Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 290: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (28)




Kể từ khi chứng kiến phản ứng kích động của các vị giám khảo, Vưu Hoàng cùng với đồng đội của hắn liền cảm thấy có điều chẳng lành.

Cũng chỉ là một bản thiết kế cơ giáp mà thôi, vì sao bọn họ lại phải kích động như vậy? Cho dù là vì trông cô còn khá trẻ, có lẽ niên cấp cũng sẽ nhỏ, nhưng đã có thể tự mình thiết kế cơ giáp thì cũng không cần phải thất thố đến mức này chứ?

Trong lúc Vưu Hoàng còn đang hoang mang, vị giám khảo bên trái đã lấy lại bình tĩnh. Thật ra nói một cách chính xác hơn thì là ông ta đã nghiên cứu xong những gì bản thân có thể nghiên cứu cho nên mới đã lấy lại bình tĩnh.

Bản thiết kế cơ giáp dành cho cấp S của cô về đa số thì các chi tiết và bộ phận không có gì khác biệt so với cơ giáp cho cấp A, chỉ có một số chi tiết chủ chốt và cốt yếu là có sự thay đổi. Mà những chi tiết ấy, ông ta vừa nhìn liền biết được nhờ có chúng nó mà bộ cơ giáp này mới có thể trở nên phù hợp với người có tinh thần lực cấp S.

Nhưng thấy thì thấy, biết thì biết, thậm chí hiểu cũng đã hiểu, tinh thần lực của ông rốt cuộc chỉ có cấp C, cho dù có đưa ông bản thiết kế này, ông cũng không thể tự thân chế tạo ra những chi tiết chủ chốt kia được.

Ông ta sáng rực nhìn Thẩm Lan Linh, trong kích động mang theo mong chờ hỏi, “Tinh thần lực của em là cấp mấy?!”

Khi mỗi trường đại học gửi thông tin của thí sinh tham dự lên cho ban tổ chức, cấp bậc tinh thần lực của mỗi thí sinh đều được liệt kê, cho dù là bộ đội cơ giáp hay kỹ sư cơ giáp. Nhưng lúc này đây nghe giám khảo hỏi câu đó, ai cũng có thể hiểu được kỹ sư cơ giáp rốt cuộc bị xem nhẹ đến mức nào.

Hồ sơ thí sinh của bọn họ đều không được chú trọng, cơ hồ chỉ cần đảm bảo đều là sinh viên theo học tại trường đại học đó là được, những thứ khác ban tổ chức và ban giám khảo nhìn nhiều một cái, nhớ thêm một chút cũng không thèm làm.

Bọn họ một bên dựa vào kỹ sư cơ giáp, một bên lại bỏ lơ hào quang của kỹ sư cơ giáp. Nguyên nhân lớn nhất có lẽ là vì bộ đội cơ giáp vẫn còn có chỗ để đột phá và cải thiện, nhưng kỹ sư cơ giáp lại đã đạt đến ngưỡng cao nhất của họ, khó mà làm tốt hơn, đặc biệt hơn được nữa.

Khi Thẩm Lan Linh bước lên sân đấu cùng với máy tính bảng cũng đã đoán trước được sẽ bị hỏi như vậy, cho nên cũng không cảm thấy hụt hẫng gì, nhanh chóng trả lời, “Là cấp B ạ.”

Chỉ là bốn chữ đơn giản lại như hòn đá lớn ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, nháy mắt liền khuấy đảo toàn bộ lòng hồ.

Khán đài trở nên sôi sục hơn bao giờ hết, có nhiều người có khả năng tự kiềm chế kém, không nhịn được mà bật thốt lên.

“Cấp B?!”

“Kỹ sư cơ giáp cấp B?!”

“Là cô ta nói nhầm hay tai tôi có vấn đề vậy?! Cấp B???”



Các phóng viên và phương tiện truyền thông cũng gần như phát rồ lên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lan Linh như nhìn cơm áo gạo tiền của bản thân, chỉ hận không thể ngay lập tức xông lên làm một bài phỏng vấn độc quyền về cô.

Thịnh Viễn ngồi ở khu vực chờ của đại học D, từ đầu đến giờ đều khinh khỉnh quan khán diễn biến trên sân đấu. Lúc đầu Hoắc Đình Quân ra sân thì xem xem thực lực của anh cao đến mức nào, có điều gì cần chú ý; đến khi Hoắc Đình Quân bị nói gian lận thì lại cười cười xem xem rốt cuộc phần thắng sẽ về tay ai.

Nhưng khi Thẩm Lan Linh nói ra một câu đơn giản kia, thái độ thong dong tự mãn của hắn ta liền hoàn toàn sụp đổ.

Hắn ta nhổm người về phía trước, hai nắm tay siết chặt lại, vừa kinh vừa hoảng mà trừng hai người họ.

Tối hôm qua khi đụng độ với Thẩm Lan Linh, hắn đã biết cô là kỹ sư cơ giáp cá nhân của Hoắc Đình Quân, nhưng hắn lại không để chuyện này trong lòng. Cho dù cô có là kỹ sư cơ giáp của Hoắc Đình Quân thì thế nào, chẳng lẽ cô còn có thể tài giỏi hơn xuất sắc hơn hẳn những người khác sao?

Chỉ đến hiện tại hắn ta mới biết hắn ta đã sai lầm đến mức nào!

Cấp B… Sao lại có một cấp B chịu làm kỹ sư cơ giáp được chứ!!!

Một bộ đội cơ giáp cấp S, một kỹ sư cơ giáp cấp B, tổ hợp này…

Thịnh Viễn siết chặt nắm tay, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Trên sân đấu, khi vị giám khảo bên trái nghe được câu trả lời của Thẩm Lan Linh, trên mặt là dáng vẻ ‘quả nhiên là thế’, kích động đến mức lời nói cũng run rẩy, “Cấp B…!! V--vậy… bộ cơ giáp mà Hoắc Đình Quân đang mặc…”

Thẩm Lan Linh nhìn thoáng qua Hoắc Đình Quân một chút mới tiếp tục gật đầu đáp, “Là dành cho người có tinh thần lực cấp S.”

Không đợi mọi người kinh hô xong, Thẩm Lan Linh nói tiếp, “Bởi vì là dành cho cấp S, mức kháng thương của cơ giáp đối với đòn tấn công cấp B đương nhiên sẽ cao hơn so với cơ giáp dành cho cấp A. Hơn nữa, lúc nãy Hoắc Đình Quân không phải liều lĩnh xông thẳng vào đòn tấn công cấp B của Vưu Hoàng, anh ấy đã khởi động hệ thống phòng ngự. Chỉ số kháng thương cụ thể của cơ giáp khi mở hệ thống phòng ngự đã được ghi rõ ở trong bản thiết kế.”

Cấp bậc đòn tấn công của cơ giáp được chia theo cấp bậc tinh thần lực của người điều khiển. Có nghĩa là, người có tinh thần lực cấp nào thì tối đa chỉ có thể phóng ra đòn tấn công có cấp đó, không thể cao hơn. Cơ giáp cấp A khi mở hệ thống phòng ngự có thể kháng bảy mươi lăm phần trăm tổn thương của chiêu cấp C, năm mươi phần trăm tổn thương của chiêu cấp B, và hai mươi phần trăm tổn thương của chiêu cấp A. Nhưng cơ giáp cấp S khi mở hệ thống phòng ngự lại có thể kháng chín mươi lăm phần trăm tổn thương của chiêu cấp C, bảy mươi phần trăm tổn thương của chiêu cấp B, và bốn mươi phần trăm của chiêu cấp A.

Nói cách khác, khi ở trên chiến trường, bộ đội cơ giáp cấp B cơ hồ không thể làm gì anh, chỉ có cấp A mới có thể gây tổn thương đáng e ngại đến anh.

Thẩm Lan Linh giải thích xong, toàn bộ ban giám khảo và những đội khác ngay lập tức hiểu được vì sao khi nãy Hoắc Đình Quân lại làm được như vậy. Không phải anh liều lĩnh, vì nắm bắt cơ hội nhanh chóng đánh bại Vưu Hoàng mà bất chấp tất cả, mà là đòn tấn công cấp B kia thật sự chỉ như kiến cắn với anh mà thôi!

Vưu Hoàng tái mặt, không nghĩ đến sự thật cuối cùng lại là như vậy.



Hắn ta cho rằng Hoắc Đình Quân bằng vào phương pháp nào đó mà gian lận, không nghĩ đến cuối cùng lại là vì cơ giáp của anh là dành cho cấp S!

Nắm tay hắn ta hơi run rẩy, bất giác nhìn về phía đồng đội của mình. Bắt gặp vài ánh mắt hoặc là tức giận hoặc là trách móc của đồng đội dành cho hắn, đáy lòng hắn ta run lên, vừa cảm thấy nhục nhã vừa cảm thấy không cam tâm.

Cũng đâu phải mình hắn thua đâu, hai người trước đấy cũng đã thua cho nên mới đến lượt hắn ra sân không phải sao? Đối thủ của bọn họ đều là cấp A, hắn lại phải đối mặt với cấp S, thua không phải là điều dễ hiểu sao? Bọn họ có tư cách gì mà đổ lỗi lên đầu hắn, cho rằng vì hắn thua nên mới khiến cả đội thua chứ?!

Mọi nghi ngờ đều đã được giải đáp, ban giám khảo nhanh chóng tuyên bố Hoắc Đình Quân không gian lận. Vưu Hoàng dù có không cam lòng đến mức nào cũng chỉ có thể cắn răng rời khỏi sân đấu.

Thẩm Lan Linh cùng với Hoắc Đình Quân trở về khu vực của đội mình. Lúc chạm phải ánh mắt của giáo sư dẫn đội, Thẩm Lan Linh chợt nhớ đến cái gì, hơi chút áy náy nói với ông, “Thầy… thật ngại quá, em lỡ tiết lộ chuyện tinh thần lực của em trước mặt mọi người rồi…”

Tuy là nói vậy, cho dù được lựa chọn lại, Thẩm Lan Linh vẫn sẽ không chút do dự mà làm như vậy.

Giáo sư dẫn đội cũng không trách cô, mỉm cười lắc đầu, “Không sao, em đừng lo lắng. Từ lúc nhà trường biết em trở thành kỹ sư cơ giáp cá nhân của Hoắc Đình Quân, sẽ cùng tham gia cuộc thi này thì cũng đã đoán trước được điều này rồi. Tiết lộ lúc này cũng không sao, vẫn đủ hot.”

Ban đầu khi Thẩm Lan Linh thi vào đại học A, nhà trường đã đến thảo luận với cô về chuyện công bố cấp bậc tinh thần lực của cô. Dù sao cô cũng là sinh viên kỹ sư cơ giáp có tinh thần lực cấp B đầu tiên, nếu công bố chuyện này đại học A sẽ thu được rất nhiều sự chú ý. Nhưng sau khi thảo luận, bọn họ đã quyết định tạm thời giấu giếm, đợi đến khi cô tốt nghiệp mới quang minh chính đại công bố và quảng bá, bởi vì so sánh với cái danh ‘sinh viên kỹ sư cơ giáp đầu tiên có tinh thần lực cấp B’ thì cái danh ‘kỹ sư cơ giáp đầu tiên có tinh thần lực cấp B’ lại càng chấn động hơn rất nhiều.

Nhưng lộ ngay lúc này cũng không phải chuyện gì xấu, ngược lại có khả năng còn đem lại kết quả tốt hơn nhiều so với kế hoạch ban đầu của nhà trường. Nguyên nhân ư? Bởi vì đồng thời bị lộ chính là tin tức cô đã được Hoắc Đình Quân, người duy nhất có tinh thần lực cấp S hiện tại, chọn làm kỹ sư cơ giáp cá nhân. Như vậy còn có thể không đủ nổi không đủ hot sao?

Thấy giáo sư dẫn đội không có ý trách cứ, Thẩm Lan Linh liền bỏ chuyện này ra sau đầu, cùng với Hoắc Đình Quân quan khán những trận đấu tiếp theo.

Cuối cùng, danh sách ba trường đại học sẽ tham gia vào vòng chung kết, cũng chính là phần thi đoàn đội đã được chọn ra, ngoài đại học A của bọn họ thì còn có đại học D và đại học K.

Kết thúc phần thi cá nhân, các đội lần lượt rời khỏi sân thi đấu, lên xe để trở về khách sạn. Ngoại trừ ba đội được đi tiếp, hai mươi mốt đội còn lại đều ủ rũ buồn bã, nhất là ba đội vừa mới bị loại trong vòng thi ngày hôm nay. Mấy đội đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên nhìn vẻ thất vọng chán chường của bọn họ, nhất thời không biết nên vui vì bản thân đã bị loại từ sớm nên không còn ôm hy vọng, ngược lại còn có thêm hai ngày để điều chỉnh tâm tình hay nên buồn vì đã bị loại quá sớm nữa.

Lúc đại học A rời đi, Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân bị một đám phóng viên chặn lại, muốn phỏng vấn cô để lấy tin tức hot. Cũng may sân thi đấu và ban tổ chức đã có dự đoán từ trước, nhanh chóng cho người ra chặn đám phóng viên lại, cả đội mới có thể nhanh chóng rời đi.

Trở về khách sạn, như mấy ngày trước, giáo sư dẫn đội nói vài câu cổ vũ tinh thần với mọi người, sau đó lại dặn dò bọn họ nghỉ ngơi sớm rồi quay về phòng mình.

Thẩm Lan Linh và học trưởng năm tư như thường lệ đến phòng của Hoắc Đình Quân và Tần Đông Vũ để kiểm tra lại cơ giáp cho hai người họ, sau đấy mới trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.