Nhìn từ phòng điều khiển thì không thấy có gì khác biệt, nhưng nếu đứng bên trong phòng mô phỏng thì sẽ thấy hiện tại nó đã biến thành một vùng đất hoang vu, không có cây cối sỏi đá, chỉ đơn thuần là một bãi đất hoang trống rỗng.
Hoắc Đình Quân nghe theo hiệu lệnh của Thẩm Lan Linh, trước nhất thử di chuyển trong bộ cơ giáp. Hai người bọn họ thử từng cái một, hết di chuyển lại đến chạy, nhảy, né tránh, động tác ngày một khó dần, cho đến cuối cùng là sử dụng vũ khí.
Một đoàn năng lượng phóng ra từ tay của cơ giáp, đánh thẳng lên trên tường. Ở khoảnh khắc va chạm, mặt tường chớp nhoáng hiện lên một tầng gợn sóng hình lục giác trắng mờ, từ vị trí va chạm lan ra xung quanh rồi dần dần biến mất.
Hoắc Đình Quân thử hết tất cả các chiêu thức tấn công đơn giản của cơ giáp, rốt cuộc nghe thấy âm thanh mang theo tia hài lòng xen lẫn khẩn trương của Thẩm Lan Linh, “Xong rồi. Anh mau ra đi.”
Tiếp đó, anh liền nghe thấy mấy tiếng lạch cạch vang lên.
Hoắc Đình Quân ấn nút mở bộ cơ giáp ra, quả nhiên thấy Thẩm Lan Linh vừa chạy từ bên phòng điều khiển vào đây.
Anh vừa ra khỏi cơ giáp thì Thẩm Lan Linh cũng đã chạy lại. Hơi thở cô hơi chút dồn dập, nhưng không phải chỉ bởi vì cô vừa mới chạy một đoạn ngắn. Thẩm Lan Linh nhìn anh, căng thẳng lại mong chờ hỏi, “Sao rồi? Anh cảm thấy thế nào? Có------”
Lời còn chưa dứt, Hoắc Đình Quân đã đột nhiên vươn tay ra, kéo cô ôm vào lòng.
Thẩm Lan Linh sững sờ, nháy mắt cứng đờ người. Hai mắt cô trợn lớn nhìn ra nơi xa xăm của mảnh đất hoang vu, hai cánh tay cứng ngắc giơ lên, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Cảm ơn em! Lan Linh, thật sự rất cám ơn em!!” Trong giọng nói của Hoắc Đình Quân tràn đầy nỗi vui sướng hơn bao giờ hết.
Trái tim Thẩm Lan Linh ngày càng tăng tốc độ. Câu cảm ơn ấy của anh tựa như đã thông qua lỗ tai mà lẻn vào trong trái tim cô, dễ dàng khuấy động nơi ấy, khiến cho nó hỗn loạn, tràn đầy bối rối xen lẫn với hưng phấn ngọt ngào.
Chần chừ vài giây, Thẩm Lan Linh cẩn thận lại khẽ khàng đặt tay lên sau lưng anh, tựa như đang thăm dò vậy. Thấy anh không có phản ứng gì, cô rốt cuộc vòng tay ôm hẳn lấy anh, nhẹ xoa xoa tựa như đang trấn an, nhẹ nhàng nói, “Có thể giúp được anh, em vui lắm.”
Ngừng một nhịp, cô lấy can đảm thêm vào, “Đây là mục tiêu của cả đời em mà…”
Hoắc Đình Quân nghe ra được sự run rẩy cực nhẹ trong giọng nói của cô, cánh tay đang ôm lấy cô càng thêm siết chặt, âm thầm hạ một quyết định trong lòng.
Hai người không ôm nhau quá lâu, chỉ vài giây sau đã buông ra. Sau khi kích động đi qua, hai người mới nói vào chủ đề chính.
“Cảm giác dùng thật sự rất tốt,” Hoắc Đình Quân nở nụ cười thỏa mãn nói, “Đúng là có nhiều chỗ cần phải cải thiện thật, nhưng so với bộ cơ giáp cũ của anh thì vẫn là cách biệt một trời một vực, anh thích lắm.”
Bộ cơ giáp cũ của anh giống như một bộ y phục được người cắt may tỉ mỉ vậy, mọi chi tiết đều chú trọng đến, từ đường khâu mũi chỉ đến chất lượng vải hay hoa văn họa tiết. Thế nhưng, kích cỡ của nó lại quá nhỏ, khiến cho anh khi mặc vào lại cảm thấy vừa khó chịu vừa gò bó, không thể hoạt động thoải mái.
Còn bộ cơ giáp của cô, tuy rằng có chỗ đường khâu xiêu vẹo, có chỗ có chỉ thừa, hoa văn không đồng đều, màu sắc không xinh đẹp, nhưng kích cỡ lại vừa như in, khiến anh cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Mà chỉ cần kích cỡ đã đúng, vậy thì những lỗi kia có là vấn đề gì chứ? Đường khâu xiêu vẹo có thể tháo ra khâu lại, chỉ thừa có thể cắt bỏ, hoa văn có thể chỉnh sửa, màu sắc có thể nhuộm lại, chỉ cần chỉnh sửa vài lần liền sẽ không thua kém gì bộ cơ giáp cũ kia.
Hai người cùng nhau thảo luận hăng say, Thẩm Lan Linh ghi chú lại tất cả những điểm chưa ổn mà Hoắc Đình Quân tìm ra khi sử dụng cơ giáp. Đối với những điểm mà mình có thể ngay lập tức chỉnh sửa liền sửa ngay tại chỗ rồi để anh thử lại. Còn với những điểm phức tạp hơn thì cô dự định sẽ mang cơ giáp đến hãng X để phối hợp cùng họ chỉnh sửa sau.
Ngày hôm đó sau khi kết thúc, Thẩm Lan Linh gấp không chờ được vội vàng gửi bộ cơ giáp đến hãng X, đồng thời cũng gửi email cho họ nói rõ cụ thể tình hình. Bởi vì đây là bộ cơ giáp cho tinh thần lực cấp S đầu tiên được sản xuất, bên hãng X vô cùng coi trọng dự án này, đối với yêu cầu của Thẩm Lan Linh tự nhiên sẽ tận lực phối hợp.
Mấy ngày sau, Thẩm Lan Linh nhận được tin tức cô có hàng ký gửi, cần cô đến cổng trường ký nhận.
Bình thường hàng ký gửi khi gửi đến trường đều được đưa vào văn phòng, nhưng do cơ giáp quá lớn, bên nhà trường chỉ có thể để nó ở chỗ bảo vệ, đợi chính chủ ra nhận.
Thẩm Lan Linh vừa nhận được tin tức liền biết là cơ giáp mình chờ mong rốt cuộc đã đến. Vừa vặn là lúc cô đang không có lớp, Thẩm Lan Linh lập tức hào hứng chạy ra cổng trường để nhận hàng.
Nhưng nửa đường, Thẩm Lan Linh lại gặp một chuyện trì hoãn thời gian của cô.
Thẩm Lan Linh quay đầu nhìn người vừa mới gọi mình, phát hiện đó là một nam sinh, nhìn bề ngoài thì có vẻ là đàn anh của cô, chỉ là không biết học ở khu nào. Trông bộ dáng anh ta không tệ, có tự tin và một chút gì đó ngông nghênh. Nói đơn giản thì chính là giống kiểu ‘bad boy’ mà nhiều chị em yêu thích.
“Học trưởng biết em?” Thẩm Lan Linh nghi ngờ hỏi lại.
Lộ Nghiêu bước đến gần cô hơn, cười cười trả lời, “Thẩm học muội nổi tiếng như vậy, vừa có tinh thần lực cao vừa đứng đầu trong kỳ thi vừa rồi, ai có thể không biết em chứ?”
Thẩm Lan Linh không quá yêu thích cách nói chuyện của anh, cực nhẹ nhíu mày, giữ phép lịch sự đáp, “Học trưởng quá lời rồi. Không biết anh gọi em là có chuyện gì quan trọng sao? Nếu như không phải vậy em xin phép đi trước, em đang có việc bận.”
Lộ Nghiêu không ngờ cô sẽ không khách khí như vậy, chỉ có thể vội vàng nói thẳng, “Có. Anh xin tự giới thiệu một chút, anh là Lộ Nghiêu, một trong năm người được chọn để tham gia cuộc thi Cơ giáp chiến đấu của năm nay, không biết em đã nghe qua chưa?”
Thẩm Lan Linh hơi nhướng mày, gật đầu đáp, “Hóa ra là Lộ học trưởng. Không biết anh tìm em có chuyện gì?”
“Anh vẫn chưa có kỹ sư cơ giáp, muốn mời em trở thành kỹ sư cơ giáp cá nhân, không biết em có đồng ý không?”
Thẩm Lan Linh giật mình kinh ngạc trước lời mời của Lộ Nghiêu.
Lúc trước cô có tìm hiểu thông tin về năm người được chọn để đi thi rồi. Trong năm người, hết bốn người đều là người quen, còn lại một người chính là Lộ Nghiêu.
Lộ Nghiêu là sinh viên năm tư, lớn tuổi nhất trong số năm người. Anh sở hữu tinh thần lực cấp A, biểu hiện trong suốt ba năm qua và cả kỳ học vừa rồi đều vô cùng xuất sắc. Sinh viên trong trường vẫn thường hay so sánh anh ta với Hoắc Đình Quân, thậm chí nhiều người còn cảm thấy nếu không phải Hoắc Đình Quân có tinh thần lực cấp S thì Lộ Nghiêu chắc chắn sẽ không thua kém gì Hoắc Đình Quân.
Anh ta xuất sắc như vậy, vì sao lại muốn mời một sinh viên năm nhất như cô làm kỹ sư cơ giáp cá nhân chứ? Cho dù cơ sở của cô có tốt hơn những người khác, trong mắt anh đáng lẽ kiến thức và kinh nghiệm của cô sẽ không so được với học trưởng học tỷ năm tư chứ nhỉ?
Nhưng nguyên do là gì Thẩm Lan Linh cũng không quá hiếu kỳ, bởi vì…
“Xin lỗi học trưởng, em đã là kỹ sư cơ giáp cá nhân của người khác rồi, không thể nhận lời mời của anh được.”
Lần này đến lượt Lộ Nghiêu kinh ngạc, “Em được người khác mời rồi? Sao lại nhanh như vậy được? Không phải em mới năm nhất thôi sao?”
Thẩm Lan Linh không giải thích nhiều, chỉ gật đầu, “Cảm ơn sự ưu ái của học trưởng. Chúc anh sớm ngày tìm được người hợp ý. Em xin phép đi trước.”
Lộ Nghiêu không nghĩ đến mình đã cố ý tìm một học muội năm nhất rồi mà vẫn bị từ chối, nhất thời sững sờ. Mắt thấy Thẩm Lan Linh đã xoay người bỏ đi, anh ta vội hồi thần, bỗng nhiên chạy lên ngăn cô lại, “Khoan đã!”
Thẩm Lan Linh bị ngăn cản thì hơi nhíu mày, chưa kịp mở miệng đã nghe Lộ Nghiêu nói tiếp, “Người đó là ai? Sinh viên trong trường sao? Chẳng lẽ người nọ còn có thể ưu tú hơn anh sao? Em không muốn suy nghĩ một chút về chuyện đổi người hợp tác sao?”
Thẩm Lan Linh vốn đang gấp gáp muốn đi nhận cơ giáp để còn mang về cho Hoắc Đình Quân dùng thử xem hiệu quả lần này thế nào, hiện tại bị Lộ Nghiêu liên tục chặn đường, thái độ của cô không thể nào ôn hòa nổi.
Cô nhíu mày lạnh mặt nhìn anh ta, trong giọng nói không còn vẻ khách sáo như trước, “Chuyện này không liên quan đến anh, làm phiền anh đừng chắn đường nữa.”
Thấy Thẩm Lan Linh sắp vòng qua mình đi mất, Lộ Nghiêu chợt nhớ ra cái gì, nỗi nghi hoặc trong lòng nháy mắt biến thành tức giận và hậm hực, không ngăn cản cô nữa nhưng lại nói, “Là Hoắc Đình Quân, đúng không?”
Thẩm Lan Linh vẫn không có phản ứng gì, tiếp tục đi thẳng.
Thế nhưng, Lộ Nghiêu lại vô cùng chắc chắn mình đã đoán đúng.
Anh ta vẫn luôn xem Hoắc Đình Quân là đối thủ của mình, cho nên nhiều khi cũng không tự chủ được mà chú ý đến động tĩnh xung quanh Hoắc Đình Quân. Vì vậy, anh ta cũng biết được từ đầu năm học năm ngoái, bên cạnh Hoắc Đình Quân đột nhiên xuất hiện thêm một nữ sinh, thỉnh thoảng sẽ đến nhà ăn cùng ăn trưa với nhau.
Vừa rồi anh ta mới chợt nhớ ra, nữ sinh kia còn không phải chính là Thẩm Lan Linh sao?
Anh ta mặc dù ghen tị với tinh thần lực cấp S của Hoắc Đình Quân, cũng không phục, nhưng anh ta lại không thể không thừa nhận, anh ta không thể nào vượt qua được Hoắc Đình Quân, bởi vì anh ta đã thua ngay từ đầu rồi.
Cho nên, khi muốn tìm kỹ sư cơ giáp cho mình, anh ta đã chủ động bỏ qua người ưu tú nhất của hệ kỹ sư cơ giáp hiện tại mà chọn người thứ hai, cũng chính là Thẩm Lan Linh, để tránh tự tìm mất mặt, bởi vì anh ta cho rằng Hoắc Đình Quân chắc chắn sẽ chọn người thứ nhất. Thế nhưng cuối cùng, cô lại là kỹ sư cơ giáp riêng của Hoắc Đình Quân rồi?!
Anh ta đã cố tình nhún nhường rồi, tại sao Hoắc Đình Quân lại vẫn cứ tranh giành với anh ta vậy chứ?!
Lộ Nghiêu càng nghĩ càng tức, nhất thời cũng không lựa lời mà mỉa mai, “Rốt cuộc hắn ta có cái gì mà đám nữ sinh các cô cứ phải bám lấy hắn suốt ngày thế? Tinh thần lực cấp S? Còn không phải là một cái tinh thần lực biến dị sao? Một kẻ biến dị như hắn thì có chỗ nào hơn người–i ch—chứ…”
Thẩm Lan Linh đột nhiên quay phắt đầu trừng hắn, ánh mắt kia lạnh lẽo đến mức khiến cho Lộ Nghiêu nháy mắt nghẹn họng, lắp bắp nói không trọn câu.