Tiến vào trong đại sảnh, Ngô Thành để người máy đăng ký thông tin cho sáu người, còn mình thì kéo theo một người máy, dẫn bọn họ lại ghế sô pha ngồi xuống. Sau khi trà nước được mang lên, ông nói với bọn họ, “Chỗ chúng tôi có rất nhiều loại phòng. Loại hình thì có phòng ở và biệt thự, diện tích thì có phòng đơn phòng đôi, biệt thự cho bốn và sáu người, hướng phòng thì có view núi, view hồ, và view cảnh quan khu sinh thái. Không biết các vị thích loại nào?”
Mặt của người máy là một màn hình điện tử, Ngô Thành vừa nói vừa điều khiển người máy hiển thị hình ảnh của từng loại phòng mà ông ta nhắc đến.
Bọn họ đi những sáu người, có rất nhiều phương án chia nhóm, mỗi người lại có một sở thích riêng nên nhất thời đều không quyết định được ngay mà rôm rả thảo luận; chỉ có Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân là không tham gia vào.
Thẩm Lan Linh ngồi bên cạnh Hoắc Đình Quân, nhân lúc bốn người kia không chú ý lén lút hỏi nhỏ, “Đình Quân ca ca, anh muốn ở đâu?”
Hoắc Đình Quân không trả lời mà hỏi ngược lại, “Vậy em muốn ở đâu?”
Thẩm Lan Linh hoang mang nhìn anh, “Ở cạnh phòng anh nha, không phải anh đã đồng ý rồi sao?”
Trong mắt Hoắc Đình Quân thoáng qua tia bất đắc dĩ, “Anh biết, ý anh là em thích ở loại phòng nào?”
Đến lúc này Thẩm Lan Linh mới tin rằng Hoắc Đình Quân là thật sự muốn để cô chọn, hai mắt sáng lên nói, “Em thấy phòng có view hồ cũng đẹp lắm á.”
Hoắc Đình Quân gật đầu, “Vậy thì chọn cái đó.”
Suy nghĩ trong đầu Thẩm Lan Linh chạy một vòng, đáy mắt chợt lóe lên, mang theo tia giảo hoạt ngỏ ý, “Nãy em thấy phòng biệt thự có view đẹp hơn phòng bình thường. Hay là chúng ta chọn biệt thự nhé? Loại bốn người ấy, như vậy cũng tiện để tối em qua tìm anh hơn.”
Ngô Thành bởi vì đang lắng nghe mọi người thảo luận để kịp thời phục vụ chu đáo, vì vậy cũng nghe được lời này của cô, ánh mắt ái muội mang theo ý cười nhìn sang hai người họ. Thế nhưng, Thẩm Lan Linh thì đang hồi hộp chờ câu trả lời từ Hoắc Đình Quân, mà Hoắc Đình Quân lại đang bị vẻ mặt mưu tính kế nhỏ tiểu hồ ly của cô thu hút, đều không chú ý đến ông ta.
Nghĩ đến anh và cô vốn cũng đều sống chung một nhà rồi, phòng hai người còn cạnh nhau, hiện tại ở biệt thự cũng không khác lắm, Hoắc Đình Quân liền gật đầu, “Được.”
“Được cái gì lão Hoắc? Anh đã nghĩ xong sẽ chọn phòng nào rồi à?” Hoa Lan Ninh rốt cuộc cũng chú ý đến bên này, cười nói xen vào.
Thẩm Lan Linh cảm thấy một buổi sáng này của mình vô cùng thuận lợi, từ ăn chơi đến ngủ nghỉ đều đã thành công chiếm lấy Hoắc Đình Quân cho riêng mình, vì vậy lúc này cũng vô cùng đắc ý, tựa như cô mèo nhỏ đang kiêu ngạo vểnh đuôi lên lắc lư qua lại trước mặt người khác để khoe khoang dáng vẻ xinh đẹp của mình vậy.
Cô cười tủm tỉm trả lời thay Hoắc Đình Quân, “Đúng vậy. Đình Quân ca ca và em sẽ ở biệt thự bốn người có view nhìn ra hồ An Hương.”
Sắc mặt Hoa Lan Ninh nháy mắt xanh mét. Cô ta thất thố hô lên, “Ở chung?!”
Thẩm Lan Linh tuy là đắc ý, nhưng thấy Hoa Lan Ninh phản ứng lớn như vậy thì có hơi sợ mình làm có chút quá đáng, không khỏi rụt rè lại. Dù sao ở trong nhóm này, cô chỉ thân với mỗi Hoắc Đình Quân thôi, còn Hoa Lan Ninh thì lại có quan hệ thân thiết với tất cả mọi người.
“C—cũng không phải là ở chung. Biệt thự bốn người sẽ có hai phòng ngủ mà…”
Phản ứng của Thẩm Lan Linh cũng giúp Hoa Lan Ninh nhận ra vẻ thất thố của mình vừa rồi. Cô ta vội vàng điều chỉnh tâm tình, ra vẻ là đang suy xét cho Thẩm Lan Linh mà nói, “Xin lỗi em, là do chị quá kinh ngạc thôi, tại chị không nghĩ là hai người sẽ ở chung với nhau. Như vậy không tốt lắm đâu nhỉ…? Lão Hoắc, dù là ở riêng phòng nhưng vẫn là chung một nhà, em sợ sẽ ảnh hưởng bất lợi đến thanh danh của cô ấy…”
“Không sao đâu chị,” Thẩm Lan Linh cười đáp, “Dù sao hiện tại em cũng đang ở nhà anh ấy mà, không khác gì cả. Với lại, ở đây cũng chỉ có sáu người chúng ta, làm sao người khác sẽ biết được chứ? Chẳng lẽ… nhân viên của An Hương sẽ nói ra ngoài sao?”
Thấy ánh mắt của Thẩm Lan Linh nhìn qua, Ngô Thành vội vàng bày tỏ, “Sao có thể! Xin các vị khách quý cứ yên tâm! Tôn chỉ của An Hương chúng tôi chính là tôn trọng khách hàng và sự riêng tư của khách hàng, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó.”
Thẩm Lan Linh vui vẻ cho ông ta một nụ cười mỉm hài lòng.
Ngô Thành cười khan trong lòng.
Không ngờ lại là tiết mục hai nữ tranh một nam.
Nhưng mà cũng đúng, người như Hoắc thiếu sẽ có cô gái nào không thích chứ?
Thẩm Lan Linh đã nói như vậy, Hoa Lan Ninh nhất thời cũng không nghĩ ra được cái gì để phản đối chuyện này. Lửa giận trong lòng bốc lên hừng hực như muốn thiêu cháy trái tim cô ta, lại không có cách nào dập tắt nổi.
Mặc dù Hoa Lan Ninh mấy lần nói chuyện với Hoắc Đình Quân, nhưng anh từ đầu đến cuối đều không quan tâm đến cô ta. Ngược lại, anh quay sang đối với Tần Đông Vũ đang xem kịch vui nói, “Không thì chúng ta đều chia thành ba nhóm đi. Lão Tần với Tình Nhụy Y, Hoa Lan Ninh với Hoa Lạc, vừa vặn.”
Tần Đông Vũ đột nhiên bị kéo vào, không thể tin nổi trợn mắt nhìn anh.
Không phải chứ? Đây là lời mà lão Hoắc cậu bình thường sẽ nói sao!!
Hoắc Đình Quân bình tĩnh đón nhận ánh mắt của anh, hơi nhướng mày hếch cằm.
Tần Đông Vũ hoàn toàn hiểu được ý tứ trong động tác ấy của anh, càng thêm tức tối muốn nghiến răng nghiến lợi.
Tần Đông Vũ quen biết Tình Nhụy Y được hơn một năm rồi. Anh quả thật thích Tình Nhụy Y, cũng cảm nhận được Tình Nhụy Y có ý với mình, nhưng bởi vì cảm thấy tình cảm chưa đủ độ chín nên Tần Đông Vũ muốn chậm rãi bồi đắp tình cảm trước rồi mới ngỏ lời.
Kế hoạch vốn đang tiến triển rất thuận lợi, không ngờ lúc này Hoắc Đình Quân lại hích cho anh một cú, còn bày ra dáng vẻ ‘tớ đây là đang giúp cậu’!
Anh không biết dục tốc bất đạt sao!!
Tần Đông Vũ thấp thỏm nhìn qua Tình Nhụy Y, liền thấy cô đang đỏ bừng mặt cúi đầu, thẹn thùng không dám nhìn ai. Nhưng mà thấy cô không nói gì, Tần Đông Vũ lại chợt nghĩ, như vậy có lẽ là cô không có ý phản đối, đúng không?
Nghĩa là cô chấp nhận ở chung với mình sao?
Tuy là không cùng phòng, nhưng nếu là vậy thật thì đây vẫn là một bước tiến lớn đó!
Hay là anh đã quá cẩn thận rồi nhỉ? Có lẽ đẩy nhanh tốc độ một chút cũng không sao đâu…?
Chuyện sau đó được ấn định theo đề nghị của Hoắc Đình Quân. Bọn họ chia ra ở ba biệt thự kề nhau, Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh ở giữa hai nhóm còn lại. Chọn xong nơi ở, Ngô Thành liền dẫn theo người máy chở bọn họ đến ba căn biệt thự mà bọn họ đã chọn. Trên đường di chuyển, Ngô Thành còn thuận tiện giới thiệu cho sáu người những cảnh sắc đặc biệt của An Hương khi bọn họ chạy ngang qua.
Lúc đến nơi thì sáu người chia nhau tiến vào biệt thự của mình. Trong biệt thự có hai phòng ngủ, một chính một phụ, Thẩm Lan Linh không nói hai lời liền nhường phòng ngủ chính cho anh. Không để anh kịp phản đối, cô đã nhanh chóng kéo vali của mình vào trong phòng ngủ phụ.
Sau khi Thẩm Lan Linh sắp xếp đồ đạc của mình vào phòng ngủ xong thì đi ra ngoài tham quan căn biệt thự, rồi lại ra sân trước và sân sau ngắm cảnh. Đến lúc đến giờ hẹn với bốn người còn lại, cô cùng Hoắc Đình Quân ra ngoài hội họp với mọi người để đi ăn trưa.
Bởi vì đã bỏ tiền bao trọn nên mọi người đều không cần phải đắn đo vấn đề tiền nong gì nữa, thỏa thích hưởng thụ. Bữa trưa cũng vì thế mà không phải là dung dịch dinh dưỡng, để cho đầu bếp nấu một bữa ăn thực sự. Cộng thêm đi đông người, trên bàn tổng cộng có năm món mặn ba món rau hai món canh, cộng thêm hai món tráng miệng và hai loại trái cây, ai nấy đều ăn đến no nê thỏa mãn.
Nhất là Thẩm Lan Linh, cô chưa bao giờ cảm thấy một bữa ăn lại có thể ngon đến mức này. Suýt chút nữa cô đã cho rằng mình thậm chí đã quên cả cách nhai!
Do ăn quá no nên sau đó ai cũng không có hứng thú muốn làm gì nữa, đều về phòng của mình để nghỉ ngơi hoặc ngủ trưa. Đến tầm trưa chiều thì bốn người còn lại kéo qua nhà của Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân tụ họp. Tần Đông Vũ và Hoa Lan Ninh có đem theo nhiều loại bài và board game, cả sáu người cùng chơi với nhau vui vẻ hăng say đến tận bảy giờ tối mới gọi xe đến, tiến đến sảnh BBQ của khu du lịch.
An Hương chỉ tiếp đón có sáu người bọn họ, đương nhiên ở phương diện phục vụ không thể làm ra lỗi sai nào. Khi sáu người đến thì khu vực tiệc nướng BBQ đều đã được lên đèn, trông vừa ấm cúng vừa mờ ảo. Giữa sân đặt hai bếp nướng lớn, than bên dưới đã được đốt lên, vài mảnh tro hồng thấp thoáng theo gió bay lên. Bên cạnh bếp là một bàn khá dài, trên đó là một loạt các tô lớn đựng nguyên liệu nướng. Cũng không biết bọn họ làm cách nào mà dù để nguyên liệu tươi sống ở bên ngoài như vậy, Thẩm Lan Linh vẫn không thấy có bất kỳ một loại côn trùng ruồi muỗi nào bén mảng lại gần.
Bên phía còn lại của bếp nướng là bàn đựng bát đũa sạch sẽ và các loại rau củ sống cùng với xốt chấm đa dạng. Ở nơi xa xa, thông qua ánh đèn, bọn họ còn có thể nhìn đến bóng dáng hồ An Hương xinh đẹp êm ả. Mặt hồ phản chiếu lại ánh trăng, như một bức tranh mỹ lệ tĩnh lặng động lòng người.