Lời Lộ Nghiêu nói thật ra không sai.
Nguyên nhân tinh thần lực cấp S không có trong bảng phân chia tinh thần lực chính thức của quốc tế không phải bởi vì nó quá hiếm, mà bởi vì nó là một loại biến dị. Chỉ là bởi vì là loại biến dị tốt, khiến cho tinh thần lực còn mạnh mẽ hơn cả cấp A, cho nên dần dần mọi người cũng không xem nó là biến dị nữa, mà là một loại thiên phú trời ban. Mà người sở hữu tinh thần lực cấp S cũng là đứa con của trời, được trời ưu ái.
Thế nhưng, loại biến dị này thật sự tốt đến vậy sao?
Hình tượng của Thẩm Lan Linh chính là em gái nhà bên, từ khuôn mặt, dáng người, giọng nói, tính cách hay khí chất đều vậy. Nhưng lúc này đây, ánh mắt cô nhìn Lộ Nghiêu khiến cho anh ta cảm thấy sởn lạnh cả sống lưng, trong vô thức chợt lùi ra phía sau một bước.
“Nói anh ấy là kẻ biến dị, thế nhưng trong ánh mắt và lời nói của anh lại toàn là ghen ghét và hâm mộ,” Thẩm Lan Linh cười khẩy, khinh thường nói, “Anh nói thẳng ra là bản thân ghen tị với thiên phú của anh ấy tôi còn khâm phục anh. Anh như thế này, chỉ khiến tôi cảm thấy anh là tên tiểu nhân hèn hạ.”
Khuôn mặt Lộ Nghiêu nháy mắt xanh mét, phẫn nộ trừng Thẩm Lan Linh.
Cô không chút nào sợ hãi, nhìn thẳng lại vào mắt anh ta, gằn từng chữ một, “Anh đứng bên ngoài nhìn vào thì thấy hâm mộ, nhưng anh có biết được suy nghĩ và mong muốn chân thật của những người từng sở hữu tinh thần lực cấp S không? Tinh thần lực cấp S vốn nguyên bản bị gọi là tinh thần lực biến dị, anh nói thử xem lý do là gì? Lộ Nghiêu, bất kỳ cái gì cũng cần sự trả giá, anh không hiểu thì đừng ở đó ganh ghét lung tung!”
Thẩm Lan Linh dứt lời cũng liền xoay người đi mất. Cô sợ nếu mình vẫn ở đó thì sẽ không nhịn được mà xông lên đánh hắn ta một trận mất!
Lộ Nghiêu bị mấy lời cô nói đánh sâu vào, nhất thời không để ý đến chuyện cô bỏ đi nữa.
Trong đầu anh ta lúc này chỉ còn lại những câu nói của cô.
Anh ta chợt nhớ đến hai người từng sở hữu tinh thần lực cấp S khi trước của nước mình.
Người thứ nhất, chưa đến ba mươi tuổi bỗng mắc bệnh tâm thần, cũng vì vậy mà không khống chế được tinh thần lực của mình, liên tục tổn thương đến người xung quanh. Cuối cùng, bên trên phải hạ lệnh phế đi tinh thần lực của người đó, mọi chuyện mới được giải quyết; nhưng quá trình ấy cũng gây ra tổn thất rất nặng nề.
Người thứ hai, tuy rằng không xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại không sống thọ, mới hơn năm mươi tuổi đã qua đời. Tuổi thọ trung bình khi đó của bọn họ đã là một trăm ba mươi, năm mươi năm cũng chỉ hơn một phần ba quãng đời mà thôi. Với lại, anh nghe nói, khoảnh khắc trước khi người kia chết đã bị mất kiểm soát tinh thần lực, khiến cho tinh thần lực của toàn bộ người ở trong bán kính một kilomet đều bị ảnh hưởng, phải nằm viện điều trị rất lâu mới hồi phục được tám chín phần..
Sắc mặt Lộ Nghiêu nháy mắt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng.
Những tin tức này đương nhiên đều bị chính phủ giấu giếm, nếu không phải Lộ gia có chút bối cảnh thì cũng sẽ không nghe ngóng được rõ như vậy. Khi trước anh ta chỉ cho rằng bọn họ giấu giếm là vì không muốn khiến dân chúng hoảng loạn, bây giờ nghe mấy lời Thẩm Lan Linh nói, anh ta mới cảm thấy có điều ẩn khuất phía sau chuyện này.
Tinh thần lực cấp S vốn bị gọi là biến dị…
Tất cả thứ gì cũng cần sự trả giá…
*
Chuyện của Lộ Nghiêu Thẩm Lan Linh không kể lại cho Hoắc Đình Quân nghe. Khoảng thời gian sau đấy, Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân chỉ tập trung vào chuyện cải thiện cơ giáp. Bởi vì việc mục tiêu được hoàn thành đang cận kề ngay trước mắt, Thẩm Lan Linh càng hăng hái hơn so với học kỳ trước, chỉ mất khoảng hai tuần để sửa chữa hết các lỗi của cơ giáp. Khoảng thời gian còn lại, cô dành ra để nghiên cứu thêm về một số chức năng hữu ích khác cho cơ giáp, một số chức năng mà bộ đội cơ giáp khác không thể sử dụng, nhưng Hoắc Đình Quân với tinh thần lực cấp S thì lại có thể.
Thời gian ngắn ngủi còn lại nháy mắt trôi qua, ngày cuộc thi diễn ra đã cận kề.
Lúc này, thông tin về những sinh viên được chọn còn lại để tham gia cuộc thi cũng đã được thông báo khắp toàn trường. Thí sinh dự bị là một đàn anh năm tư, còn bên kỹ sư cơ giáp ngoại trừ Thẩm Lan Linh ra thì còn có:
Hoa Lạc, Hoa Lan Ninh đã chính thức chọn cô ta làm kỹ sư cơ giáp riêng của mình,
Tô Huyên Huyên, đàn chị năm ba, là sinh viên ưu tú nhất của đại học A trước khi Thẩm Lan Linh nhập học, cũng là người mà Lộ Nghiêu đã cố tình bỏ qua lúc trước vì cho rằng Hoắc Đình Quân sẽ chọn, cuối cùng lại trở thành đối tác của anh ta trong cuộc thi này,
Và hai sinh viên năm tư và một sinh viên năm ba.
Trước ngày cuộc thi bắt đầu một ngày, mười hai sinh viên được chọn tập trung ở bãi đỗ xe của trường, bên cạnh mỗi người đều là một chiếc va li to, riêng kỹ sư cơ giáp thì mỗi người lại thêm một chiếc túi lớn đựng dụng cụ hành nghề của bọn họ nữa. Và đương nhiên, mỗi bộ đội cơ giáp sẽ có thêm một bộ cơ giáp nữa, nhưng sáu bộ cơ giáp này thì sẽ được vận chuyển đến tỉnh D sau.
Đi cùng với các thí sinh là một vị giáo sư của nhánh bộ đội cơ giáp. Sau khi mọi người đều có mặt đông đủ, giáo sư bảo mọi người lần lượt lên xe. Đợi đến khi hành lý đều được người máy cất gọn thì xe khởi hành đến sân bay.
Kể từ sau lần chạm mặt khi trước thì đây là lần đầu tiên Thẩm Lan Linh gặp lại Lộ Nghiêu. Không biết có phải anh ta đã nghe vào những lời cô nói khi đó không mà lần này đối mặt anh ta cũng không đến tìm chuyện nữa, thậm chí…
Thẩm Lan Linh cảm thấy ánh mắt anh ta khi nhìn Hoắc Đình Quân giống như mang theo một tia e ngại, luôn tự động tránh xa, mà khi anh ta nhìn cô thì lại mang theo tia kính nể mờ nhạt.
Phát hiện này khiến cho Thẩm Lan Linh bực bội.
Thái độ của anh ta vậy là sao chứ? Xem Hoắc Đình Quân của cô như dã thú mà né tránh sao!!!
*
Xe đi hơn nửa tiếng thì đến sân bay, lại bay thêm một tiếng thì đến được tỉnh D. Người của ban tổ chức đã đợi sẵn, đón bọn họ đến khách sạn mà ban tổ chức đã thuê. Sau khi nhận phòng, mọi người liền về phòng nghỉ ngơi, đợi đến tối sẽ tham gia tiệc khai mạc.
Phòng của bọn họ là dạng phòng đôi, cho nên nhà trường không suy nghĩ gì liền ghép Thẩm Lan Linh với Hoa Lạc, Hoắc Đình Quân với Tần Đông Vũ và Hoa Lan Ninh với Tình Nhụy Y. Sáu người còn lại vừa vặn có bốn nam hai nữ, thuận lợi chia thành ba phòng ngủ.
Sau khi vào phòng, Thẩm Lan Linh và Hoa Lạc dựa vào vị trí giường ngủ mà nhanh chóng phân định ai ngủ giường nào, cơ bản là giống với vị trí trong phòng ngủ ký túc xá. Trong lúc chờ đến giờ tiệc tối, Thẩm Lan Linh ngồi ở trên giường ôm lấy máy tính bảng, theo thói quen mà mở ra bản thiết kế, nhìn thử xem có tìm ra được vấn đề nào hay có thể cải thiện điểm nào hay không. Tuy rằng chuyện này cô đã làm cả trăm lần, nhưng đối với cơ giáp mà nói, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.
Đến sáu giờ, mười hai người rời phòng tập hợp ở dưới đại sảnh, sau đó cùng với giáo sư dẫn đội tiến vào hội trường. Mặc dù hình thức của buổi tiệc tối nay là tiệc đứng nhưng mỗi đội vẫn được phân chia một khu vực nhất định. Có lẽ vì bọn họ là đội đại diện cho thủ đô nên vị trí được ưu tiên một chút, ở phía bên trái phòng, cách sân khấu gần nhất. Cũng vì vậy nên khi bọn họ một đường từ cửa phòng đi thẳng đến khu vực của mình, một loạt các ánh mắt đều đổ dồn lên người bọn họ. Thẩm Lan Linh đi song song bên Hoắc Đình Quân nên cảm nhận được càng rõ những ánh mắt ấy, phần lớn là mang theo tò mò và nghiên cứu, hoặc là hâm mộ, chỉ có một số ít là mang theo địch ý.
Thẩm Lan Linh nhìn qua hướng mà cô cảm nhận được địch ý rõ ràng nhất, phát hiện nơi đó chính là khu vực ở ngay đối diện bọn họ, vị trí của chủ nhà, đội của tỉnh D.
Tuy rằng thành phố A là thủ đô, đại học A cũng xây nên một chi nhánh dành riêng cho cơ giáp chiến đấu, trường đại học danh tiếng nhất của ngành này lại không phải bọn họ, mà là đại học D của tỉnh D.
Thẩm Lan Linh vừa nhìn qua, trong một dàn các thí sinh của đội D, cô nhanh chóng tìm ra được chủ nhân của ánh mắt kia.
“Đó là Thịnh Viễn, năm tư, cấp A.”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói, Thẩm Lan Linh nhìn qua, vừa vặn nghe được anh bổ sung, “Là một trong ba thí sinh được đánh giá cao nhất của cuộc thi năm nay.”
Cô nhướng mày ngạc nhiên, “Một trong ba?”
Hoắc Đình Quân gật đầu, “Anh, Lộ Nghiêu và anh ta.”
Thẩm Lan Linh khẽ bật cười.
Hai trong ba thí sinh đều là bên bọn cô, hèn gì Thịnh Viễn kia sẽ mang theo địch ý lớn đến vậy.
Nhìn khóe mắt của cô cong cong, Hoắc Đình Quân hơi bất đắc dĩ, “Buồn cười như vậy sao?”
Thẩm Lan Linh nhìn anh, hai mắt lấp lánh, “Bởi vì dù đối thủ có là ai, em tin chắc rằng người thắng cuối cùng vẫn sẽ là chúng ta.”
Nếu không phải vì cuộc thi này thi đua theo đơn vị trường, Thẩm Lan Linh càng muốn nói người thắng sẽ là anh hơn.
Hoắc Đình Quân dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cô, anh hơi cong môi, dịu dàng vỗ nhẹ đầu cô.