Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 300: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (38)




Tối muộn, tiệc tan, đoàn người cũng tan.

Tần Đông Vũ hộ tống Tình Nhụy Y về phòng, phát hiện cô vẫn còn buồn bã về sự việc xảy ra lúc trước, không khỏi đau lòng nhỏ giọng an ủi cô.

Đứng ở trước cửa phòng, Tình Nhụy Y gượng nở nụ cười nói, “Anh đừng lo lắng, em không sao. Anh cũng đừng giận Tiểu Ninh, dù sao cậu ấy cũng vừa chứng kiến cảnh đó, là ai thì cũng sẽ khó chịu thôi. Hiện tại đã qua một lúc, có lẽ cậu ấy đã điều chỉnh xong tâm tình của mình rồi. Để em vào xem cậu ấy thế nào, anh về phòng trước đi.”

Tần Đông Vũ thật ra vẫn không tin rằng Hoa Lan Ninh sẽ thật sự xấu tính như vậy, nghe Tình Nhụy Y nói liền cảm thấy rất hợp lý, nói tạm biệt với cô rồi rời đi.

Đợi anh đi khuất rồi, Tình Nhụy Y mới hít sâu một hơi, mở cửa phòng ra tiến vào.

Tình Nhụy Y nói không sai, hơn một tiếng qua Hoa Lan Ninh quả thật đã suy nghĩ rõ ràng, cũng điều chỉnh xong tâm tình của mình, chỉ là không hoàn toàn theo hướng tốt.

Thấy Tình Nhụy Y trở về, cô ta lập tức tiến lên đón, chân thành áy náy nói, “Y Y, tớ xin lỗi cậu, lúc đấy là do tớ quá khích, không khống chế được cảm xúc nên đã nói ra lời khiến cậu tổn thương. Cậu tha lỗi cho tớ nhé?”

Tình Nhụy Y nghe vậy thì không khỏi vui mừng, tảng đá vô hình vẫn luôn đè nặng lên trái tim cô nháy mắt như đã bị ném đi. Cô ôm lấy Hoa Lan Ninh, vội nói, “Không sao cả Tiểu Ninh, tớ hiểu mà. Tớ không có giận cậu đâu.”

Hoa Lan Ninh giống như nhẹ nhõm thở phào một hơi. Cô ta nhìn Tình Nhụy Y, nghiêm túc nói, “Hồi nãy tớ vẫn luôn suy nghĩ về những lời cậu nói. Y Y, cậu nói đúng, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được.” Bỗng, cô ta chua chát cười, “Có lẽ, tớ và Hoắc Đình Quân thật sự không có duyên phận với nhau.”

Tình Nhụy Y vội vàng an ủi, “Cậu đừng buồn mà, rồi cậu sẽ gặp được người thật sự phù hợp với cậu thôi, cứ tin tớ.”

Hoa Lan Ninh dụi đầu vào trong lòng Tình Nhụy Y, hai tay ôm chặt lấy cô, bộ dáng giống như cực kỳ thương tâm, khiến cho Tình Nhụy Y đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta dỗ dành, lại không biết rằng, ở nơi cô không nhìn thấy được, trong đôi mắt kia lại chỉ có ghen hận cùng cố chấp.

Cho dù hai người họ đã thành đôi thì thế nào? Ai đảm bảo được rằng bọn họ sẽ kết hôn, sẽ mãi ở bên nhau? Còn không phải có những cặp đôi đã kết hôn được hai ba chục năm nhưng rồi vẫn ly hôn đấy sao?

Cô ta không tin rằng Hoắc Đình Quân sẽ thật sự ở bên Thẩm Lan Linh suốt đời. Trong thâm tâm cô ta như có thứ gì đó mách bảo, Hoắc Đình Quân sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về cô ta mà thôi. Vì vậy cô ta sẽ chờ, chờ đến ngày anh quay đầu và chạy đến bên cô ta.

Cô ta nhất định sẽ không buông tay!

*

Sáng hôm sau, hai mươi bốn đội lần lượt làm thủ tục trả phòng, sau đó ngoại trừ đại học D thì hai mươi ba đội còn lại đều ra sân bay. Giờ bay của đại học A có chút trễ, ngay cả cơ giáp của bọn họ còn về đến nơi trước, đợi đến lúc cả đội đặt chân xuống sân bay thành phố A thì đã là sáu giờ hơn.

Bởi vì đang là thứ bảy, giáo sư dẫn đội thả tự do cho các thí sinh, muốn về trường hay về nhà hay đi nơi nào đều được. Trước khi rời đi, ông dặn dò bọn họ khi trở lại trường nhớ mang theo bằng khen để thứ hai còn chụp hình, sau đó vội vàng tạm biệt bọn họ. Ngoại trừ Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh, không ai rõ ràng vì sao ông phải vội vàng chạy đi như vậy, nhưng bọn họ cũng không để trong lòng, vui vẻ nói lời tạm biệt xong mỗi người cũng đi một ngả.

Nhà của Hoắc Đình Quân, Tần Đông Vũ và Hoa Lan Ninh là cùng một khu. Tần Đông Vũ bởi vì vừa mới thành đôi với Tình Nhụy Y nên muốn có thêm nhiều thời gian ở riêng với nhau, chủ động muốn đưa Tình Nhụy Y về nhà. Sau khi chào tạm biệt hai người họ, Hoa Lan Ninh quay sang đối với Hoắc Đình Quân mỉm cười ngỏ ý, “Lão Hoắc, ba người chúng ta cùng về nhé.”

Trong lòng Thẩm Lan Linh xuất hiện một tia bài xích nhỏ, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài. Chợt phát hiện Hoắc Đình Quân đang nhìn mình, cô ngẩng đầu nhìn lại, nhận ra anh là đang không tiếng động dò hỏi mình, chút bài xích nhỏ kia cũng mất tăm, tinh nghịch chớp chớp mắt mấy cái.



Hoắc Đình Quân khẽ cười, quay sang đối với Hoa Lan Ninh lạnh nhạt nói, “Cũng được.”

Thái độ đối lập hoàn toàn như vậy khiến cho Hoa Lan Ninh ghen đến run lên, lại chỉ có thể đè nén dưới đáy lòng, ngoài mặt vui vẻ cười hỏi, “Vậy anh đã gọi xe chưa? Nếu chưa thì để em gọi cho.”

“Không cần,” Hoắc Đình Quân ngắn gọn đáp.

Hoa Lan Ninh còn đang định hỏi tiếp thì chợt thấy từ phía xa có một chiếc xe có vẻ quen mắt đang tiến lại gần. Tốc độ của xe không nhanh không chậm, trước cổng sân bay có rất nhiều xe đang di chuyển qua lại, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy hầu như mọi xe đều như có như không nhường đường cho chiếc xe kia.

Nguyên nhân không phải vì mọi người nhận ra được chiếc xe kia đại diện cho thân phận bất phàm hay gì, mà chỉ vì chiếc xa ấy đang bật hai đèn tín hiệu. Một là đèn lái tự động, một là đèn không người lái.

Hai đèn tín hiệu này đương nhiên không giống nhau, lái tự động ý chỉ chiếc xe này đang ở chế độ lái tự động, mà không người lái lại là chỉ trên chiếc xe không hề có người ngồi ở ghế lái.

Hệ thống AI lái tự động có trình độ nhất định, không thể bằng được với độ linh hoạt của con người trong mọi tình huống. Vì vậy, đối với xe đang vừa lái tự động vừa không có người lái, mọi người đa phần đều tự giác nhường đường một chút để giảm khả năng xảy ra tai nạn.

Chiếc xe bật hai đèn tín hiệu kia chầm chậm lại gần, sau đó dừng ở trước mặt ba người.

“Đi thôi,” Hoắc Đình Quân nói với Thẩm Lan Linh, sau đó vòng qua phía ghế lái.

Hoa Lan Ninh không hề làm trò, mở cửa ghế sau ra ngồi vào. Thẩm Lan Linh thấy vậy cũng cảm thấy thoải mái hơn, ngồi vào vị trí ghế lái phụ. Đợi ba người đều đã an vị, xe lập tức khởi hành.

Ban đầu Thẩm Lan Linh cho rằng Hoa Lan Ninh muốn đi cùng bọn họ là vì muốn có thêm nhiều thời gian ở cùng Hoắc Đình Quân, vậy thì hẳn là cô ta sẽ làm chuyện gì đó, không thì ít nhất cũng sẽ bắt chuyện với anh. Không ngờ, suốt cả chặng đường từ sân bay về đến nhà, cô ta hầu như chỉ im lặng ngồi trong xe. Đợi đến khi xe dừng ở trước cổng nhà cô ta, cô ta mới mở miệng nói lời chào tạm biệt với bọn họ, sau đó liền dứt khoát xuống xe, khiến cho Thẩm Lan Linh khó hiểu không thôi.

Nhưng diễn biến này dù sao cũng là diễn biến khiến người ưa thích hơn, vì vậy rất nhanh Thẩm Lan Linh đã không để tâm đến chuyện này nữa.

Rời khỏi nhà Hoa Lan Ninh, xe chạy thêm một đoạn ngắn liền về đến Hoắc gia.

Lúc này đã gần bảy giờ. Quản gia AI trong nhà được lệnh đứng ở ngoài cổng đợi sẵn, vừa thấy xe đến liền vội vàng mở cửa đón người.

Đợi xe dừng lại, Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh bước xuống, mỗi người trong tay xách theo vali và bằng khen, nhưng cuối cùng vali vẫn là bị người máy cầm đi, bản thân nhẹ nhàng cầm theo tấm bằng khen tiến vào trong nhà.

Hoắc lão gia biết hôm nay con trai mình thi đấu trở về, vì vậy cố tình tan làm sớm về nhà chờ, lúc hai người họ trở về ông và vợ đang ngồi ở phòng khách xem chương trình giải trí để giết thời gian. Nghe thấy tiếng động, hai người đều đứng lên, đi ra đón hai đứa trẻ.

“Đình Quân, Linh Nhi, hai đứa đều về rồi! Thế nào, đi đường có mệt không?”

Hai người trước tiên chào bọn họ, sau đó Hoắc Đình Quân đại diện trả lời bà, “Tụi con không mệt. Cha mẹ, con với Tiểu Linh lên lầu thay đồ trước rồi lại xuống cùng cha mẹ ăn cơm.”



“Ừ được---” Hoắc phu nhân theo thói quen gật đầu đồng ý, lại đột nhiên khựng lại.

Hoắc Đình Quân giống như không phát hiện mình nói sai cái gì, còn đưa bằng khen cho bà ngỏ ý nếu bà muốn xem thì có thể xem, sau đó thoáng nhìn qua Thẩm Lan Linh, ý bảo cô cùng mình lên lầu.

Thẩm Lan Linh nhìn nhìn bằng khen trong tay, cũng đưa luôn cho Hoắc phu nhân xem rồi nhanh chân đuổi theo sau anh.

Hoắc phu nhân đột nhiên bị nhét cho hai cái bằng khen, đầu óc càng thêm trì trệ. Bà ngơ ngác nhìn qua chồng mình, hai giây sau mới nhớ ra được mình vốn là vì cái gì mới kinh ngạc, vội vàng hỏi ông, “Chồng à, vừa nãy… con trai gọi Linh Nhi là gì…?”

Hoắc lão gia mang bộ dáng suy tư không kém, trầm giọng đáp, “Nếu anh không nghe sai, thì chính là Tiểu Linh.”

Nhận được đáp án từ ông, Hoắc phu nhân biết mình thật sự không có nghe lầm, không khỏi rối rắm, “Nhưng mà… không phải trước giờ nó vẫn luôn gọi con bé là Lan Linh sao?”

Còn không đợi ông trả lời, bà đã nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng lên, hưng phấn nói nhỏ, “Có khi nào…”

Không cần bà nói rõ ông cũng biết bà đang nghĩ cái gì, khẽ khụ một tiếng cắt ngang, “Cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, em đừng nghĩ nhiều, không lại khiến cho hai đứa xấu hổ.”

“Không đâu, em hiểu Đình Quân mà. Đột nhiên thay đổi xưng hô như vậy chắc chắn là có vấn đề!” Hoắc phu nhân chắc nịch nói, “Anh đừng cản em. Lát nữa em phải hỏi cho ra nhẽ mới được!”

Hoắc lão gia bất đắc dĩ cười, một bên kéo bà ngồi trở về ghế sô pha, một bên đáp, “Được được. Em muốn hỏi thì cứ hỏi. Hai đứa đưa cho em cái gì vậy, chúng ta cùng xem nào.”

Hoắc phu nhân cứ thế tạm thời bị chồng mình dẫn dắt sự chú ý, nhưng đến khi hai đứa trẻ xuống thì bà lại lập tức nhớ ra bản thân muốn làm cái gì.

Hoắc phu nhân đưa bằng khen cho một người máy, người máy sau khi nhận được sự cho phép tiến vào phòng ngủ của Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh thì liền lên lầu cất bằng khen giúp bọn họ, còn một nhà bốn người thì tiến vào phòng ăn để dùng bữa tối.

Có lẽ là vì chúc mừng bọn họ hoàn thành cuộc thi, dù rằng khi đó còn chưa biết kết quả, Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân đã quyết định chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Tất nhiên, chữ thịnh soạn ở đây không phải là chỉ một bàn đầy đồ ăn, mà là mỗi người một phần bít tết đuôi tôm thơm ngon hấp dẫn.

Bốn người chia ra ngồi hai bên, Hoắc Đình Quân ngồi đối diện với cha mình, còn Thẩm Lan Linh thì ngồi đối diện với mẹ anh.

Hai vợ chồng Hoắc gia nói vài lời chúc mừng và khen ngợi đơn giản với Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh, sau đó dẫn đầu động dao nĩa.

Thẩm Lan Linh cắt ra một miếng thịt bò nhỏ, đưa vào miệng chậm rãi nhấm nuốt. Kỹ lưỡng so sánh thì chất lượng không quá tốt, xớ thịt hơi dai, cũng ít vân mỡ, nhưng bù lại nêm nếm đậm đà, khá thơm. Ít nhất, không phải là dung dịch, cho nên Thẩm Lan Linh đã đủ thỏa mãn.

Thẩm Lan Linh chuyển sự chú ý sang đuôi tôm hùm, đang tính cắt một miếng nhỏ ăn thử xem, phía đối diện bỗng vang lên âm thanh.

“Hai đứa… ngoài chuyện đạt giải nhất ra có còn chuyện gì muốn nói cho cha mẹ nghe không?”

Cả Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân đều đồng thời khựng lại.