Mỗi đội đều được phân bốn chiếc bàn, mười ba người đi đến khu vực của mình, tự chia thành bốn nhóm nhỏ mà đứng. Mọi người đều biết Hoắc Đình Quân không thích ở gần người khác nên đều tự giác không đến bàn của anh, vì thế bên cạnh anh ngoài Thẩm Lan Linh ra cũng chỉ có Tần Đông Vũ. Còn Hoa Lan Ninh, Tình Nhụy Y và Hoa Lạc thì đứng ở bàn bên cạnh.
Người máy lần lượt mang các loại thức uống đến cho bọn họ lựa chọn. Thẩm Lan Linh nhìn qua thì thấy nước uống phần lớn là các loại rượu vang và champagne, đương nhiên, các loại rượu này không phải được làm từ giống nho ngày xưa, cho nên vị cũng có sự khác biệt nhỏ. Ngoài rượu ra thì còn có cocktail và nước trái cây.
Dưới lời dặn dò nửa cưỡng ép của giáo sư dẫn đội, mọi người đều không dám chọn rượu, chỉ có thể lấy nước trái cây. Nhưng đội bọn họ cũng không phải là đội duy nhất làm như vậy. Nhìn khắp cả hội trường, trong các đội đã có mặt, số người uống rượu chỉ chiếm hơn một phần mười, mà đa phần trong số đó lại là giáo sư dẫn đội.
Ngày mai bọn họ đã phải lập tức thi đấu, ai mà dám uống rượu ngay lúc này chứ?
Sau khi đến giờ khai mạc, ban tổ chức lên sân khấu nói lời mở đầu. Bài diễn thuyết ngắn gọn nhưng súc tích, Thẩm Lan Linh vốn không có hứng thú gì với mấy bài diễn thuyết khô khan này lại đã trong bất giác nghe xong toàn bộ. Sau bài diễn thuyết, MC lần lượt giới thiệu ban giám khảo năm nay của cuộc thi. Đợi năm vị giám khảo mỗi người nói một hai câu ngắn gọn xong, tiệc tối liền bắt đầu.
Người máy mang theo thức ăn từ cửa phòng thay phiên nhau chạy vào, dọc theo vách tường mà đi một vòng quanh phòng. Mọi người nếu vừa ý món ăn nào thì có thể lấy nếm thử. Tuy vậy, món chính của bữa tiệc vẫn là dung dịch dinh dưỡng, món ăn là thức ăn thật rất ít, còn có khẩu phần hạn chế, mỗi món mỗi người chỉ được lấy một phần, mà một phần cơ hồ chỉ cần gắp một đũa đã hết.
Tiệc tối kiểu vậy, rất nhanh mọi người đều đã ăn no. Người nào tính cách hướng ngoại, thích xã giao tiệc tùng còn đỡ, loại người hướng nội kiệm lời như Hoắc Đình Quân chỉ cảm thấy chán ngắt buồn tẻ. Nhưng tiệc mới qua được hơn một tiếng, hiện tại còn chưa có ai rời đi, cho dù có chán cũng không có ai nguyện ý làm người đầu tiên bỏ ra ngoài.
Hoắc Đình Quân không chút cảm xúc đứng ở một bên lắc nhẹ ly nước trái cây trong tay, Thẩm Lan Linh đứng ở bên phải anh, đồng dạng cũng đang cầm ly nước trái cây, một bên lắng nghe Tần Đông Vũ thảo luận về các thí sinh năm nay, một bên thầm quan sát những người mà anh nhắc đến.
“Ồ? Sao nhìn tên Thịnh Viễn kia giống như đang đi đến chỗ chúng ta thế nhỉ?”
Đang nói về thí sinh đáng chú ý của đại học K, Tần Đông Vũ đột nhiên chuyển lời, Thẩm Lan Linh bất giác nhìn qua, quả nhiên như lời anh nói, Thịnh Viễn từ phía đối diện đang cầm theo hai ly nước tiến đến chỗ họ.
Nhớ đến ánh mắt tràn đầy địch ý lúc trước của anh ta, lông mày Thẩm Lan Linh khẽ nhíu lại, vực dậy tinh thần cảnh giác nhìn người đến.
Thịnh Viễn đến trước mặt ba người, làm lơ ánh mắt của Thẩm Lan Linh và Tần Đông Vũ, hướng Hoắc Đình Quân đưa tới một ly rượu cười nửa miệng, “Nghe danh Hoắc thiếu đã lâu, hôm nay hân hạnh được gặp mặt. Liệu tôi có thể mời cậu một ly chứ?”
Thẩm Lan Linh nhận rõ thức uống Thịnh Viễn mời Hoắc Đình Quân là gì, lông mày nhíu lại càng sâu, không đợi Hoắc Đình Quân trả lời đã nói, “Xin lỗi, giáo sư không cho phép chúng tôi uống rượu.”
Thịnh Viễn liếc qua cô, cười như không cười hỏi, “Không biết học muội đây là ai, vậy mà còn có thể thay Hoắc thiếu đưa ra quyết định?”
Mặc dù là đang hỏi, từ ánh mắt đến ngữ điệu của anh ta lại đều tràn ngập vẻ chế giễu và coi thường.
Sắc mặt Thẩm Lan Linh thoáng trầm xuống. Cô nhìn qua Hoắc Đình Quân, phát hiện sắc mặt anh cũng không tốt bao nhiêu, trái tim nhất thời khẽ thắt lại.
…Anh sẽ không thật sự cảm thấy cô tự tiện quyết định thay anh chứ?
Nhưng cô cũng chỉ là lo lắng cho anh thôi mà!
Mai anh đã phải thi đấu rồi, uống rượu không tốt. Huống chi cồn còn có khả năng ảnh hưởng xấu đến tinh thần của anh nữa…
Trong một giây lát ấy, Thẩm Lan Linh vừa sợ anh sẽ vì cảm thấy không vui mà khiến cho tinh thần bất ổn, lại vừa lo lắng anh hiểu lầm mình.
Thế nhưng ở giây tiếp theo khi Hoắc Đình Quân mở miệng, Thẩm Lan Linh mới nhận ra mọi lo lắng của cô đều là dư thừa rồi.
“Là tôi cho em ấy tư cách ấy, thế nào?”
Vẻ khinh thường trên mặt Thịnh Viễn cứng lại. Hắn nhìn qua Hoắc Đình Quân, thấy anh lạnh lùng nhìn mình, sắc mặt liền hơi tối tăm đi.
Tần Đông Vũ nhận ra được sắc mặt anh ta thay đổi, không nhịn được mà mỉm cười ý vị.
Thế mà lại dám ở trước mặt cậu ta coi khinh mỉa mai thanh mai trúc mã của cậu ta, chậc chậc, đúng là tự tìm đường chết mà.
Thịnh Viễn nhìn thấy nụ cười của Tần Đông Vũ thì cho rằng anh đang cười nhạo mình, trong lòng chợt như có lửa giận bùng lên.
Hắn nén nhịn xuống, chuyển ánh mắt về lại Hoắc Đình Quân, vẫn giữ nguyên tư thế ý cười không đến đáy mắt nói, “Giáo sư các cậu dù sao cũng đang không ở đây. Chỉ một ly mà thôi, thế nào, Hoắc thiếu không dám hay là không nể mặt tôi đây?”
Giáo sư dẫn đội của bọn họ trước đó đã rời đi để nhận cơ giáp vừa mới được chuyển đến, vì vậy Thịnh Viễn mới dám quang minh chính đại mà mang rượu đến mời Hoắc Đình Quân.
Ánh mắt Hoắc Đình Quân không tiếng động ám trầm thêm một bậc, tĩnh mịch lạnh lùng nhìn hắn ta. Trước ánh mắt áp lực của anh, Thịnh Viễn vẫn treo nụ cười nửa miệng ấy, ly rượu giơ lên phía trước, không tiếng động cùng anh giằng co, để xem xem ai sẽ là người nhượng bộ trước.
Hai chị em Hoa gia và Tình Nhụy Y ở bàn bên cạnh cũng đã chú ý đến tình huống bên này. Hoa Lan Ninh nhanh chóng bước qua, đối với Thịnh Viễn nở nụ cười tiêu chuẩn, “Thịnh học trưởng, Hoắc thiếu không thích uống rượu, hay là tôi thay anh ấy uống với anh nhé?”
Thịnh Viễn đã tìm hiểu về tất cả các thí sinh bộ đội cơ giáp của các đội khác từ trước, đặc biệt là đội của đại học A vì có Hoắc Đình Quân ở đấy. Lúc này nhìn thấy Hoa Lan Ninh, hắn ta lập tức nhận ra thân phận của cô, vì thế thái độ cũng không đầy khinh thường như với Thẩm Lan Linh vừa rồi, chỉ là vẫn từ chối, “Thay là thay thế nào chứ? Tôi chỉ muốn uống cùng với Hoắc thiếu mà thôi. Hoắc thiếu, tôi là vì nghe danh tinh thần lực cấp S của cậu mới đến một chuyến, cậu sẽ không không nể mặt như vậy chứ? Yên tâm, ly rượu này không bỏ thứ gì cả, chỉ là muốn chào hỏi một chút mà thôi.”
Nghe hắn nói như vậy, ai mà còn không nhìn ra hắn là đang cố tình gây sự?
Hoa Lan Ninh bị từ chối cũng không chán nản, tiếp tục muốn thuyết phục Thịnh Viễn. Tần Đông Vũ thấy vậy thì lặng lẽ nháy mắt ra hiệu, nhưng cô ta lại không tiếp thu mà vẫn quyết theo ý của mình.
Thế nhưng ngay đúng lúc này, một bàn tay bỗng nhiên vươn ra, giành lấy ly rượu trên tay Thịnh Viễn.
Tất cả mọi người nháy mắt kinh ngạc sững sờ.
Thẩm Lan Linh không để cho mọi người có thời gian phản ứng, cầm ly rượu ấy chạm nhẹ lên ly rượu còn lại của Thịnh Viễn, nói với hắn ta, “Hoắc thiếu sẽ không uống rượu, nếu anh đã quyết ý muốn mời, vậy thân là kỹ sư cơ giáp cá nhân, để tôi thay anh ấy uống cùng anh!”
Dứt lời, Thẩm Lan Linh liền nâng ly rượu lên uống cạn.
Hoắc Đình Quân hấp tập vội vàng ngăn cản, thế nhưng đến khi anh lấy lại được ly rượu từ trên tay cô thì nó đã trống rỗng.
Anh nửa bực nửa bất đắc dĩ bỏ ly rượu lên bàn, “Em uống làm gì chứ? Không phải em không thích uống rượu sao?”
Hoắc Đình Quân hỏi xong thì chợt sững sờ.
Anh… làm sao lại biết cô không thích uống rượu? Hình như cô chưa bao giờ nói cho anh biết về điều này…
Hoắc Đình Quân chỉ sững sờ trong một giây cho nên Thẩm Lan Linh không nhìn ra cái gì. Mà cô cũng không chú ý đến điểm kỳ lạ trong câu hỏi của anh, chỉ cười tỏ vẻ không có việc gì nói, “Ngày mai anh phải thi đấu rồi, ai không thèm để ý đến sức khỏe của mình, không coi trọng cuộc thi mà cứ thích uống rượu thì cứ để người đó uống rượu, nhưng anh thì không được. Em lại chỉ làm hậu cần, uống một chút cũng không sao.”
Hoắc Đình Quân thở dài, “Lần sau không cần phải làm chuyện mình không thích như vậy. Hắn ta muốn mời thì cứ để hắn ta mời, dù sao cũng sẽ không thể khiến anh uống rượu. Chỉ cần anh thể hiện đúng thái độ, vậy người xấu hổ chỉ có hắn ta.”
Hắn mời thì cứ mời, anh từ đầu đến cuối đều không phản ứng lại, hắn ta chẳng lẽ còn có thể đứng đấy giơ ly rượu suốt đêm sao?
Thẩm Lan Linh hơi rầu rĩ, chau mày bĩu môi, “Vậy là em làm chuyện dư thừa rồi sao?”
Hoắc Đình Quân khẽ cười, không biết phải trả lời thế nào mới đúng.
“Chỉ cần em không làm chuyện bản thân mình không thích là được rồi.”
“Nhưng em thích giúp anh mà…”
Hoắc Đình Quân hơi sững sờ, trái tim khẽ đập thình thịch. Anh dịu dàng mỉm cười, ôn nhu xoa đầu cô.
Nhìn hai người họ thân mật với nhau như đang ở nơi không người, ngoại trừ Tần Đông Vũ là cảm thấy bất đắc dĩ, Hoa Lan Ninh và Thịnh Viễn đều tức điên lên. Người trước thì ghen ghét muốn hận, người sau lại tức muốn nổ phổi.
Hai người họ vậy mà dám ngang nhiên ở trước mặt hắn móc mỉa hắn!!!
Kế hoạch ban đầu đều đã đổ vỡ, cảm thấy bản thân dù có tiếp tục ở lại đây thì cũng chỉ mất mặt thêm mà thôi, Thịnh Viễn liền trừng hai người họ rồi hừ một tiếng, quay người bỏ đi.
Hoa Lan Ninh cũng bị thái độ ôn nhu dịu dàng mà Hoắc Đình Quân dành cho Thẩm Lan Linh làm cho ghen tức đến chua loét cả lồng ngực, sợ bản thân sẽ không giữ được biểu cảm, chỉ có thể tức tối vội vàng bỏ trở về bàn của mình.
Tần Đông Vũ nhìn theo cô, thầm thở dài lắc đầu. Bắt gặp ánh mắt Tình Nhụy Y nhìn sang, anh khẽ nhún vai, tỏ ý bản thân đã cố gắng.
Anh hiểu rõ trong tình cảnh ấy, Hoắc Đình Quân sẽ không phản ứng lại Thịnh Viễn, cũng không cần ai giúp, cho nên chính anh cũng chỉ đứng ở một bên im lặng xem kịch vui mà thôi. Hoa Lan Ninh không nghe lời anh, cứ nhất quyết phải tham gia vào, cuối cùng cái gì cũng không được lại còn chịu ấm ức.
Bảo Thẩm Lan Linh cũng xen vào?
Haha, so với ai không so, lại đi so với Thẩm Lan Linh!