Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 289: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (27)




Bởi vì đối thủ là Hoắc Đình Quân tiếng tăm lừng lẫy nên Vưu Hoàng không dám manh động, cộng thêm đây là lần đầu tiên anh lên sân nên Vưu Hoàng càng không rõ lối đánh cũng như thói quen công phòng của anh, vì vậy lại càng cẩn thận thêm vạn phần.

Quy tắc thi đấu không có giới hạn thời gian cho nên Hoắc Đình Quân không nóng vội, đối phương chậm rãi anh liền chậm rãi theo. So vài chiêu, Vưu Hoàng thấy Hoắc Đình Quân cũng chậm rề rề cẩn trọng như mình, đâm ra có chút coi nhẹ anh, cho rằng tinh thần lực cấp S cũng không siêu việt đến vậy.

Nghĩ như thế, anh ta bèn dứt khoát thay đổi chiến thuật.

Vốn là đang ‘tôi chọt cậu một cái, cậu đẩy tôi một cái’ thăm dò lẫn nhau, Vưu Hoàng lại đột nhiên nhanh như cắt đánh ra một đoàn năng lượng. Thẩm Lan Linh ngồi ở khu vực chờ nhìn thấy cảnh này thì bất giác siết chặt nắm tay, lo lắng Hoắc Đình Quân sẽ không né tránh kịp.

Lại không ngờ được, người gặp chuyện sẽ lại là đối phương.

Lúc Vưu Hoàng đánh ra đoàn năng lượng thì thấy Hoắc Đình Quân không tránh cũng không né, nhất thời cho rằng anh không kịp phản ứng, khóe môi ở sau lớp mặt nạ bằng hợp kim đắc ý nhếch lên.

Thế nhưng chỉ được một giây, nụ cười ấy liền cứng đờ, đôi con ngươi cũng sửng sốt co lại, bởi vì anh ta nhận ra…

Hoắc Đình Quân không phải không né tránh kịp, mà là không hề có ý né tránh!

Đối với chiêu thức cấp B đang lao vút về phía mình, Hoắc Đình Quân không chút biến sắc mà xông thẳng đến. Đoàn năng lượng đập mạnh lên cơ giáp tạo thành tiếng nổ vang cùng với mấy đợt dư chấn. Khói bụi tung lên mù mịt, nhất thời che khuất tầm mắt của mọi người trên khán đài. Từ trong màn khói bụi ấy, Hoắc Đình Quân tựa như thanh kiếm sắc bén xé không lao ra, nhân lúc Vưu Hoàng còn đang ngây người liền tung ra một đấm mang theo năng lượng.

Vưu Hoàng không kịp làm phòng thủ, bị Hoắc Đình Quân đánh văng ra sau mới vội vàng lấy lại tinh thần. Anh ta điều khiển cơ giáp lộn người giữa không trung, vốn định theo đà văng để bật lại phản công; nhưng ai ngờ, anh ta còn chưa kịp ổn định lại thân thể thì một chiêu tấn công tầm xa lại đã đến ngay trước mặt.

Anh ta không còn cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ phản công, vội vàng bắt chéo tay trước ngực khởi động hệ thống phòng ngự của cơ giáp.

Đoàn năng lượng to lớn đập đến, dư quang lan ra, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi anh ta không thể nhìn thấy được gì. Đúng lúc này, đáy lòng chợt nổi lên dự cảm không lành, anh ta vội vàng mở mắt ra, lại chỉ kịp nhìn thấy một nắm đấm hợp kim đang uy vũ lao đến, con ngươi một lần nữa co rút lại.

Giống như lần đầu, anh ta lại bị đánh bay ra phía sau, thế nhưng lần này anh ta đã không còn đủ nhanh nhạy để kịp thời lấy lại khống chế nữa. Toàn bộ thân thể mang theo cơ giáp nặng nề đập mạnh xuống nền đất, lại theo lực đạo còn sót lại của cú đấm kia mà lăn ra phía sau thêm vài vòng nữa mới có thể dừng lại.

Cả sân thi đấu nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ quá trình vừa rồi cơ hồ chỉ xảy ra trong vòng năm giây đổ lại, nhanh gọn đến mức ai nấy đều sửng sốt thẫn thờ, trợn to mắt nhìn về giữa sân đấu, nhất thời không thể tin nổi vào mắt mình.

Trên sân đấu, khói bụi vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, khiến cho quang cảnh có chút mờ ảo. Thẩm Lan Linh nhìn bóng dáng ngạo nghễ uy phong của Hoắc Đình Quân đứng ở nơi ấy, nỗi kích động ồ ạt dâng lên như núi lửa phun trào. Cô hưng phấn bụm miệng chăm chú nhìn anh, nơi đáy mắt là ánh sáng lấp lánh tràn đầy ngưỡng mộ không gì có thể sánh được.

Cô biết mà.

Anh vẫn luôn xuất sắc chói lóa như thế!

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, Hoắc Đình Quân quay đầu nhìn sang. Dưới lớp mặt nạ nơi mà cô không thể nhìn đến được, khóe môi anh dịu dàng cong lên.



Vài giây sau, thời gian dường như mới quay trở lại nơi này. Từng tiếng kinh hô vang lên không dứt, chứa đựng trong ấy là sự kích động và kinh ngạc không thể tin nổi, xen lẫn với sự dè chừng và e ngại của một vài người.

Tiếng kinh hô của khán đài đồng thời cũng kéo tinh thần của Vưu Hoàng trở lại. Gương mặt anh ta nháy mắt đen kịt, không nghĩ đến bản thân đường đường là người có tinh thần lực cấp A lại bị anh đè xuống đánh đến mức không phản kháng được gì trước mặt bao nhiêu người như thế!

Vưu Hoàng cắn răng, đang chuẩn bị đứng dậy để tiếp tục thi đấu thì bên tai bỗng truyền đến âm thanh của ban giám khảo.

“Trận này, Hoắc Đình Quân thắng. Kết quả chung cuộc, đại học A thắng.”

Hai câu đơn giản cực kỳ lại như sét đánh ngang tai anh ta.

Vưu Hoàng hoảng hốt cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới nhận ra anh ta đã đứng ở bên ngoài vạch kẻ của sân thi đấu tự lúc nào.

…Là vì hai lần bị đánh văng liên tục kia!

Sao lại có thể như vậy được chứ?! Anh ta đường đường là cấp A, đường đường là cấp A…

Chẳng lẽ cấp S thật sự kinh khủng đến như vậy sao? Chỉ là hơn một cấp, lại có thể không thèm để đòn tấn công cấp B vào mắt, ngang nhiên dùng thân chống đỡ, còn có thể liên tục ra chiêu cấp B khiến anh ta…….

……Không đúng!

Gian lận!

Hắn ta gian lận!!

“Hoắc Đình Quân gian lận!!!” Vưu Hoàng bỗng nhiên bật dậy, chỉ thẳng vào Hoắc Đình Quân nhìn về phía giám khảo tức giận hét lên.

Thời gian trong sân giống như dừng lại một giây. Ngay sau đó, tiếng xôn xao kinh nghi vang lên liên tiếp không dứt, còn ồn ào hơn cả khi trước.

Ở khu vực chờ của đại học A, toàn bộ thí sinh và giáo sư đều bị lời kia của hắn ta châm lên lửa giận. Thẩm Lan Linh đứng bật dậy, nắm tay siết chặt bừng bừng phẫn nộ trừng Vưu Hoàng.

Hắn ta thua thảm không chịu được liền nói nhăng nói cuội bôi nhọ anh ấy như vậy sao!

Cô lo lắng nhìn qua Hoắc Đình Quân, sợ anh vì lời nói của Vưu Hoàng mà cảm thấy khó chịu.

Hoắc Đình Quân vốn đang định trở về khu vực chờ của đội, lại bởi vì sự việc đột ngột này mà dừng lại. Anh mở mặt nạ cơ giáp ra, cho cô một ánh mắt trấn an, sau đó quay gót trở về lại trung tâm sân thi đấu.

Đúng lúc này, vị trọng tài ngồi ở giữa cũng đồng thời lên tiếng, “Vì sao em lại nói như vậy? Em có bằng chứng gì?”

Thẩm Lan Linh nhìn chằm chằm hắn ta, cũng muốn nghe xem hắn dựa vào đâu mà dám nói Hoắc Đình Quân gian lận!



“Cơ giáp bình thường chỉ có thể kháng năm mươi phần trăm sát thương của chiêu thức cấp B. Lúc nãy Hoắc Đình Quân trực diện đón nhận đòn tấn công của em lại không hề có tổn hại gì. Tuy là em không biết hắn ta đã dùng cách gì, nhưng chắc chắn là gian lận!”

Vưu Hoàng hùng hổ nói xong, thấy sắc mặt của các vị giám khảo biến hóa, trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại sau việc mất mặt thua đau vừa rồi.

Hắn biết mà! Hoắc Đình Quân chắc chắn đã gian lận! Hắn sao có thể thua thảm như vậy được chứ!

Vị giám khảo ở giữa liếc mắt nhìn sang người ngồi bên trái mình. Trong năm vị giám khảo của cuộc thi, có ba vị là giám khảo cố định của mỗi mùa. Trong ba vị ấy, người ngồi ở giữa là người có tiếng tăm trong lĩnh vực bộ đội cơ giáp, mà người ngồi bên trái ông ta lại là người có chuyên môn về kỹ sư cơ giáp.

Vị giám khảo bên trái không mất thời gian tự hỏi nhiều, trực tiếp hỏi thẳng chính chủ, “Hoắc Đình Quân, em có muốn giải thích gì không?”

Nói thật, ông ta không cho rằng Hoắc Đình Quân đã gian lận.

Tuy rằng những lời Vưu Hoàng nói không sai, nhưng theo hiểu biết của ông ta thì vẫn chưa có ai nghĩ ra cách nào để nâng cao khả năng kháng thương của cơ giáp cả. Nếu Hoắc Đình Quân có thể làm được, vậy thì khả năng cao là nằm ở tinh thần lực cấp S của anh. Vì vậy, ông mới muốn để anh tự trả lời.

Bị vu oan, trên khuôn mặt Hoắc Đình Quân lại không có quá nhiều tức giận, bình tĩnh thong dong trả lời ban giám khảo, “Chuyện này, thầy hỏi kỹ sư cơ giáp của em sẽ rõ hơn.”

Lời nói vừa dứt, khắp khán đài lại được một trận xôn xao, đặc biệt là các thí sinh kỹ sư cơ giáp.

Hoắc thiếu vậy mà lại có kỹ sư cơ giáp cá nhân rồi?! Rốt cuộc là thiên tài nào đã lọt vào được mắt anh vậy chứ!!

Thẩm Lan Linh từ lúc nghe lời Vưu Hoàng vu hãm đã biết phải làm thế nào để giải oan cho Hoắc Đình Quân. Chỉ là do chưa được gọi lên nên cô phải cật lực nhịn xuống ý muốn xông lên sân đấu của mình. Lúc này nghe thấy anh nhắc đến mình, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, ban giám khảo còn chưa kịp mở lời đã ngay lập tức cầm theo máy tính bảng của mình đi vào trong sân đấu.

Cô một đường đi thẳng đến bên cạnh Hoắc Đình Quân mới dừng lại. Lúc lướt ngang qua Vưu Hoàng, cô hung dữ trừng hắn ta một cái; Hoắc Đình Quân bắt gặp được, trong đáy mắt lóe lên ý cười bất đắc dĩ.

“Chào năm vị giám khảo, em là Thẩm Lan Linh, là kỹ sư cơ giáp cá nhân của Hoắc Đình Quân, đồng thời cũng là thí sinh kỹ sư cơ giáp của đại học A.” Cô cúi đầu chào năm người họ, sau đó nhanh chóng nói, “Về khả năng kháng thương cao bất thường của cơ giáp, các thầy cô xem cái này sẽ rõ ạ.”

Nói xong, cô cầm máy tính bảng lên đưa cho bọn họ.

Vị giám khảo bên trái nhận lấy, cùng mọi người nhìn xuống nội dung trên đó. Thứ máy tính bảng đang hiển thị đều không quá xa lạ với mọi người, là một bản thiết kế cơ giáp. Nhưng mà…

Vừa nhìn thấy cái tiêu đề của bản thiết kế, năm người liền không khỏi chấn động. Vị giám khảo bên trái trực tiếp đứng bật dậy, hai tay nắm chặt máy tính bảng đến mức lồi cả khớp xương, hai mắt trợn lớn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Vị giám khảo ở giữa thấy đồng nghiệp thất thố như vậy, đoán được trong một thời gian ngắn ông ta sẽ không có tâm tư đâu để ý đến thứ gì khác ngoài bản thiết kế kia nữa, bèn nhìn qua Thẩm Lan Linh, kiềm nén sự kích động trong lòng hỏi cô.

“Là thật sao?”

“Vâng,”  Thẩm Lan Linh không kiêu ngạo gật đầu khẳng định, “Đó là bản thiết kế cơ giáp mà em đặc biệt thiết kế cho Hoắc Đình Quân, cũng chính là bộ cơ giáp mà anh ấy đang mặc hiện tại.”