Tâm tư trong lòng Tần Đông Vũ và Hoa Lan Ninh hoàn toàn khác nhau, Hoắc Đình Quân cũng không để ý. Giờ phút này đây, anh chỉ biết bản thân đang cực kỳ, cực kỳ khó chịu, chỉ muốn tìm đến Thẩm Lan Linh.
Đầu anh cứ choáng váng, khung cảnh trước mắt xoay vòng khiến anh chóng mặt, khó lòng phân rõ được đông tây nam bắc. Tinh thần lực lại cứ không yên ổn, giống như biết được chủ nhân nó đang gặp chuyện, liền muốn nhân lúc này mà xông ra ngoài làm càn. Hoắc Đình Quân càng bỏ tâm sức muốn khống chế nó thì đầu óc càng thêm loạn, thần trí dần dần trở nên mơ hồ.
“Tiểu Linh…”
Anh cần Tiểu Linh…
Tần Đông Vũ dường như nghe thấy anh nói cái gì đó, vội vàng ghé sát tai vào miệng anh hỏi lại, “Cậu vừa nói cái gì?”
Lý trí của Hoắc Đình Quân đang trên bờ sụp đổ, bản năng đang dần lên ngôi. Anh khó chịu đẩy người đàn ông đang dán bên mình ra, ngẩng đầu lên giống như muốn tìm ai đó, miệng khẽ gọi lần nữa, “Tiểu Linh…”
Anh chóng mặt quá, khó chịu quá, chỉ có Tiểu Linh mới có thể giúp anh. Anh muốn Tiểu Linh, Tiểu Linh của anh…
Hoa Lan Ninh nghe rõ cái tên mà anh đang gọi, trong lòng vừa hận lại vừa vui mừng. Cô ta biết, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi. Cô ta nhớ lại dáng vẻ của Thẩm Lan Linh, cố ý bắt chước tư thái và động tác của cô, chậm rãi tiến lại phía anh.
Hoắc Đình Quân còn đang cố gắng tìm kiếm xung quanh thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng thân thuộc đang tiến lại chỗ mình, anh liền như người đi trong sa mạc tìm thấy ốc đảo, vội vàng chạy đến chỗ cô.
Lance chứng kiến toàn bộ cảnh này, giật mình điên cuồng kêu gào, “Anh Quân tỉnh tỉnh! Cô ta không phải Thẩm Lan Linh!! Trời ơi anh Quân!! Anh mau tỉnh lại đi!! Anh đừng có làm chuyện dại dột!!!”
Theo lý thì Lance không được phép can thiệp vào mọi hành động của ký chủ, cũng chính là Hoắc Đình Quân. Nhưng bao nhiêu năm nay đồng hành cùng anh, quan hệ giữa hai người đã trở nên vô cùng thân thiết, anh ta biết rõ ký chủ nhà mình yêu người con gái tên là Tiểu Linh nhiều đến nhường nào, cho nên không đành lòng trơ mắt nhìn anh trong thời khắc thần trí không rõ làm ra chuyện sẽ khiến anh hối hận và áy náy cả đời.
Thật ra, quan trọng nhất là anh ta cũng sợ sau khi Hoắc Đình Quân tỉnh lại, phát hiện bản thân đã làm chuyện gì, sẽ tức giận trách anh ta không nhắc nhở anh.
Chỉ là, tiếc thay cho tấm lòng của Lance, Hoắc Đình Quân hiện tại hoàn toàn không tiếp thu được bất kỳ tín hiệu nào đến từ bên ngoài nữa.
Hoa Lan Ninh không ngờ dược hiệu của loại chất kia sẽ mạnh đến vậy, thấy Hoắc Đình Quân chủ động tiến đến chỗ mình, trái tim cô ta rộn ràng hơn bao giờ hết. Cô ta cố gắng hết sức để khống chế bản thân tiếp tục bắt chước phong thái của Thẩm Lan Linh, Hoắc Đình Quân không hề nhận ra điều gì, cứ thế dứt khoát kéo lấy cô ta ôm chầm vào lòng.
“Tiểu----” Vòng tay của Hoắc Đình Quân đột nhiên cứng lại.
Không đúng.
Đây không phải Tiểu Linh của anh!!!
Hoắc Đình Quân tức giận đẩy người trong ngực ra. Hoa Lan Ninh còn đang sướng rơn trước cái ôm của anh, nhất thời không kịp phản ứng, bị động tác thô bạo của anh tổn thương đến. Nơi bả vai truyền đến cơn đau khiến cho cô ta không khỏi hô lên, nhẹ nhíu mày nhìn anh.
Hoắc Đình Quân không chút nào quan tâm đến cô ta, sau khi đẩy cô ta ra thì lại bắt đầu nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng hình trong lòng mình.
Hoa Lan Ninh phát hiện ra ý đồ của anh, nhớ đến vừa rồi Hoắc Đình Quân quả thực đã nhìn lầm cô ta thành Thẩm Lan Linh, cô ta không khỏi siết chặt tay, hạ quyết tâm, níu giữ lấy cánh tay anh bắt chước theo cách nói chuyện của Thẩm Lan Linh, lo lắng sốt sắng hỏi, “Quân, em ở đây, anh làm sao vậy? Anh cảm thấy khó chịu chỗ nào?”
Xưng hô quen thuộc vang lên, Hoắc Đình Quân vội vàng quay đầu. Dáng vẻ của người trước mắt cứ mơ mơ hồ hồ, đường nét nhạt nhòa, Hoắc Đình Quân cố gắng nhìn rõ, các đường nét trước mặt quả thật dần dần rõ ràng trở lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy lo âu sợ hãi của Thẩm Lan Linh chợt hiện ra ngay trước mắt anh.
Hoắc Đình Quân mừng rỡ không thôi, lập tức ôm lấy cô vào lòng.
“Tiểu Li------”
Nhưng chỉ được một giây sau, anh lại đẩy cô ta ra.
Không phải! Không phải Tiểu Linh của anh!!!
Tiểu Linh của anh ở đâu?! Vì sao lại có nhiều Tiểu Linh giả mạo như vậy?! Tiểu Linh của anh rốt cuộc đang ở đâu!! Là ai đã giấu cô đi?? Là ai!!!
Hoắc Đình Quân giống như dã thú bị thương, nhiều lần bị lừa dối thương tâm như vậy khiến cho cảm xúc của anh càng thêm bất ổn. Lý trí của anh vốn đã như một tấm kính tràn đầy vết rạn nứt chằng chịt, trước hành động vô sỉ của Hoa Lan Ninh, nó liền không cách nào chịu nổi nữa, nháy mắt vỡ tan.
Tần Đông Vũ vẫn còn đang sửng sốt đến ngây người trước những gì đang diễn ra giữa Hoa Lan Ninh và Hoắc Đình Quân thì đột nhiên, một cơn đau đớn quen thuộc ập đến. Anh xanh mặt, cả người run lên, khuỵu gối quỳ xuống đất.
Cùng lúc đó, toàn bộ người bên trong và bên ngoài đại sảnh, cách Hoắc Đình Quân năm trăm mét đổ lại, đều đột nhiên ôm lấy đầu, đau đớn rên rỉ ngã xuống đất.
*
Hai cô gái tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi chạy vào. Người trước thì tiến đến chỗ tên đàn ông kia, ra tay khống chế hắn ta, còn người sau thì vội vàng chạy đến bên giường, đỡ Thẩm Lan Linh ngồi dậy.
Từ lúc tên kia bị tinh thần lực của hai cô gái này tấn công, hắn ta đã theo bản năng mà dùng toàn lực đối kháng lại để bảo vệ mình, vì thế mà Thẩm Lan Linh cũng được giải thoát. Cô nương theo sức lực của cô gái kia ngồi dậy, nghe thấy cô ta nói.
“Thẩm tiểu thư, thật xin lỗi đã để cô đợi lâu rồi! Là lỗi của chúng tôi! Cô có sao không? Có bị thương ở chỗ nào không? Hắn ta đã làm gì cô chưa?”
Hai cô gái này không phải ai khác mà chính là hai người được bên chính phủ cử đến để bảo vệ cho sự an toàn của Thẩm Lan Linh.
Hai người họ giả làm sinh viên của trường, phòng ký túc xá cũng là ở hai bên trái phải của phòng cô. Cánh cửa phòng cô đã lưu dấu vân tay của họ từ ngày đầu tiên, vì vậy mà vừa rồi bọn họ mới có thể xông vào.
Ngày thường, hai người họ sẽ luôn theo bên cạnh bảo vệ cô, mặc kệ cô có đang ở đâu hay làm gì. Ở bất kỳ khoảnh khắc nào, bọn họ cũng sẽ đảm bảo có ít nhất một người ở bên cạnh cô. Lúc nãy là giờ ăn tối, một người tạm thời rời đi ăn cơm, còn lại một người vẫn luôn ở trong phòng thông qua camera giám sát để trông chừng Thẩm Lan Linh.
Ở tại khoảnh khắc đầu tiên, người kia đã nhận ra tên này có vấn đề. Cô biết tinh thần lực của Thẩm Lan Linh là cấp B, nhưng đứng trước hắn ta Thẩm Lan Linh lại chỉ có thể mặc người chém giết, cô ấy liền biết được tinh thần lực của hắn ta phải ở cấp A. Bản thân nếu tay không chạy qua sẽ khó lập tức khống chế được hắn ngay lập tức, vì vậy cô ấy mới phải đi lấy thiết bị ngăn chặn tinh thần lực. Lúc rời khỏi phòng thì tình cờ gặp đồng đội trở về, cho nên thời điểm hai người xông vào cứu Thẩm Lan Linh mới bị chậm trễ một chút.
Thẩm Lan Linh lắc đầu, gạt tay cô gái ra rồi bước đến chỗ tên đàn ông kia. Lúc này hắn ta đã bị người còn lại gắn lên thiết bị ngăn chặn tinh thần lực, hoàn toàn không thể sử dụng tinh thần lực của bản thân để làm gì nữa. Điều kiện gia đình của hắn ta cũng không thấp, biết được thiết bị này không phải ai cũng có thể có, nháy mắt liền đoán được có khả năng bản thân đã bị lừa, chọc phải người không nên chọc. Sắc mặt hắn lúc này xanh mét không khác gì sắc mặt Thẩm Lan Linh lúc vừa rồi, vừa giận lại vừa sợ.
Hắn ta đang bị cô gái đè nằm sấp dưới đất, Thẩm Lan Linh đến dùng mũi chân muốn đẩy hắn lật lại. Cô gái hiểu ý, giúp cô lật ngửa hắn ta lại. Tên kia nhìn vẻ mặt lạnh băng vô cảm của Thẩm Lan Linh, không hiểu sao sống lưng chợt lạnh, vội vàng cầu xin, “T—Thẩm tiểu thư, tôi biết lỗi rồi! Cô tha cho tôi đi! Tôi là bị bọn chúng— Ahh——!!!”
Một cơn đau thấu đến tận linh hồn nháy mắt lan ra khắp toàn thân. Mặt hắn ta trắng bệch không còn giọt máu, cả người gập lại như con tôm, trước mắt tối sầm, hàng vạn ngôi sao bay loạn.
Thẩm Lan Linh thản nhiên thu chân lại, lui ra sau khoanh tay nhìn hai cô gái, “Hy vọng hai chị có thể giúp tôi điều tra rõ chuyện này.”
Hai cô gái lập tức cúi đầu, kính cẩn đáp, “Xin Thẩm tiểu thư cứ yên tâm.”
Sau đấy, hai người họ lôi kéo kẻ vẫn còn đang đau đớn đến ướt đẫm mồ hôi lạnh ra ngoài, còn tiện tay giúp Thẩm Lan Linh đóng cửa lại.
Thẩm Lan Linh ngồi xuống giường, trong lòng vẫn bị mắc nghẹn như cũ.
Cô không ngờ Hoa Lan Ninh lại dám làm chuyện này.
Kể từ lúc cô và Hoắc Đình Quân chính thức ở bên nhau, hơn một năm nay, Hoa Lan Ninh không hề có một động tác gì nữa. Mặc dù Thẩm Lan Linh vẫn nhìn ra được tình cảm mà cô ta dành cho anh vẫn còn đó, nhưng thấy cô ta vẫn biết giữ ý tứ và khoảng cách với Hoắc Đình Quân, không bộc lộ điều gì, cô còn cho rằng cô ta dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, có lòng tự trọng và tự tôn. Tuy rằng cô không thích chuyện cô ta vẫn thích Hoắc Đình Quân, nhưng ít nhất vẫn có sự tôn trọng tối thiểu dành cho cô ta.
Nhưng lúc này đây, đối với Hoa Lan Ninh, Thẩm Lan Linh chỉ còn lại khinh thường cùng phẫn nộ.
Nghĩ đến bản thân suýt chút nữa đã bị cưỡng hiếp, Thẩm Lan Linh tức đến run người, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Hoắc Đình Quân tố cáo với anh.