Tiệc tối kết thúc, hai mươi bốn đội lần lượt rời khỏi hội trường.
Giáo sư dẫn đội của đại học A thông báo cơ giáp đã được chuyển đến tận phòng của mỗi người, dặn dò bọn họ sau khi trở về kiểm tra lại cẩn thận rồi nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó ông cũng quay về phòng của mình.
Thẩm Lan Linh và một học trưởng năm tư của nhánh kỹ sư cơ giáp theo Hoắc Đình Quân và Tần Đông Vũ đến phòng của hai người các anh để kiểm tra lại cơ giáp cho bọn họ. Bởi vì Thẩm Lan Linh là chủ thiết kế của cơ giáp nên việc kiểm tra hoàn thành rất nhanh; còn học trưởng thì không những không phải chủ thiết kế mà còn không phải kỹ sư cá nhân của Tần Đông Vũ, cho nên đối với cơ giáp của Tần Đông Vũ anh ta không quá quen thuộc.
Cũng may trước đó trường học đã cho bọn họ hơn một tháng để làm quen, anh ta vẫn coi như nắm được tám mươi phần trăm thông tin của cơ giáp.
“Em không cần chờ đâu, mau về trước nghỉ ngơi đi,” Hoắc Đình Quân thấy Thẩm Lan Linh nhìn hai người họ thì nói.
“Vậy lát nữa về đến phòng em gọi điện cho anh nhé?” Thẩm Lan Linh ngỏ ý.
Từ sau khi biết Hoa Lạc đã phát hiện chuyện cô hát cho anh nghe, mỗi tối cô liền không thèm giấu giếm nữa. Tối đầu tiên khi Hoa Lạc thấy cô ngang nhiên gọi điện hát trước mặt mình, cô ta còn giả vờ ngạc nhiên hỏi han, lúc ấy Thẩm Lan Linh cũng liền giả vờ ngây thơ hồn nhiên mà hỏi cô ta, “Không phải cậu đã biết rồi sao?”
Hoa Lạc khi ấy chột dạ, lại thấy ánh mắt trong suốt vô tư của Thẩm Lan Linh, cô ta càng không dám nói gì, chỉ vội vàng qua loa vài câu rồi thôi.
Hoắc Đình Quân mỉm cười gật đầu, “Được. Lúc trở về chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Vâng, Đình Quân ca ca cứ yên tâm, em cũng mạnh lắm đó!” Thẩm Lan Linh giơ nắm đấm nói.
Hoắc Đình Quân cười cười, cũng không phản bác, tiễn cô ra tận cửa nhìn cô rời đi.
Không bao lâu sau, điện thoại của anh reo lên, Tần Đông Vũ thấy anh lấy tai nghe ra đeo vào liền biết là ai gọi đến, nhưng tạm thời không nói gì. Đợi đến khi kỹ sư cơ giáp của mình kiểm tra xong rời đi thì Hoắc Đình Quân cũng vừa vặn gọi điện xong, lúc này Tần Đông Vũ mới khoanh tay, ngồi ở trên giường mình cười đầy ý vị trêu chọc.
“Cậu với Lan Linh đang yêu nhau đấy à?”
Động tác bấm điện thoại của Hoắc Đình Quân khựng lại. Anh nhướng mày nhìn đối phương, không nghe rõ tâm tình hỏi lại, “Sao cậu lại hỏi vậy?”
Tần Đông Vũ nhún vai, “Ngày nào cũng gọi điện cho nhau, lại còn đối tốt với nhau, ôn nhu với nhau như vậy, không giống là đang yêu nhau sao?”
Hóa ra trong mắt người khác, anh và cô giống như đang yêu nhau đến vậy à?
Hoắc Đình Quân nhẹ cong môi, tiếp tục chỉnh sửa đoạn ghi âm trên điện thoại, không phản bác cũng không thừa nhận.
Tần Đông Vũ thấy anh không ý kiến gì cũng không một hai gặng hỏi, lắc đầu cười cười đi làm chuyện của bản thân.
*
Ở bên kia, hát cho Hoắc Đình Quân nghe xong, Thẩm Lan Linh thỏa mãn đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó đeo mặt nạ ngủ lên chuẩn bị đi ngủ.
Đến tận thời điểm này, ngay cả những lời khách sáo không cần thiết Thẩm Lan Linh cũng không buồn nói với Hoa Lạc nữa. Và đương nhiên, Hoa Lạc cũng sẽ không dùng mặt nóng áp mông lạnh đi lấy lòng Thẩm Lan Linh, thấy cô chuẩn bị đi ngủ cũng không thèm nói một câu chúc ngủ ngon.
Thế nhưng, không có Hoa Lạc thì vẫn sẽ có người khác mở miệng, ngăn cản Thẩm Lan Linh đi vào giấc mộng đẹp.
“Chị Linh, có nhiệm vụ phụ được kích hoạt!”
Đang sắp thiếp đi, Ellie đột nhiên cất tiếng, giọng nói thanh thúy của cô vang vọng rõ rệt trong đầu Thẩm Lan Linh khiến cho cô khẽ giật mình, trong khoảnh khắc có chút bực bội vì bị đánh thức trong lúc ngủ. Cái loại cảm giác sắp thiếp đi rồi lại bị tỉnh lại là khó chịu nhất.
“Là nhiệm vụ gì?” Tự nhủ trong lòng rằng Ellie cũng không có cách nào khác, Thẩm Lan Linh hỏi cô.
Nhận ra Thẩm Lan Linh đang không vui lắm, Ellie nhìn lên phần giới thiệu nhiệm vụ phụ một giây, nhanh chóng quyết định, “Hay là chị tự nhìn đi, em nói sẽ không rõ lắm.”
Dứt lời, trong đầu Thẩm Lan Linh cũng hiện lên một tấm bảng, trên đó chỉ có ba dòng.
Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành tâm nguyện của Thẩm Lan Linh (0/2).
Hoàn thành: thưởng mười lăm điểm sinh lực.
Thất bại: trừ tám điểm sinh lực.
Thẩm Lan Linh nháy mắt tỉnh ngủ hẳn.
“Tâm nguyện là ý gì? Không phải tâm nguyện của nguyên chủ đã là sống hạnh phúc với thiên định nhân duyên rồi sao?”
“Cái này… đại khái là ngoài tâm nguyện chính đó ra thì nguyên chủ còn hai tâm nguyện phụ nữa. Tuy nói là phụ nhưng nguyên chủ lại vẫn cực kỳ cố chấp với hai tâm nguyện ấy, hy vọng chúng ta có thể giúp cô ấy hoàn thành nó.”
“Cũng được,” Thẩm Lan Linh bình tĩnh lại, “Vậy tâm nguyện của nguyên chủ là gì?”
“Cái này…” Ellie ngập ngừng, “Thật ra em cũng không biết…”
Thẩm Lan Linh suýt nữa đã đánh mất bình tĩnh mà mình vừa mới thu gom được.
“Không biết là ý gì? Nếu ngay cả tâm nguyện là gì chị cũng không biết thì sao hoàn thành được chứ?”
Ellie cũng không rõ ràng lắm, “Em chỉ biết là hai tâm nguyện này có liên quan đến thiên định nhân duyên thôi.” Ngừng một chút, cô lại nói, “Bởi vì nhiệm vụ này có phần mơ hồ nên L44 cho chị năm phút để suy nghĩ. Năm phút sau chị trả lời có muốn nhận không nhé.”
Nghe bảo có năm phút, Thẩm Lan Linh liền tập trung suy nghĩ xem rốt cuộc có nên nhận nhiệm vụ phụ này hay không.
Manh mối duy nhất về nó chính là có liên quan đến thiên định nhân duyên, cũng chính là Hoắc Đình Quân.
Nếu là liên quan trực tiếp đến chuyện tình cảm, vậy thì L44 sẽ không công bố nhiệm vụ phụ này, bởi vì mọi thứ có liên quan đến vấn đề tình cảm đều thuộc về lĩnh vực của nhiệm vụ chính. Như vậy, cô có thể suy đoán rằng nhiệm vụ phụ này không phải liên quan đến tình cảm giữa cô và Hoắc Đình Quân. Nhưng nếu có liên quan đến anh mà không phải là chuyện tình cảm, còn phải quan trọng đến mức khiến cho nguyên chủ cố chấp với nó, thì có thể là gì chứ?
Bệnh tình của anh? Tinh thần lực của anh? Sức khỏe của anh?
Không, không đúng.
Nếu thật sự liên quan đến phương diện này thì phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ sẽ không chỉ có như vậy. Ít nhất, nó cũng nên ngang tầm với nhiệm vụ phụ mà cô… gian lận kia mới đúng, bởi vì biện pháp khắc phục tác dụng phụ của tinh thần lực cấp S cho đến bây giờ vẫn chưa có ai nghĩ ra được.
Như vậy, nó còn có thể là gì chứ?
Thẩm Lan Linh suy nghĩ kỹ lưỡng mọi phương diện, đột nhiên nhận ra vẫn còn một phương hướng khác.
Ai nói nhiệm vụ này có liên quan đến Hoắc Đình Quân thì phải là liên quan trực tiếp chứ? Nó hoàn toàn có thể là liên quan gián tiếp mà! Cũng có nghĩa là, nguyên nhân khiến nguyên chủ sinh ra nguyện vọng ấy có thể bắt nguồn từ Hoắc Đình Quân, nhưng chìa khóa mấu chốt để thực hiện nguyện vọng ấy lại không phải nằm ở anh.
Liên quan gián tiếp đến anh, lại đủ quan trọng để biến thành tâm nguyện của nguyên chủ, vậy thì nó có thể là người nhà của anh, hoặc là bạn bè của anh. Phần thưởng là mười lăm điểm sinh lực cho hai tâm nguyện, trung bình mỗi tâm nguyện chỉ có bảy tám điểm, thực chất không quá cao, tương ứng độ khó cũng nên không quá khó.
Thẩm Lan Linh đặt tay lên ngực mình, nhắm mắt cảm nhận một chút.
Tuy làm thế này có hơi may rủi, nhưng trực giác mà, đôi khi vẫn rất chuẩn.
Vài giây sau, Thẩm Lan Linh nắm tay lại, còn chưa đến thời gian đã trả lời Ellie, “Chị nhận nhiệm vụ này.”
*
Sáng hôm sau, đúng tám giờ, toàn bộ hai mươi bốn đội đều đã có mặt ở sân thi đấu của tỉnh D.
Ngày hôm qua trong tiệc tối, ban giám khảo đã công bố danh sách thứ tự thi đấu, vì vậy hôm nay không cần tốn nhiều thời gian, cuộc thi liền chính thức bắt đầu.
Vòng đầu tiên của phần thi cá nhân, hai mươi bốn đội được chia thành mười hai nhóm, mỗi nhóm hai đội lần lượt tiến hành thi đấu. Bởi vì mỗi nhóm ít nhất phải qua ba trận đấu mới xác định được đội nào thắng nên vòng đầu tiên diễn ra tận hai ngày mới hoàn tất. Đội A của bọn họ khá may mắn, vừa kịp lúc thi ở ngày đầu tiên nên sau đó được thêm một ngày nghỉ ngơi trước khi tiến vào vòng thứ hai. Đối thủ ở vòng đầu tiên của bọn họ cũng không quá mạnh, Tần Đông Vũ, Hoa Lan Ninh và Tình Nhụy Y mới ra sân đã đánh bại đối phương, giành lấy chiến thắng.
Vòng thứ hai và vòng thứ ba, thực lực của đối thủ theo từng vòng mà tăng mạnh. Ở vòng thứ hai, Tần Đông Vũ xui xẻo để thua, Lộ Nghiêu ra sân thi đấu, cuối cùng giành về chiến thắng với tỉ số 3-1 cho bọn họ. Còn ở vòng thứ ba, tuy rằng lần này Tần Đông Vũ không thua nữa, nhưng Hoa Lan Ninh và Tình Nhụy Y lại đều thua, vì vậy không chỉ có Lộ Nghiêu mà ngay cả Hoắc Đình Quân cũng phải ra sân.
Lộ Nghiêu kết thúc trận đấu của mình, quay trở về khu vực ngồi chờ của đội. Lúc đi ngang qua Hoắc Đình Quân, mặt Lộ Nghiêu câng câng lên. Ngay tại thời điểm Hoắc Đình Quân cho rằng anh ta lại định móc mỉa khiêu khích gì đó thì đột nhiên lại nghe thấy, “…Cố lên.”
Hoắc Đình Quân nhướng mày ngạc nhiên nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta bạnh mặt ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước tựa như trên sân đấu đang diễn ra trận thi đấu nào đó gay cấn hấp dẫn lắm vậy.
Đợi đến khi Hoắc Đình Quân thu lại ánh mắt của mình tiếp tục đi về phía sân đấu, Lộ Nghiêu mới thở phào một hơi.
Sợ chết anh ta!
Suýt nữa anh ta đã theo thói quen mà nói, “Tôi cũng đã thắng rồi, Hoắc thiếu đừng có để mất tấm vé tiến vào vòng chung kết của cả đội đấy nhé.”
May mà anh ta kịp thời sửa miệng, chứ nếu lỡ Hoắc Đình Quân điên lên thật, anh ta cũng không muốn phải nhập viện mấy tháng đâu!
Đứng ở trên sân đấu, Hoắc Đình Quân nhìn thoáng qua phía khu vực ngồi chờ. Bắt gặp ánh mắt cổ vũ của Thẩm Lan Linh, anh nhẹ cười, sau đó đóng mặt nạ cơ giáp lại.
Bên tai vang lên tiếng đếm ngược của trọng tài.
Trận đấu, bắt đầu.