoắc bị mất khống chế rồi! Em biết phải làm thế nào không?”

Thẩm Lan Linh chờ mãi mới nghe được tiếng cuộc gọi được thông, còn chưa kịp ủy khuất thút thít tố cáo hành động của Hoa Lan Ninh thì đã nghe thấy âm thanh gấp gáp vội vàng từ bên kia vọng lại. Bởi vì cô cứ đinh ninh rằng người nghe máy sẽ là Hoắc Đình Quân, Thẩm Lan Linh nhất thời ngẩn người một giây mới kịp phản ứng lại trước thông tin mình vừa nhận được, trái tim lập tức căng chặt, vội vàng trả lời.

“Anh mau để anh ấy nghe điện thoại!”

“Anh đang-----”



Tần Đông Vũ vốn định bảo anh đang ở bên cạnh Hoắc Đình Quân, loa ngoài cũng đã bật, cô cứ việc nói, ai ngờ mới nói được hai chữ, điện thoại trên tay đã bị người giật lấy.

Tần Đông Vũ giật mình nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Đình Quân giây trước còn đang đỏ mắt hung ác trừng anh, lúc này đây lại tựa như cún con ngoan ngoãn đáng thương, ôm lấy điện thoại đặt ngay bên tai giống như đang ôm lấy trân bảo. Hai mắt anh đỏ lên tràn đầy ủy khuất khiến người đau lòng, miệng nỉ non liên tục gọi khẽ, “Tiểu Linh… Tiểu Linh…”

Thẩm Lan Linh ở đầu bên kia đang vì hận không thể lập tức đến bên cạnh anh mà lòng nóng như có lửa đốt, nghe thấy tiếng anh gọi tên mình như vậy thì càng thêm đau lòng, ngực căng trướng nghẹn ngào không thôi, vội vàng đáp lại, “Quân, em ở đây. Quân, không sao rồi, em ở đây. Em ở ngay đây.”

“Tiểu Linh…” Hai mắt Hoắc Đình Quân sáng lên, là giọng của cô, là Tiểu Linh của anh, không phải giả mạo!

“Em đây.”

“Có người hạ thuốc anh, anh chóng mặt quá, rất khó chịu, muốn ôm Tiểu Linh.”

Thẩm Lan Linh cắn chặt môi dưới, cố gắng chặn lại tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng cùng lửa giận đang phừng phực dâng lên.

“Quân, anh yêu, ngoan, không có chuyện gì. Bây giờ để Tần Đông Vũ đưa anh đến bệnh viện trước, em sẽ lập tức qua đó gặp anh, có được không?”

“Anh muốn ôm em ngay bây giờ cơ…”

Thẩm Lan Linh bất giác nhớ đến lần trước khi Hoắc Đình Quân bị mất khống chế cũng đã ôm cô chặt đến thế nào, nơi ngực trái càng thêm đau nhói, cố gắng dỗ dành anh, “Bây giờ anh cứ đến bệnh viện trước, em cũng sẽ lập tức đến tìm anh ngay thôi. Sẽ nhanh thôi, anh chờ em một chút, nha? Trong lúc ấy, em hát cho anh nghe nha, có được không?”

“…Vậy cũng được…”

Thẩm Lan Linh thở phào một hơi. Cô cầm điện thoại, một bên vơ vội đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, một bên dặn dò, “Vậy anh đưa điện thoại cho Tần Đông Vũ, em dặn dò anh ấy một số thứ rồi lại hát cho anh nghe được không?”

Tần Đông Vũ ở bên cạnh còn đang kinh ngạc trước một mặt không tưởng này của người bạn thân chí cốt lâu năm của mình, đến mức tinh thần lực bạo động đã chấm dứt tự lúc nào rồi mà anh còn không phát hiện ra. Chỉ đến khi nghe thấy tên mình được nhắc đến, anh mới giật mình hồi thần, vội vàng lớn tiếng nói, “Anh lập tức đưa cậu ấy đến bệnh viện thành phố A. Có gì anh sẽ nhắn em số phòng sau nhé.”

Thẩm Lan Linh nhanh chóng trả lời, “Được, cám ơn anh.”

Tần Đông Vũ không có thời gian cùng cô khách sáo, anh nhìn Hoắc Đình Quân, thử ngỏ ý, “Lão Hoắc, chúng ta đến bệnh viện nhé?”

Hoắc Đình Quân lúc này vẫn còn rất choáng váng và mệt mỏi, nhưng nghe thấy giọng nói của Thẩm Lan Linh bên tai, lý trí của anh tạm thời được dựng trở lại. Anh khẽ gật đầu, để cho Tần Đông Vũ đỡ mình, một tay vẫn áp chiếc điện thoại bên tai.



Bên trong khách sạn, đa số những người bị tinh thần lực của Hoắc Đình Quân tấn công đều đã bất tỉnh hoặc là vẫn còn đang choáng váng, mất đi năng lực hành động; còn những người không bị ảnh hưởng đến thì cũng đang bị tình huống trước mặt làm cho luống cuống tay chân, vội vàng gọi cho cảnh sát và bên y tế, nhất thời đều không có ai để ý đến hai người họ.

Hoa Lan Ninh khi đó cũng bởi vì cách Hoắc Đình Quân quá gần, cộng thêm hai lần lừa dối Hoắc Đình Quân mà bị tinh thần lực của anh chủ yếu nhắm đến, lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc ra đến đại sảnh bên ngoài thì Tần Đông Vũ chợt nhớ đến bạn gái mình khi nãy chạy đi thuê phòng, vừa đỡ Hoắc Đình Quân ra ngoài vừa dáo dác nhìn xung quanh. Năng lực của Tình Nhụy Y không tệ, vẫn còn giữ được ý thức, chỉ là còn đang rất choáng váng. Tần Đông Vũ tìm được cô thì hô to, bảo cô vào trong chăm sóc cho Hoa Lan Ninh, bản thân sẽ đưa Hoắc Đình Quân đến bệnh viện, có gì sẽ liên lạc sau.

*

Thẩm Lan Linh vội vàng chạy đến bệnh viện, suốt cả quá trình vẫn luôn dịu dàng hát cho Hoắc Đình Quân nghe. Bởi vì khẩn trương cùng lo lắng nên cổ họng vẫn luôn căng chặt, lúc đến được bệnh viện giọng nói của Thẩm Lan Linh đã hơi khàn, nhưng cô một chút cũng không để ý, chỉ vội vàng theo số phòng mà Tần Đông Vũ báo chạy đi tìm anh.

Lúc đến nơi, Hoắc Đình Quân đã được bác sĩ kiểm tra xong. Loại chất kích thích thần kinh kia đã thấm vào trong cơ thể khá nhiều, bác sĩ chỉ có thể một bên loại bỏ phần dư một bên dùng thuốc điều trị.

Vốn cơn choáng váng của anh đã giảm, tinh thần cũng đã thấy thoải mái hơn, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Lan Linh xuất hiện, anh vẫn cảm thấy ủy khuất, ngồi trên giường bệnh vươn hai tay về phía cô, “Ôm.”

Thẩm Lan Linh đỏ mắt, lập tức chạy đến ôm chầm lấy anh.

“Em ở đây, không có chuyện gì. Anh đừng sợ, có còn khó chịu chỗ nào không?” Cô đan ngón tay vào giữa mái tóc anh, ôn nhu đau lòng hỏi.

Hoắc Đình Quân không trả lời, chỉ ôm cô rất chặt. Đầu anh dụi vào hõm cổ cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô. Tất cả các giác quan đều đang điên cuồng truyền tín hiệu về não bộ, kêu gào rằng chính là Tiểu Linh, là Tiểu Linh của anh, không phải kẻ giả mạo.

…Không đúng, vẫn còn thiếu một giác quan nữa.

Nghĩ là làm, Hoắc Đình Quân lập tức đẩy cô ra. Thẩm Lan Linh còn chưa kịp hiểu gì, bên môi đã bị một mạt ấm áp mềm mại đè xuống.

Hoắc Đình Quân hôn có chút nóng vội, đầu lưỡi vươn ra phác họa bờ môi cô. Thẩm Lan Linh lúc này vẫn giữ được lý trí, lo sợ sẽ có người tiến vào phòng bệnh bất cứ lúc nào nên không khỏi khẩn trương, muốn đẩy anh ra nhưng không được. Cô hơi hé miệng, vốn là định lên tiếng phản kháng, không ngờ Hoắc Đình Quân lại lợi dụng cơ hội, đưa lưỡi xộc thẳng vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi của cô chơi đùa.

Anh dùng sức mà hôn, hai cánh tay như gọng kìm khóa chặt lấy cô. Thẩm Lan Linh đặt tay lên lồng ngực anh muốn đẩy anh ra, cuối cùng lại thành tự nhốt mình trong vòng tay anh. Đầu lưỡi anh linh hoạt vô cùng, ra sức khuấy đảo bên trong khoang miệng cô, liên tục cướp lấy nước mật ngon ngọt của cô, giống như người đi trong sa mạc đã lâu, dù uống bao nhiêu nước cũng không đủ.

Hai người trao đổi nước bọt, Hoắc Đình Quân rảnh rỗi mà thầm nghĩ. Ừm, quả nhiên là Tiểu Linh của anh, không phải giả mạo.

Hồi nãy Tần Đông Vũ đi ra ngoài để giải quyết chuyện nhập viện của Hoắc Đình Quân, lúc trở về, vừa mới mở cửa ra liền được cảnh tượng nồng nhiệt nóng rực như vậy chào đón, anh suýt chút nữa đã tự sặc chính nước bọt của mình.

Tần Đông Vũ cố gắng kìm nén cơn ho, vội vàng nhanh nhẹn đóng cửa lại, làm như không có chuyện gì rời đi.