Sáng thứ sáu, Thẩm Lan Linh thức dậy đúng giờ, hào hứng thay sang bộ đồ mà mình đã lựa chọn tỉ mỉ từ tối hôm qua, gồm áo thun mỏng màu trắng phối với váy cạp cao màu nâu tiramisu. Hai cánh tay trắng nhỏ lộ ra ngoài, làn da non mịn như muốn phát sáng. Bên dưới gấu váy là đôi chân thon thả trắng nhỏ, có chút khiến người lóa mắt. Toàn thân cô đều tỏa ra sự trẻ trung và tươi sáng của thiếu nữ, vừa mềm mại vừa xinh đẹp.
Thẩm Lan Linh đã biết kế hoạch đi chơi cụ thể từ Hoắc Đình Quân, vì vậy mới dám mặc váy hôm nay. Cùng Hoa Lạc thay phiên sử dụng phòng vệ sinh, cô đứng trước gương tết cho mình một kiểu tóc đơn giản nhưng không kém phần đáng yêu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không trang điểm gì, chỉ thoa một lớp kem dưỡng ẩm, kem chống nắng và một chút son dưỡng ẩm mà thôi.
Mọi người đã hẹn nhau từ trước, tám rưỡi Thẩm Lan Linh cùng Hoa Lạc xách theo vali nhỏ mà mình đã soạn kỹ càng đến nhà ăn của khu bộ đội cơ giáp để cùng bốn người còn lại ăn sáng. Nguyên nhân chọn nhà ăn bên này một là vì có những bốn người học bên này, hai là vì từ bên này ra bãi đỗ xe của trường gần hơn.
Bữa sáng đương nhiên chỉ là dung dịch dinh dưỡng, uống liền mấy hơi là xong; sau đó, cả sáu người cùng xuất phát đến bãi đỗ xe.
Lúc đến nơi, Hoa Lan Ninh nhanh nhảu nói trước, “Hay là chúng ta chia nam nữ nhé? Lão Tần vẫn đi chung với lão Hoắc, còn Lạc Lạc và Thẩm học muội thì đi với bọn em.”
Ở kế hoạch ban đầu, bọn họ tính để Tần Đông Vũ đi chung xe với Hoắc Đình Quân, còn Tình Nhụy Y thì đi với cô ta. Tuy là sau này thêm hai người nữa, nhưng xe của bọn họ đều là xe bốn chỗ, vẫn đủ chỗ ngồi nên không tính lấy thêm xe.
“Vậy bên em có chật quá không? Sao không chia ba ba?” Tần Đông Vũ vừa hỏi lại liền thấy Hoa Lan Ninh lén trừng qua, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Anh sao không biết tâm tư của cô chứ?
Hoắc Đình Quân chỉ thân, tạm coi là thân, với ba người, Thẩm Lan Linh, Tần Đông Vũ và Hoa Lan Ninh. Nếu chia ba ba, đi chung xe với anh chỉ có thể là hai trong ba người họ. Nếu bỏ Tần Đông Vũ ra, Hoa Lạc ở xe còn lại sẽ không được tự nhiên bởi vì cô ta không thân với cả Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y. Nếu bỏ Hoa Lan Ninh ra thì cô ta lại không cam tâm để cho Thẩm Lan Linh ngồi chung xe với Hoắc Đình Quân; mà nếu bỏ Thẩm Lan Linh ra thì Tình Nhụy Y ở xe còn lại cũng sẽ không được tự nhiên lắm.
Huống hồ, cô ta cũng không dám đánh cược rằng Hoắc Đình Quân sẽ đồng ý để Thẩm Lan Linh đi chung với Hoa Lạc và Tình Nhụy Y.
Dù sao thì…
Nhớ lại lúc còn ở nhà ăn, Thẩm Lan Linh chưa nói câu nào Hoắc Đình Quân đã chủ động kéo vali giúp cô, Hoa Lan Ninh âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Dù sao thì, Hoắc Đình Quân cũng quá để ý tới Thẩm Lan Linh. Cô ta tuy ghen ghét, tuy căm tức, nhưng lại không thể không thừa nhận sự thật này, cho nên cô ta chỉ có thể chủ động đề nghị chia nam nữ mà thôi.
Hoa Lan Ninh tính trước tính sau, nhưng lại không tính được suy nghĩ chân thật trong lòng Hoắc Đình Quân.
Thân thể anh quá thành thật.
Đừng nói là hát, thậm chí Thẩm Lan Linh không cần mở miệng, chỉ cần ngồi ở bên cạnh anh, chỉ cần anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô thôi thì nó đã tự động thả lỏng rồi. Tinh thần của anh cũng trở nên thoải mái nhẹ nhõm hơn, tinh thần lực càng không cần phải nói, ngoan ngoãn dễ chịu hơn bao giờ hết.
Sự hiện diện của cô giống như thuốc an thần độc nhất vô nhị dành riêng cho anh vậy, sao anh nỡ để cô cách xa mình chứ?
Loại cảm giác khoan khoái dễ chịu ấy, đã rất lâu rất lâu rồi anh chưa từng được có.
“Để Lan Linh với lão Tần đổi chỗ cho nhau đi,” anh nhanh chóng nói.
Kinh ngạc và ghen ghét không kịp kìm hãm lướt thoáng qua trên mặt Hoa Lan Ninh.
Vì sao anh lại đưa ra đề nghị như vậy chứ!?
Cô ta hơi mở miệng, nhưng còn chưa kịp phản đối thì đã bị anh chặn họng, “Lan Linh kiều khí đỏng đảnh, ngồi đông người cô ấy không quen.”
Thẩm Lan Linh từ đầu đến giờ vẫn chỉ đứng ở một bên yên lặng quan sát tình hình để tùy cơ hành động, vừa nghe một câu này suýt nữa đã không nhịn được mà thất thố, để lộ hết tâm tình lên mặt.
Nhưng chỉ tích tắc sau cô đã kịp khống chế nội tâm của mình.
Không sao, kiều khí thì kiều khí, đỏng đảnh thì đỏng đảnh, có thể ngồi chung xe với anh, còn là chỉ có hai người bọn họ, cô chịu một chút tiếng oan cũng không sao.
Chuyện cứ như vậy được định xuống. Hoa Lan Ninh không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Lan Linh vui vẻ hớn hở mở ghế lái phụ xe anh ra ngồi vào.
Tình Nhụy Y lo lắng cho cảm nhận của cô ta, đang định nói lời an ủi thì cổ tay bỗng bị người nắm lấy. Cô giật mình quay sang, phát hiện là Tần Đông Vũ thì có chút không ngờ. Nơi cổ tay bỗng nhiên bắt đầu nóng lên, nhiệt độ dường như đã lan đến trên mặt.
Tần Đông Vũ khẽ lắc đầu, không tiếng động nói, “Đừng xen vào.” Thấy tia ngạc nhiên nghi hoặc ở trong đáy mắt cô, anh lại làm khẩu hình, “Anh sẽ giải thích sau.”
Sau đó, trong lúc Tình Nhụy Y còn đang ngơ ngác không rõ, anh đã tận dụng thời cơ mà kéo cô đến bên cạnh vị trí ghế lái phụ. Xe này là của Hoa Lan Ninh, cho nên anh làm như không có chuyện gì quay sang nói với cô ta, “Tiểu Ninh, đưa chìa khóa xe cho anh đi. Để anh lái cho.”
Nghe tiếng anh gọi, Hoa Lan Ninh rốt cuộc nén xuống được sự căm ghét chua ngoét trong lòng mình. Cô ta nhìn qua, thấy vị trí đứng của hai người thì cười cười ẩn ý, đưa chìa khóa xe cho anh.
Hai chiếc xe trước sau rời khỏi đại học A, bắt đầu hướng ra ngoại thành mà chạy.
Từ đại học A đến An Hương tốn hơn hai tiếng đi xe. Trong khoảng thời gian hai tiếng chờ đợi này, Thẩm Lan Linh tranh thủ cơ hội giành lấy cho mình chút lợi ích.
“Đình Quân ca ca!”
Tuy là xe hơi hiện nay đã có hệ thống lái tự động, nhưng vì lý do an toàn, Hoắc Đình Quân vẫn chú ý đến tình huống giao thông, nghe thấy cô gọi thì hơi liếc qua, “Ừm?”
“Nếu là bao trọn, vậy thì phòng ở đó chúng ta có thể tùy tiện chọn đúng không?”
“Ừm,” anh đáp.
“Vậy lát em chọn căn phòng bên cạnh phòng anh nha?” Không đợi anh hỏi nguyên do, cô đã nói tiếp, “Như vậy sẽ tiện để em qua lau tóc giúp anh, tối còn hát cho anh nghe nữa.”
Mới nghe ý đầu, Hoắc Đình Quân còn đang định từ chối, nhưng nghe đến ý sau anh lại không có tiền đồ mà thay đổi ý định, “…Ừm.”
Đạt được mục đích đầu tiên, Thẩm Lan Linh thừa cơ tiến lên, “Em thấy trong kế hoạch thì chúng ta sẽ có đi dạo hồ hoặc đạp xe đạp này nọ á, đến lúc đó em bắt cặp với anh nhé?”
Hoắc Đình Quân không tiếng động liếc cô.
Thẩm Lan Linh cố gắng trấn tĩnh trái tim đang khẩn trương muốn chết của mình, vờ như không có gì nói, “Em chỉ thân với mỗi anh thôi mà.”
Vừa nói, trong đầu cô vừa soạn sẵn câu trả lời nếu anh nhắc đến Hoa Lạc.
Nhưng ngoài ý muốn, anh lại nhanh chóng đồng ý, “…Ừm.”
Hai mắt Thẩm Lan Linh sáng rực lên, rạo rực vui vẻ nói với anh, “Anh đồng ý rồi đó nha! Đến lúc đó không cho phép đổi ý nữa đâu đó!”
Đầu ngón tay Hoắc Đình Quân lại hơi ngứa ngáy, anh vân vê nhẹ, gật đầu đáp, “Ừm, sẽ không.”
Thành công đạt được cả hai mục đích, Thẩm Lan Linh không cách nào khống chế được, khóe môi vẫn luôn vểnh lên cao, tựa như con sóc nhỏ đắc ý kiêu ngạo. Hoắc Đình Quân lơ đãng nhìn thoáng qua, trong ánh mắt chợt lướt qua ý cười đạm nhạt.
Thẩm Lan Linh đương nhiên không hề biết đến động tác nhỏ này của anh, trong suốt hai tiếng vẫn luôn cứ âm thầm vui vẻ đắc ý vì đã có thể trước một bước ‘xí’ được anh.
Hơn hai tiếng sau, hai chiếc xe tiến vào trong khu du lịch sinh thái An Hương.
So với thời đại ngày xưa, An Hương thật sự không quá đặc sắc, được cái nơi này thoáng đãng rộng rãi, thiết kế gần gũi với thiên nhiên nhưng lại cũng đa dạng về giá cả và đẳng cấp, trung bình cũng có mà cao cấp xa hoa cũng có. An Hương dựa núi, bên trong diện tích của nó ngoài các khu nhà ở và trung tâm giải trí thì còn có một cái hồ rất rộng. Hồ này cũng tên là An Hương, cảnh sắc tuyệt đẹp, mặt hồ trong vắt tựa như mặt gương phản chiếu lại bầu trời, ven hồ mọc đầy hoa dại nhỏ li ti, phảng phất trong không khí là mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu của hoa cỏ.
An Hương bao trùm một phần diện tích nhỏ của ngọn núi, nếu leo lên nơi cao nhất của An Hương sẽ có thể ngắm cảnh bình minh và hoàng hôn tuyệt đẹp. Ngoài ra, ở An Hương còn có một điểm đặc sắc khác, chính là có đồ ăn. Chính là loại đồ ăn mà ngày xưa hay ăn, thịt thà rau củ trái cây đều có. Mặc dù chủng loại không quá đa dạng, cũng không thể nào sánh bằng so với ngày xưa, nhưng ở trong thời đại dung dịch dinh dưỡng thì đã là cực phẩm mỹ vị. Lúc trước Hoắc Đình Quân nhắc đến tiệc nướng BBQ cũng chính là cái này.
Có lẽ là vì hành động bao trọn quá chấn động lòng người, lúc còn chưa tiến vào An Hương Thẩm Lan Linh đã nhìn thấy một dàn các người máy đứng ở cổng đón chào. Sau khi hai chiếc xe đỗ vào bãi, mọi người mở cửa xe bước xuống, vài người mang theo người máy niềm nở tiến về phía bọn họ.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên, theo sau ông là một nam một nữ, trên mặt ba người đều là nụ cười lấy lòng, “Chào mừng các vị đã đến với An Hương. Tôi là Ngô Thành, chủ của nơi này, rất hân hạnh được đón tiếp các vị trong ba ngày tới.”
Sau khi bắt tay với mọi người, Ngô Thành dẫn sáu người vào bên trong đại sảnh, vừa đi vừa giới thiệu sơ qua về nơi này. Ông ta cũng biết thói quen của Hoắc Đình Quân nên khi nói chuyện đều không dài dòng, giọng điệu cũng đúng mực hài hòa, không khiến người cảm thấy phiền phức hay khó chịu. Hai người nam nữ theo sau ông ta thì ra lệnh cho người máy mang hành lí của bọn họ theo sau.