Hoắc Đình Quân lúc này đang ngồi sát góc phải của ghế sô pha dài. Lúc Thẩm Lan Linh đi đến chỗ anh cũng là từ bên phải tiến lại, cho nên cô chỉ đành phải vòng qua chiếc bàn thấp để sang phía bên trái anh mới có chỗ ngồi xuống.
Chỉ là không ngờ, cô vừa mới đến gần, Hoắc Đình Quân đã lên tiếng gọi cô, đồng thời cũng dịch sang bên trái một chút.
Thẩm Lan Linh hoang mang nhìn anh, lại thấy anh vỗ vỗ xuống bên phải mình bảo, “Ngồi ở đây này.”
Tuy rằng Hoắc Đình Quân đã dịch qua nhưng khoảng cách giữa anh và tay dựa chỉ rộng ra tầm năm mươi centimet mà thôi. Thẩm Lan Linh nhìn khoảng trống kia, gương mặt bất giác nóng lên, hơi lúng túng nói, “Chỗ này không đủ… anh xích qua thêm chút nữa đi.”
“Em nhỏ như vậy, thế này là đủ rồi,” Hoắc Đình Quân lại vỗ vỗ như muốn giục cô, “Ngồi xuống đi, em còn đứng đấy nữa đám người kia lại qua tìm em bây giờ đấy.”
Thẩm Lan Linh quay đầu nhìn, quả nhiên thấy có vài ánh mắt rục rịch hướng về phía này, bèn không rảnh đắn đo gì nữa, vội vàng ngồi xuống luôn.
Dù sao thì cô cũng đã bảo là không đủ rồi, là do anh cứ bảo cô ngồi xuống. Nếu anh không ngại thì cô có gì phải ngại chứ!
Thấy hành động này của Thẩm Lan Linh, đáy mắt Hoắc Đình Quân chợt lóe lên.
Thật ra cả anh và Thẩm Lan Linh đều không nói sai, khoảng trống anh chừa ra nói đủ cũng không đúng, mà không đủ cũng không đúng, bởi vì Thẩm Lan Linh có thể ngồi vừa, nhưng mọi khoảng cách cá nhân đều sẽ bị triệt bỏ. Anh cố tình làm như vậy là vì muốn thử xem cô có tình cảm gì với anh hay không; hiện tại cô chịu ngồi xuống, anh liền biết khả năng cô thích anh là rất cao.
Trong lúc Hoắc Đình Quân còn đang vui mừng vì kết quả thử nghiệm mà mình đạt được, Thẩm Lan Linh lại không khác gì như đang ngồi trong phòng xông hơi.
Tối nay cô mặc một chiếc lễ phục cúp ngực, hai bên cánh tay đều trống trơn, lúc này ngồi xuống, toàn bộ cánh tay trái của cô đều ép lên cánh tay phải của Hoắc Đình Quân. Không chỉ có vậy, từ bên hông đến tận đầu gối trái của cô cũng áp sát lên bên người anh, gần như không có kẽ hở. Anh chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi cùng một chiếc quần tây mỏng, áo khoác đã bị anh cởi ra để ở một bên. Nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh truyền đến khiến cho cả người Thẩm Lan Linh nháy mắt cũng nóng lên theo, thậm chí còn cảm thấy có chút khó thở.
Nếu chỉ là đụng chạm một chút Thẩm Lan Linh còn cảm thấy hưng phấn nôn nao, nhưng tiếp xúc thân mật trên diện rộng như hiện tại lại khiến cô khó lòng chịu nổi. Trái tim cô vẫn luôn gia tốc như không có giới hạn, âm thanh thình thịch to rõ đến mức cô nghĩ Hoắc Đình Quân hẳn đã phải nghe thấy rồi. Cho dù không nghe thấy, hai người tiếp xúc gần kề như vậy, anh không thể không nhận ra sự thay đổi trong nhiệt độ cơ thể của cô được.
Lo sợ tâm tư trong lòng bị người phát hiện, Thẩm Lan Linh không dám ngồi tiếp nữa, vội vàng cong eo muốn đứng dậy. Thế nhưng ngay lúc này, Hoắc Đình Quân lại đột nhiên khoác tay lên vai cô.
Toàn thân Thẩm Lan Linh nháy mắt cứng đờ, cô giống như đã bị người nhấn nút dừng lại. Phần da bên mặt, cổ và vai phải bỗng trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cô cơ hồ nín thở chờ đợi, cảm nhận được rõ mồn một đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vén sợi tóc của cô ra sau vành tai, sau đấy liền cứ tự nhiên như thế mà gác ở trên vai cô.
Rõ ràng anh đã không còn chạm vào nữa, nhưng không hiểu sao vành tai cô cứ nóng rực lên, lại còn râm ran ngứa. Xúc giác nơi ấy như đã bị phóng đại đến vô hạn, thậm chí cô còn cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay anh tỏa ra, giống như có ai đang như có như không thổi khí bên tai cô vậy.
Thẩm Lan Linh khẽ run rẩy, khí vị và nhiệt độ của anh cơ hồ như muốn nhấn chìm cô. Rốt cuộc, cô không chịu đựng nổi nữa, run giọng bối rối khẽ gọi, “Đ—Đình Quân ca ca…”
“Đừng gọi anh là ca ca nữa,” còn chưa để cho cô kịp nói cái gì, Hoắc Đình Quân đã mở miệng.
Trí não Thẩm Lan Linh có một giây đình trệ. Bối rối cùng xấu hổ nháy mắt đều biến mất, cô ngẩng đầu hoang mang nhìn anh, trong đáy mắt chỉ còn lại lo lắng cùng khẩn trương, “Tại sao? Không phải anh đã bảo lúc trước chúng ta như thế nào thì hiện tại cứ như thế ấy sao?”
Hoắc Đình Quân nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nhẹ giọng nói từng chữ một, “Bởi vì anh không muốn làm anh trai em.”
Thẩm Lan Linh bất giác ngây người, theo bản năng hỏi lại, “Không muốn làm anh trai vậy chứ anh muốn làm cái gì?”
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu của cô, Hoắc Đình Quân cong khóe môi nhẹ cười. Bàn tay đang đặt ở bả vai cô nâng lên, đầu ngón tay đỡ lấy gáy cô, anh vươn người đặt lên trán cô một nụ hôn, âm thanh trầm ấm xen lẫn chút khàn tựa như đang thầm thì vang lên, “Làm bạn trai em, được không?”
Trong nháy mắt, bầu không khí tựa như lắng đọng xuống, mọi âm thanh trò chuyện cười đùa ồn ã bên tai cô đều tan biến, lặng yên giống như thời gian đã ngừng lại. Trong đầu cô tựa như có muôn vàn pháo hoa rực rỡ nở rộ, bên tai lặp đi lặp lại câu hỏi của anh, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của anh, đáy lòng lâng lâng giống như đang say. Mọi thứ đều đẹp đẽ tuyệt diệu đến mức ngỡ như là mơ.
Hoắc Đình Quân nhìn bộ dạng choáng váng của cô, ý cười nơi đáy mắt càng thêm đậm, thế nhưng một bàn tay khác đặt ở sau lưng lại khẽ siết lại, nhẫn nại chờ đợi cô tiêu hóa được tình huống hiện tại.
Một lát sau, Thẩm Lan Linh dần lấy lại tinh thần, cô quay đi, đầu khẽ cúi, đôi bàn tay nhỏ xoắn ở bên nhau đặt ở trên đùi, dáng vẻ giống như đang cực kỳ rối rắm lại ngượng ngùng trước việc gì đấy.
Bàn tay sau lưng Hoắc Đình Quân.càng thêm siết chặt, đáy lòng chợt căng ra, lại vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô trả lời.
“Nh—nhưng mà em gọi anh là Đình Quân ca ca bao lâu nay… đột nhiên đổi lại em sợ không quen…”
Hoắc Đình Quân nháy mắt dở khóc dở cười, bao nhiêu căng thẳng khẩn trương trước đó cũng hóa thành hư vô.
Sau đấy giống như không nhịn được nữa, anh thật sự bật cười thành tiếng.
Trọng tâm chú ý của cô là ở điểm này sao?
Nghe thấy tiếng cười của anh, Thẩm Lan Linh càng thêm co rúc người lại, hai bên vành tai đều đỏ như muốn lấy máu.
“Từ từ đổi lại là được,” Hoắc Đình Quân nhéo nhéo vành tai cô.
Cả người Thẩm Lan Linh nháy mắt như có luồng điện chạy qua, khiến cho cô tê dại, vành tai bị anh đụng chạm đến cũng ngứa đến không chịu nổi. Tuy là như vậy, cô lại vẫn không muốn tránh ra chút nào, trong thâm tâm thậm chí còn hy vọng anh cứ tiếp tục như thế.
“Vâng…”
Hoắc Đình Quân nhìn cô vẫn giống như đà điểu rụt cổ, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Người nào không biết còn cho rằng anh đang ép bức cô ở bên mình đấy. Trong suốt quá trình vừa rồi không phải anh đều rất ôn nhu và chậm rãi sao?
Nếu không phải vì lo lắng sẽ dọa đến cô, anh ban nãy vốn là định hôn môi đấy!
Hoắc Đình Quân thầm thở dài, rầu rĩ mở miệng, “Sao vậy? Hay là em không muốn làm bạn gái anh?”
Thẩm Lan Linh còn đang vì hạnh phúc đến quá đột ngột mà lâng lâng trên tận chín tầng trời mây, vừa nghe một câu này tức khắc luống cuống một trận, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, “Không có không có! Em chỉ là… vẫn chưa tin được thôi…”
Không tin được rằng người cô yêu thầm bao lâu nay cũng thích cô, còn sẽ chủ động bày tỏ với cô.
Hoắc Đình Quân bất đắc dĩ cười, bảo cô, “Em nhìn anh này.”
Thẩm Lan Linh nghe lời quay sang, nơi chóp mũi liền rơi xuống một nụ hôn ấm áp. Chủ nhân của nụ hôn ấy mỉm cười nhìn cô, nhẹ giọng hỏi, “Đã tin được chưa?”
Thẩm Lan Linh xấu hổ quay mặt đi, lại không kiềm được mà mím môi cười, e thẹn gật đầu.
Một lát sau, cô bỗng nhiên mở miệng, “Thật ra…” Cô ngẩng đầu nhìn anh, thẹn thùng thẳng thắn bày tỏ, “Em đã thích anh từ lâu lắm rồi ấy.”
Đối diện với đôi mắt long lanh sáng trong của cô, ánh mắt Hoắc Đình Quân hóa mềm mại. Anh nắm lấy bàn tay cô, ngón cái nhẹ day trên mu bàn tay cô giống như đang vuốt ve một món đồ trân quý, mỉm cười thấp giọng đáp, “Anh biết.”
Thẩm Lan Linh nghe vậy, nụ cười càng thêm tươi sáng lóa mắt.
Ở cách đó không xa, một màn thân mật ái muội này đều lọt vào trong mắt nhóm người đại học A.
Nếu như Lộ Nghiêu là tấm tắc và kính nể Thẩm Lan Linh dám yêu một quả bom hẹn giờ như Hoắc Đình Quân, Tần Đông Vũ là nửa vui mừng nửa lo lắng khi thấy Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh thành đôi, thì Hoa Lan Ninh chỉ có ghen tị, oán hận cùng không cam lòng.
Cô ta rốt cuộc thua kém Thẩm Lan Linh ở chỗ nào?
Vì cái gì anh ấy chỉ thấy Thẩm Lan Linh, chỉ nói chuyện với Thẩm Lan Linh, chỉ cười với Thẩm Lan Linh, chỉ quan tâm Thẩm Lan Linh?!!
Vì cái gì chứ!!!
Tình Nhụy Y phát hiện sắc mặt của Hoa Lan Ninh không đúng, theo ánh mắt cô ta nhìn sang, lập tức hiểu được là vì lý do gì. Cô bất đắc dĩ thở dài, xem ra, chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến.
“Tiểu Ninh, cậu đừng buồn. Tiểu Ninh của tớ ưu tú như vậy, chắc chắn cậu sẽ gặp được người tốt hơn, một người sẽ yêu thương cậu bằng cả tấm lòng.”
Tình Nhụy Y vừa nói, sắc mặt Hoa Lan Ninh liền tệ thêm.
Đừng buồn? Cô ta có phải là người thất tình đâu chứ! Nói thì dễ lắm!
Gặp người tốt hơn? Còn có ai có thể tốt hơn Hoắc Đình Quân?!
Người sẽ yêu thương cô bằng cả tấm lòng? Cô cũng không cần cô ta nhắc nhở cô sự thật rằng Hoắc Đình Quân không yêu cô!!!
Tình Nhụy Y là thật sự muốn an ủi Hoa Lan Ninh, nhưng Hoa Lan Ninh lúc này chỉ tràn đầy các loại cảm xúc ghen ghét đố kị, cho nên khi nghe thấy lời an ủi của Tình Nhụy Y thì không nhịn được mà nghĩ theo hướng khác.
Tức giận đến mất cả lý trí, Hoa Lan Ninh phẫn nộ hét lên, “Đủ rồi! Đừng nói nữa!”
Tình Nhụy Y nháy mắt cứng đờ người, kinh ngạc sững sờ nhìn cô ta.
Tần Đông Vũ thấy người mình yêu bị mắng như vậy, tự nhiên không nhịn được mở miệng, “Tiểu Ninh, Y Y là đang lo lắng cho em, sao em lại lớn tiếng với cô ấy như vậy?”
Cảm xúc trong lòng Hoa Lan Ninh đang không đúng, bị Tần Đông Vũ trách cứ không những không cảm thấy áy náy với Tình Nhụy Y, ngược lại còn càng thêm oán giận cô, cho rằng hiện tại ngay cả Tần Đông Vũ cũng vì Tình Nhụy Y mà nặng lời với cô ta.
Hoa Lan Ninh nộ hỏa công tâm, thô lỗ dúi ly rượu vào trong tay Hoa Lạc rồi xông thẳng ra ngoài.
Hoa Lạc luống cuống giữ lấy ly rượu, nhìn nhìn mọi người xung quanh, sau đó cũng vội vàng đặt ly rượu xuống khay của người máy rồi đuổi theo sau.
Tình Nhụy Y nhìn theo bóng lưng cô ta, thất vọng và mất mát nháy mắt tràn đầy cõi lòng.
Tần Đông Vũ khẽ ôm lấy cô an ủi, một bên lại không nhịn được mà suy nghĩ về thái độ của Hoa Lan Ninh mới vừa rồi.
Trong ấn tượng của anh, Hoa Lan Ninh là một cô gái hào phóng vui tươi, tốt bụng lại rộng lượng; anh cho rằng anh rất hiểu cô, nhưng những gì xảy ra mới vừa rồi lại khiến anh không khỏi hoài nghi bản thân.
Là do anh vẫn luôn không nhìn thấu cô ấy, hay là do cô ấy đã thay đổi rồi?