Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 301: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (39)




Hoắc Đình Quân ngẩng đầu nhìn cha mẹ mình, thản nhiên gật đầu đáp, “Vâng, đúng là còn có chuyện.”

Nghe một lời này, ba người liền có ba loại phản ứng khác nhau.

Hoắc lão gia thì ngạc nhiên nhướng mày, không nghĩ đến con mình sẽ dễ nói chuyện như vậy; Hoắc phu nhân hai mắt sáng lên, bộ dáng mong chờ đợi anh nói tiếp; còn Thẩm Lan Linh thì có chút khẩn trương, khẽ siết chặt dao nĩa trong tay.

Hoắc Đình Quân bỏ dao nĩa xuống, tay trái vươn ra bao trùm lên bàn tay của Thẩm Lan Linh, nhìn cha mẹ mình nghiêm túc nói, “Con và Tiểu Linh đang quen nhau.”

Khuôn mặt Thẩm Lan Linh chớp mắt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn hai vị trưởng bối.

Trên mặt Hoắc phu nhân toàn là vẻ kinh hỉ mừng rỡ. Bà chợt nắm lấy tay chồng mình, đánh một cái ánh mắt sang, Hoắc lão gia thu được tín hiệu, bất đắc dĩ cười.

Hoắc phu nhân đắc ý với chồng mình xong liền vội vàng chuyển sự chú ý trở về hai nhân vật chính. Lúc này biết chắc giữa hai người có chuyện, Hoắc phu nhân giống như còn nhìn thấy được một hình trái tim hồng phấn to lớn giữa hai người vậy, tự nhiên cảm thấy sao hai đứa trẻ này lại xứng đôi đến thế, thế mà lúc trước mình lại không nhìn ra.

“Linh Nhi, Đình Quân nói thật sao? Hai đứa thật sự ở bên nhau? Con là tự nguyện sao?”

“Mẹ!” Hoắc Đình Quân không vui nhìn bà.

Anh là con trai ruột của bà đó! Có ai lại đi hỏi bạn gái của con trai mình như vậy không chứ?

“Con đừng lên tiếng, mẹ đang nói chuyện với con dâu mẹ!” Dạo này Hoắc Đình Quân càng ngày càng thoải mái hơn với gia đình mình, dẫn đến lúc này trong lúc kích động, Hoắc phu nhân thậm chí còn thẳng thừng “phũ” con trai mình.

Thẩm Lan Linh vốn còn đang xấu hổ cũng vì mấy lời này của bà mà bật cười khẽ.

Bà một bên lo lắng tính tình con trai mình không tốt ép uổng cô, một bên lại đã đơn phương nhận cô là con dâu, tuy rằng rất mâu thuẫn nhưng lại để cho cô nhìn thấy được bà quan tâm và yêu thương cô đến nhường nào.

Thẩm Lan Linh buông xuống con dao, trở tay nắm lấy bàn tay của Hoắc Đình Quân, mỉm cười e lệ nhìn bà nói, “Dì, Đình Quân ca ca đối với con tốt lắm.”

Vừa dứt lời, bàn tay cô đã bị bóp khẽ một cái.

Thẩm Lan Linh nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của anh, lúc này mới chợt nhận ra bản thân vừa rồi đã theo thói quen mà gọi anh theo cách cũ, có chút chột dạ mím môi cười.

Đối diện Hoắc phu nhân còn chưa kịp hỏi lại xem Hoắc Đình Quân đối với Thẩm Lan Linh tốt ra sao thì đã thấy một màn này, liền nhíu mày nhìn sang con trai mình trách móc, “Đình Quân, Linh Nhi nhà chúng ta vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn vừa giỏi giang vừa tốt tính, con là tu tám kiếp mới có thể quen được con bé. Mẹ không cho phép con bắt nạt con bé!”



Lại quay sang nhìn Thẩm Lan Linh nói, “Linh Nhi, con đừng có nhún nhường Đình Quân, không được để cho nó bắt nạt. Con yên tâm, có chú dì ở đây, chú dì vĩnh viễn đứng về phía con.”

Khác với lần trước, lần này Hoắc Đình Quân không có không vui mà gọi bà nữa, ngược lại chỉ im lặng nhìn cha mẹ mình. Trong đáy mắt anh giống như có ám quang khẽ gợn, tràn đầy cảm xúc phức tạp, bàn tay vẫn còn đang nắm lấy tay Thẩm Lan Linh bất giác siết chặt hơn.

Thẩm Lan Linh nhận ra được anh có điểm kỳ lạ, bèn lôi tay anh xuống dưới bàn, cũng dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay anh, cơ hồ là bao trùm lấy toàn bộ bàn tay anh, nhẹ nhàng xoa xoa trấn an.

Cô không có nhìn anh, vẫn đối với cha mẹ Hoắc nói, “Chú dì cứ yên tâm, anh ấy thật sự đối với con rất tốt.”

Cuối cùng, dưới ánh mắt tràn đầy chân thành cùng hạnh phúc của Thẩm Lan Linh, cộng thêm Hoắc lão gia ở bên cạnh không tiếng động khuyên nhủ, Hoắc phu nhân mới tạm thời tin tưởng lời cô nói. Bốn người sau đó đều tiếp tục dùng bữa như thường; nhưng mà, Thẩm Lan Linh vẫn tinh ý mà nhận ra tâm tình của Hoắc Đình Quân đã thay đổi. Có lẽ vì thường ngày Hoắc Đình Quân cũng lạnh lùng trầm mặc như vậy nên cả cha mẹ anh đều không nhận ra điều gì, chỉ có cô mới cảm thấy có sự khác biệt mà thôi.

Tuy vậy, Thẩm Lan Linh cũng không mở miệng hỏi, chỉ tập trung giải quyết bữa tối, vừa vặn đuổi kịp tiến độ của Hoắc Đình Quân. Hai người gần như cùng lúc đặt dao nĩa xuống, Hoắc Đình Quân nói một tiếng rồi đứng dậy, Thẩm Lan Linh nhanh chóng chào hỏi chú dì Hoắc rồi đuổi theo sau anh đi lên phòng. Cha mẹ Hoắc chỉ cho rằng hai người muốn ở riêng với nhau nên không nghĩ nhiều, ngược lại còn nhìn nhau vui vẻ cười.

Hoắc Đình Quân biết Thẩm Lan Linh theo sau mình nên lúc vào phòng cũng không đóng cửa, Thẩm Lan Linh theo sát phía sau, tiện tay đóng lại cửa phòng, sau đó đến bên giường ngồi xuống cạnh anh, nhẹ nắm lấy tay anh.

“…Quân, cha mẹ anh cũng không phải có ý gì đâu, bọn họ chỉ là quan tâm anh mà thôi.”

 Nghe ra được cô hơi khựng một chút lúc gọi tên anh, Hoắc Đình Quân khẽ cười, lắc đầu bảo, “Anh không phải buồn chuyện đó, chỉ là…”

Ngừng một chút, Hoắc Đình Quân nói tiếp, “Ngay lúc ấy, anh mới nhận ra rằng ngày thường mặc dù bọn họ không biểu hiện điều gì, nhưng thực ra bọn họ lại vẫn luôn lo lắng cho anh. Thậm chí… có lẽ bọn họ đã tự chấp nhận rằng cả đời này có khả năng anh vẫn sẽ luôn một mình, cho nên vừa rồi bọn họ mới có thể kích động đến vậy.”

Có một điểm Hoắc Đình Quân không nói rõ, người mà anh nghĩ đến không phải là cha mẹ Hoắc, mà là cha mẹ ruột của anh.

Tính anh lãnh đạm, khí tràng toàn thân lại lớn, từ lúc sinh ra cho đến khi gặp tai nạn vẫn chưa qua lại với bất kỳ cô gái nào. Cha mẹ anh không phải là cặp phụ huynh cổ hủ, ngược lại tư tưởng khá thoáng, cũng hiểu tính tình anh, đối với chuyện chung thân đại sự trước giờ đều chưa từng nhúng tay vào, cùng lắm thì thỉnh thoảng hỏi một hai câu tựa như quan tâm mà thôi.

Trước giờ anh cũng không để ý, chỉ là mới nãy nhìn thấy phản ứng của Hoắc phu nhân, anh khó lòng mà không liên tưởng đến cha mẹ mình, rằng liệu bọn họ có phải cũng không thật sự thoải mái và vô tư như bọn họ thể hiện, rằng thật ra bọn họ vẫn luôn rất lo lắng hay không.

Chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng có lẽ do anh đã xa bọn họ quá lâu, lâu đến mức bộ dáng bọn họ trông như thế nào anh đã không còn cách nào nhớ rõ, cho nên trong một khoảnh khắc mới có thể trở nên đa cảm như vậy.

Thẩm Lan Linh đan xen mười ngón với anh, dùng giọng điệu vui tươi nói, “Không sao, không phải giờ anh đã có em rồi sao!”

Hoắc Đình Quân nhìn cô, tựa như bị nụ cười của cô lây nhiễm, tâm tình trong phút chốc đã trở nên tốt hơn. Anh ôm lấy mặt cô, rướn người đặt một nụ hôn lên trán, mỉm cười bảo, “Ừm, đúng là giờ anh đã có em rồi.”



Nếu như có thể mang cô về gặp bọn họ thì tốt rồi.

Hoắc Đình Quân đột nhiên nảy lên ý nghĩ như vậy.

Anh khẽ giật mình, sau lại thầm cười tự giễu.

Làm sao có thể chứ.

Ngón cái anh nhẹ day nơi khóe mắt cô, ánh mắt mềm mại xuống, đong đầy nhu tình, che giấu cảm xúc phức tạp rầu rĩ sâu tận bên trong.

Điều duy nhất anh có thể làm, chính là trân trọng hiện tại và một đời này có cô.

*

Hoắc phu nhân vô cùng hưng phấn và kích động khi biết con trai mình và Thẩm Lan Linh đã thành đôi, cùng buổi tối đã không nhịn được mà nhắn tin thông báo cho cha mẹ Thẩm biết. Vì vậy, mới sáng sớm hôm sau, Thẩm Lan Linh đã nhận được cuộc gọi từ cả gia đình mình.

Trên màn hình ảo, cả cha, mẹ và anh trai đều xuất hiện, cảm xúc phức tạp vui buồn đan xen nhìn Thẩm Lan Linh.

Thẩm Lan Linh biết họ vì sao lại có biểu tình như vậy nhưng cô chỉ xem như không biết, giống như mọi lần vui vẻ trò chuyện với bọn họ, nhẫn nại chờ bọn họ chủ động hỏi trước.

Không bao lâu sau, mẹ cô quả nhiên không nhịn được nữa, ngập ngừng dò hỏi, “Linh Nhi, cả nhà nghe nói… con và Đình Quân đang ở bên nhau à?”

Có lẽ là vì đã biết trước sẽ có một màn này, lúc này Thẩm Lan Linh mặc dù có chút thẹn thùng của thiếu nữ đang yêu bị gia đình phát hiện nhưng cũng không có lo lắng hay khẩn trương gì, gật đầu xấu hổ cười đáp, “Vâng ạ.”

Ở phía bên kia, ba người đánh ánh mắt nhìn nhau, vừa do dự lại vừa lo lắng. Cuối cùng, vẫn là Thẩm phu nhân lên tiếng, “Đình Quân quả thật là một chàng trai rất ưu tú, thấy con vui vẻ hạnh phúc như vậy cả nhà cũng rất vui mừng, nhưng mà… Linh Nhi, mẹ nghe nói… tinh thần lực cấp S thật ra…”

“Thật ra là tinh thần lực biến dị, con biết.”

Người làm quân nhân vẫn luôn rất thẳng thắn, nhưng tại trường hợp này Thẩm phu nhân lại không có cách nào hỏi thẳng thừng con mình được, cứ ngập ngừng do dự muốn tìm từ, không ngờ Thẩm Lan Linh thân làm người trong cuộc lại còn bình tĩnh hơn cả bà, thoải mái nói ra ý bà muốn nói, khiến cho một nhà ba người không khỏi giật mình sững sờ.

“Con cũng biết những gì mà anh ấy đã và đang phải trải qua trong suốt những năm qua.” Không để cho bọn họ kịp mở miệng, Thẩm Lan Linh đã nói tiếp, “Cha, mẹ, anh, anh ấy cần con.”

Không hề có vẻ cao cao tại thượng, cũng không hề mang dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo, trong giọng nói và ánh mắt của cô chỉ có sự nghiêm túc và trịnh trọng, giống như đang muốn nói với bọn họ rằng, mặc kệ Hoắc Đình Quân có khả năng thương tổn đến cô hay không, mặc kệ gia đình có đồng ý hay không, cô nhất định sẽ không rời không bỏ anh.