Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 306: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (44)




Đứng ở đầu hành lang, anh dùng vài giây để trấn tĩnh lại tâm tình, chợt cảm thấy có chút tức cười. Anh thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, đoán chừng bọn họ cũng không xong ngay được, bèn tranh thủ lúc này gọi điện cho Tình Nhụy Y, hỏi han tinh hình của cô và Hoa Lan Ninh.

Tình Nhụy Y căn bản không có vấn đề gì, nhưng Hoa Lan Ninh thì không như vậy. Tình huống lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, không chỉ hôn mê bất tỉnh mà tinh thần lực của cô ta cũng hỗn loạn. Bác sĩ đã tiến hành can thiệp, nhưng kết quả thế nào thì vẫn phải chờ mới biết được.

So với lần trước, lần này Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y hầu như chẳng bị thương gì, nhưng Hoa Lan Ninh lại bị thương nặng hơn nhiều, đều là có lý do cả. Lần trước, Hoắc Đình Quân cho rằng Thẩm Lan Linh gặp chuyện, nhưng anh không hề biết đầu đuôi sự việc cho nên cũng không hề có hận thù với ai, tinh thần lực bạo động tấn công ai cũng giống nhau. Khi đó, bốn người Tần Đông Vũ vì đuổi theo anh nên khoảng cách khá gần, lại là lần đầu gặp phải sự cố như vậy nên mới không có kinh nghiệm, dẫn đến bất tỉnh.

Thế nhưng lần này lại khác. Hoắc Đình Quân một lòng muốn tìm Thẩm Lan Linh an ủi, Hoa Lan Ninh lại hết lần này đến lần khác giả làm Thẩm Lan Linh, lại còn bị anh phát hiện ra, anh đương nhiên hận cô nhất so với tất cả mọi người đang có mặt tại đó. Cũng vì thế nên khi tinh thần bạo động, tinh thần lực đều chủ yếu mà nhắm vào Hoa Lan Ninh, cô ta lại còn cách anh gần như vậy, sao có thể chịu nổi?

Tần Đông Vũ tuy rằng cách anh cũng gần, nhưng Hoắc Đình Quân lại không hận thù gì anh; hơn nữa, sâu bên trong tiềm thức của Hoắc Đình Quân vẫn đang cố gắng khống chế bản thân không tổn thương đến anh, cho nên so sánh ra, lần này, anh còn không bị tấn công nặng nề bằng lần trước.

Tần Đông Vũ nghe Tình Nhụy Y báo lại, cảm xúc trong lòng hỗn tạp không thôi. Anh một bên vui mừng vì Hoắc Đình Quân và bạn gái đều không xảy ra chuyện gì, một bên lại lo lắng cho Hoa Lan Ninh vẫn còn đang hôn mê. Ngoài ra, tuy rằng khi đó anh không quá rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn ẩn ẩn đoán được… sự việc lần này có liên quan đến Hoa Lan Ninh.

Việc Hoắc Đình Quân đột nhiên trúng thuốc, Hoa Lan Ninh có thái độ kỳ lạ, cách xưng hô thân mật đến thái quá của cô ta đối với Hoắc Đình Quân khi anh đang mơ màng tìm Thẩm Lan Linh, Tần Đông Vũ không hề ngu, chỉ vậy thôi mà anh đã cơ hồ đoán được chân tướng sự việc.

Nhưng cũng chính vì vậy mà anh cảm thấy khổ sở.

Một người bạn thân của anh ra tay tính kế một người bạn thân khác của anh.

Một người bạn thân của anh không màng đạo đức muốn dùng kế bẩn để chia rẽ chuyện tình cảm của một người bạn thân khác của anh.

Tần Đông Vũ vừa tức giận lại vừa bất lực.

*

Lúc Tần Đông Vũ quay lại thì Thẩm Lan Linh đang ngồi ở trên ghế bên cạnh giường trò chuyện với Hoắc Đình Quân. Tần Đông Vũ giả vờ như không có chuyện gì, quan tâm hỏi han anh.

“Lão Hoắc, cậu thấy thế nào rồi?”

Hoắc Đình Quân nhìn anh cười nhợt nhạt, “Đã ổn rồi, cám ơn cậu, cũng xin lỗi cậu.”

Tần Đông Vũ tức cười, “Giữa chúng ta còn nói cái gì cảm ơn với xin lỗi chứ.”

Hoắc Đình Quân cũng cười, nhưng vài giây sau khóe môi chợt dần thu lại. Tần Đông Vũ thấy được, nụ cười cũng dần biến mất. Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên trầm trọng.

“Kết quả kiểm tra của bác sĩ hẳn cậu cũng đã biết rồi.”



“Ừm,” không hiểu sao, cổ họng Tần Đông Vũ bỗng nhiên hơi nghẹn, “Là do trúng thuốc kích thích tinh thần.”

“Tác dụng của loại thuốc đó hẳn cậu cũng rõ.”

Tần Đông Vũ hít sâu, hai bàn tay bất giác nắm chặt, “Ừm.”

Loại thuốc đó không màu không vị, hòa tan trong nước, sau khi tiến vào trong cơ thể người sẽ có tác dụng rất nhanh. Người trúng dược sẽ trở nên choáng váng mơ hồ, không phân rõ đông tây nam bắc, rất dễ nhận lầm sự vật sự việc.

“Không biết lúc đó cậu có nghe thấy không, nhưng mà Hoa Lan Ninh đã----”

“Tớ có nghe thấy,” Tần Đông Vũ cắt ngang, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Anh không chỉ nghe thấy cô ta gọi Hoắc Đình Quân là Quân, bây giờ ngẫm lại còn nhận ra được, giọng điệu khi đó của cô ta còn không phải là bắt chước Thẩm Lan Linh sao?

“Tần Đông Vũ, tuy rằng trong chuyện này có khả năng tồn tại hiểu lầm hoặc góc khuất, sẽ có người điều tra rõ ràng, trước khi có kết quả tớ sẽ không gán tội cho ai. Nhưng mà cậu cần phải hiểu, kẻ đứng sau chuyện này, dù tớ có muốn bỏ qua thì họ cũng sẽ không bỏ qua.”

Tần Đông Vũ mím môi, hoàn toàn hiểu rõ anh đang ám chỉ đến điều gì. Anh hơi há miệng, đang tính nói gì đó thì chợt nghe Hoắc Đình Quân nói tiếp.

“Huống hồ, tớ cũng sẽ không bỏ qua.”

Nháy mắt, toàn thân Tần Đông Vũ giống như bị rút cạn sức lực. Anh cong lưng, mệt mỏi ngồi xuống một chiếc ghế khác trong phòng. Anh lấy tay ôm mặt, đầu gục xuống, hai mắt bất lực nhắm lại, một lúc sau mới khàn khàn nói, “Tớ hiểu.”

Kể từ khi Hoắc Đình Quân gọi thẳng họ tên anh ấy, anh ấy đã hiểu anh sẽ không bỏ qua chuyện này.

Nếu không phải tình trạng tinh thần lực của Hoắc Đình Quân đặc biệt, nếu không phải tình cảm Hoắc Đình Quân dành cho Thẩm Lan Linh là khắc cốt ghi tâm, vậy thì kế hoạch này của Hoa Lan Ninh đã thành công.

Hoa Lan Ninh quả thật là thanh mai trúc mã của anh, nhưng tình bạn giữa anh và Hoắc Đình Quân chẳng lẽ lại thua kém sao?

Anh… chỉ nên giữ im lặng mà thôi.

“Ừm…” Ngay lúc bầu không khí đang trầm trọng, Thẩm Lan Linh, người vẫn luôn giữ im lặng bỗng nhiên lên tiếng. Hai người đàn ông trong phòng đều nhìn về phía cô, nhưng cô thì lại do dự nhìn Hoắc Đình Quân, “Em có một chuyện muốn nói với anh.”

Trong giây lát, vẻ mặt Hoắc Đình Quân có chút đăm chiêu, mà Tần Đông Vũ hiểu ý đứng lên nói, “Tớ ra ngoài gọi điện hỏi thăm bên phía Y Y.” Anh cũng cần thời gian để điều chỉnh lại tâm tình mình.

Anh đứng lên, đi về phía cửa, nhưng khi tay anh vừa đặt lên trên tay nắm cửa, phía sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi của Hoắc Đình Quân, “Từ từ đã.”



Tần Đông Vũ nghi hoặc quay đầu nhìn anh, lại thấy anh đang nhìn Thẩm Lan Linh.

“Em không muốn lão Tần nghe là bởi vì chuyện này lão Tần không thể nghe, hay là không nên nghe?”

Thẩm Lan Linh hơi mím môi, dè dặt nói, “Không nên nghe…”

Hoắc Đình Quân mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô.

Từ lúc cô mở miệng, anh đã thấy có điểm kỳ lạ rồi. Dựa theo tính cách của cô, nếu thật sự có chuyện bí mật gì đó cần nói với anh, cô sẽ chỉ lén lút nói cho anh biết, để anh chủ động quyết định, hoặc là bảo Tần Đông Vũ ra ngoài, hoặc là để lát nữa nói sau. Đằng này, cô lại nói thẳng ra là cô có chuyện muốn nói cho anh nghe, nghe sơ qua thì sẽ cho rằng cô đang có ý đuổi người, nhưng thực chất là cô đang ngầm bảo với Tần Đông Vũ rằng chuyện này có khả năng anh ta nghe xong sẽ không vui, muốn nghe hay không tùy anh ta quyết định.

Tất nhiên, cái kiểu ý ngầm này ngoại trừ Hoắc Đình Quân ra chỉ sợ chẳng còn ai có thể hiểu ra được, cho nên anh mới phải hỏi lại cô, vừa để chắc chắn mình hiểu đúng vừa để Tần Đông Vũ nghe luôn.

Mà độ ăn ý giữa Tần Đông Vũ và Hoắc Đình Quân không phải thấp, lúc này anh đã hiểu ra được ý nghĩ ban đầu của Thẩm Lan Linh. Sau khi suy nghĩ vài giây, cuối cùng Tần Đông Vũ quyết định ở lại.

Thẩm Lan Linh thấy vậy, chỉ đành thành thật kể lại chuyện đã xảy ra với mình, không hề thêm mắm dặm muối dù là một chút.

Chữ cuối cùng vừa dứt, hai người đàn ông trong phòng như đã biến thành hai thái cực.

Sắc mặt Hoắc Đình Quân sa sầm, trầm trọng như muốn nhỏ nước. Hai mắt đen kịt, âm u, tựa như sóng ngầm dưới đáy biển sâu, âm thầm không một tiếng động đoạt lấy mạng người. Còn Tần Đông Vũ thì lại tràn ngập trong không thể tin tưởng, cả người ngơ ngác hoang mang, đầu óc giống như bị người nặng nề giáng một cú, trì trệ đặc sệt như bột hồ.

Anh ta muốn mở miệng phản đối, muốn nói thay cho Hoa Lan Ninh, rằng cô không thể nào làm ra loại chuyện như vậy, nhưng lời đến miệng rốt cuộc lại không thể nói ra được.

Anh còn có thể nói gì đây khi Hoa Lạc là người dẫn tên đàn ông kia đến phòng ký túc xá của Thẩm Lan Linh? Trong phòng Thẩm Lan Linh có camera, còn có người bên chính phủ chứng kiến, chuyện này sao có thể là giả được chứ?

Huống chi còn có chuyện Hoắc Đình Quân bị hạ thuốc. Hai sự việc tương tự như vậy đồng thời diễn ra, lại đều có liên quan đến Hoa Lan Ninh, chuyện này còn có thể là vô tình trùng hợp sao?

Tần Đông Vũ đột nhiên cảm thấy thất vọng đến lặng người.

Tiểu Ninh của bọn họ… sao lại biến thành như thế này?

“Xin lỗi.”

Tần Đông Vũ khàn khàn nói, trầm mặc đi vào trong phòng vệ sinh của phòng bệnh.

Hoắc Đình Quân nhìn theo anh, khóe môi hơi mím lại, vài giây sau chuyển tầm mắt đi, im lặng xoa nắn bàn tay của Thẩm Lan Linh; còn Thẩm Lan Linh thì ngẩn người, thả bay suy nghĩ của mình.