Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 275: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (13)




Sáng hôm sau tỉnh dậy, còn chưa kịp nhận thức điều gì thì bên tai đã truyền đến giọng hát mềm mại truyền cảm của cô. Trái tim Hoắc Đình Quân bất giác dịu lại, bên môi khẽ cong lên, tự hỏi không biết đã bao lâu rồi anh mới bắt đầu một ngày mới với tâm trạng nhẹ nhàng khoan khoái như này.

Nằm thêm một lúc, Hoắc Đình Quân tháo tai nghe ra, dừng lại đoạn ghi âm rồi tiến vào trong phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân. Nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương, Hoắc Đình Quân dần nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng lúc này chuyện đó đã không còn khiến cho tâm tình anh rối loạn nữa rồi.

Thật ra, chuyện ngày hôm qua cũng không có gì ghê gớm cả.

Cô ăn mặc vô cùng kín đáo, anh cũng không có suy nghĩ bậy bạ hay cầm thú gì. Chỉ là, ở lần đầu tiên gặp lại cô sau bao năm, cô vẫn như trước gọi anh Đình Quân ca ca, khiến cho anh trong bất giác cũng đã xem cô như em gái của mình. Chính vì như vậy nên khi anh cứ liên tục không thể khống chế được mà nhớ lại hình ảnh cô mặc áo choàng tắm và áo ngủ, anh mới không chấp nhận nổi.

Làm gì có anh trai nào cứ nghĩ về em gái mình trong bộ dáng mặc áo choàng tắm và áo ngủ chứ, cho dù hình ảnh đó vẫn rất trong sáng và thuần khiết.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện tối qua, ấn tượng về cô ở trong tiềm thức của anh đã bị phá vỡ. Cô đã không còn là em gái nữa, chỉ là Thẩm Lan Linh mà thôi, là cô gái khiến anh cảm thấy thoải mái khi ở bên, là người đầu tiên sau khi bị anh tổn thương lại vẫn đối xử với anh tốt như cũ.

Nếu đã không phải là em gái nữa, vậy thì hiện tại cho dù anh có hồi tưởng lại chuyện tối qua, cho dù hai hình ảnh kia có lại xuất hiện ở trong đầu anh, anh cũng không còn cảm thấy tội lỗi hay tự trách nữa. Dù sao thì… cùng lắm thì… lại một lần nữa thay đổi thân phận của cô trong lòng anh mà thôi.

Nếu người đó là cô…

Hoắc Đình Quân chợt nhìn thấy ở trong gương khóe môi của mình đã bất giác cong lên tự lúc nào, trong ánh mắt chợt lóe lên ý cười.

Anh vốn là muốn nhịn một chút, dù sao tính tình của nguyên chủ cũng không phải loại dễ động tâm và mở lòng, nhưng nếu thân thể này đã thành thật đến vậy, thì anh cứ nên thuận theo tự nhiên đi thôi.

*

Lúc Hoắc Đình Quân xuống lầu thì Hoắc phu nhân và Thẩm Lan Linh đều đã đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng. Ngay cả Hoắc lão gia cũng hiếm hoi không phải đi làm sớm, cũng đang ngồi bên cạnh vợ mình uống dung dịch dinh dưỡng.

Thấy Hoắc Đình Quân xuất hiện, Hoắc phu nhân mỉm cười nhỏ nhẹ hỏi, “Hiếm khi thấy con thức dậy trễ như vậy.”

“Vâng,” Hoắc Đình Quân trả lời bà. Anh kéo ghế bên cạnh Thẩm Lan Linh ra, chợt giải thích thêm một câu, “Tối qua ngủ rất ngon.”

Cha mẹ Hoắc nghe anh nói vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, chỉ vui vẻ bảo người máy mang bát thìa lên cho anh. Nếu là bình thường Hoắc Đình Quân sẽ không giải thích thêm một câu như vậy, cho nên có thể thấy quả thực tối qua anh ngủ rất ngon, tâm trạng sáng nay cũng tốt vô cùng.

Thẩm Lan Linh thấy anh dậy trễ vốn còn cho rằng là vì chuyện hôm qua khiến cho anh mệt mỏi, nay nghe anh nói vậy mới hơi yên tâm. Nhưng cô vẫn lén nhìn anh một chút, muốn quan sát xem sắc mặt anh có thực sự tốt hay không.

Hoắc Đình Quân đang múc một ít dung dịch dinh dưỡng vị phở bò vào trong bát, cảm nhận được ánh mắt của cô thì nhìn sang, chợt hỏi, “Hôm qua em qua tìm anh là muốn hỏi cái gì à?”

Mới đầu khi anh đột ngột nhìn qua, Thẩm Lan Linh giật mình hơi lúng túng nên khi bị hỏi cô nhất thời không kịp phản ứng, “Ah” một tiếng. Nhưng Hoắc Đình Quân còn chưa kịp nhắc lại thì cô cũng đã lấy lại tinh thần, vội trả lời, “À vâng. Hôm qua không phải anh bảo tuần sau chúng ta sẽ đi chơi sao? Em định hỏi anh chúng ta định đi đâu làm gì, để em còn biết đường soạn đồ.”



Hoắc phu nhân ngồi ở đối diện nghe hai người họ trò chuyện thì ngạc nhiên nhướng mày, “Hai đứa định đi chơi sao?”

Hoắc Đình Quân quay sang nhìn bà, trả lời bà trước, “Vâng, là với bọn lão Tần.”

“Là với Tiểu Tần với Tiểu Ninh à?” Hoắc phu nhân vui cười gật đầu, “Vậy cũng tốt.”

Thấy bà và cả cha mình đều không định nói gì tiếp, Hoắc Đình Quân quay sang trả lời Thẩm Lan Linh, “Chúng ta sẽ ra ngoại thành, đến khu du lịch sinh thái An Hương. Em có thể tra một chút để biết thêm chi tiết, nhưng đại khái chúng ta sẽ có tiệc nướng BBQ buổi tối, dạo hồ, đạp xe đạp và ngắm cảnh bình minh hoàng hôn.”

Thẩm Lan Linh vừa nghe anh nói vừa gật đầu, còn chưa kịp đáp lời thì Hoắc phu nhân lại bỗng lên tiếng, “Là An Hương sao? Nơi đó được đấy, vừa đẹp vừa trong lành, cũng có nhiều hoạt động nữa, thanh niên bọn con hẳn sẽ không cảm thấy chán. Đó cũng là chỗ duy nhất gần gũi với thiên nhiên của thành phố A đấy.”

Câu cuối cùng của bà đương nhiên là muốn nói với Thẩm Lan Linh.

Thẩm Lan Linh nghe vậy, bỗng nghĩ đến cái gì, lo lắng hỏi Hoắc Đình Quân, “Nếu vậy hẳn chỗ này nổi tiếng lắm đúng không? Chúng ta lại còn đi dịp lễ, anh…”

Cô không nói hết, nhưng Hoắc Đình Quân đã hiểu được, giải thích, “Chúng ta sẽ bao trọn, anh sẽ không có vấn đề gì.”

“Bao trọn?” Thẩm Lan Linh không khống chế được khẽ hô lên.

Là khu du lịch sinh thái, còn là chỗ duy nhất gần gũi với thiên nhiên trong thành phố A, bình thường muốn bao trọn là đã rất đắt rồi, huống chi còn là bao trọn vào dịp lễ quan trọng như vậy chứ?

Tuy rằng Thẩm gia là quân đại thế gia, nhưng không giống như khi xưa, từ sau khi thế giới này bước vào thời đại tinh tế, bộ đội chuyển thành bộ đội cơ giáp thì tiền lương của quân đội đã cao hơn rất nhiều. Huống chi, tuy rằng dòng chính Thẩm gia đều tham gia vào quân đội, nhưng các dòng nhánh và họ hàng xa khác thì vẫn có không ít người theo những ngành nghề khác, kiếm được rất nhiều tiền. Dòng chính và dòng nhánh vẫn luôn hỗ trợ qua lại lẫn nhau, người cung tiền, người cung quyền, vì thế mà cả đại gia tộc vẫn luôn rất đoàn kết, chất lượng sống cũng rất cao. Nếu không, cho dù Thẩm gia muốn chiều chuộng Thẩm Lan Linh cũng không thể chiều cô đến mức này.

Cho dù là vậy, ở trong ấn tượng của Thẩm Lan Linh, việc bao trọn một khu du lịch như vậy trong suốt ba ngày lễ vẫn là một chuyện rất xa xỉ.

Hoắc lão gia nhìn thấy phản ứng của cô, mở miệng cười nói, “Chú kiếm được nhiều tiền như vậy, còn không phải là vì để vợ con được sống thoải mái vui vẻ sao?”

Đó là con của ông, ông kiếm được nhiều tiền như vậy, bỏ ra một chút để giúp anh thoải mái tận hưởng chuyến đi chơi, để anh có thể có những trải nghiệm như bao người khác thì có gì là phung phí chứ?

Thẩm Lan Linh hiểu được ý ông, cũng biết vừa rồi mình đã thất thố, không khỏi ngượng ngùng bẽn lẽn cười.

Hoắc phu nhân buồn cười nói, “Hai đứa cứ đi chơi thoải mái, không cần phải lo chuyện tiền nong. Thích cái gì muốn ăn muốn chơi cái gì thì cứ làm, không cần phải đắn đo.”

Hoắc Đình Quân hiểu ý, gật đầu “Vâng” một tiếng.

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Lan Linh theo phía sau Hoắc Đình Quân lên lầu. Thấy hiện tại chỉ còn mỗi cô và anh, cô rốt cuộc mới hỏi, “Đình Quân ca ca, về phí đi chơi ấy, chúng ta chia bốn sao? Hay chia năm?”



Cô nhớ lúc trước Tình Nhụy Y cũng có tham gia thảo luận, có lẽ cô ấy cũng sẽ đi cùng với bọn họ nhỉ? Nếu vậy thì sẽ là chia năm rồi.

“Không cần đâu,” Hoắc Đình Quân trả lời.

Thẩm Lan Linh ngạc nhiên, vội nói, “Sao lại vậy được? Bao trọn đắt bao nhiêu chứ? Em cũng có đi mà, nhà em cũng không thiếu chút tiền đó!”

“Cho dù có em hay không, cho dù anh đi một mình thì vẫn sẽ là bao trọn mà thôi.”

Thẩm Lan Linh bị anh làm cho nghẹn họng vài giây mới nghĩ ra được nên nói lại thế nào, “Nhưng rốt cuộc thì vẫn không phải anh bỏ tiền toàn bộ cho chuyến đi chơi này đúng không? Tần Đông Vũ và Hoa học tỷ cũng sẽ góp phần vào đúng không? Nếu đã như vậy thì sao không tính theo đầu người chứ?”

Hoắc Đình Quân nhìn cô cố chấp nói, đầu ngón tay chợt hơi vân vê, nhưng rốt cuộc vẫn không làm gì, “Vậy em cứ xem như là anh cảm ơn em vì chuyện ngày hôm qua đi.”

Nếu trước đó là nghẹn họng không nói nên lời, thì lần này cô là bị anh làm cho ngạc nhiên không nói nên lời.

Sao cô cứ có cảm giác mới qua có một đêm mà thái độ của anh đối với cô đã có chút khác ấy nhỉ? Lúc trước tuy rằng đã rất tốt rồi, nhưng hiện tại còn dịu dàng hơn.

Chẳng lẽ là do hôm qua cô đã hát cho anh nghe sao? Là vì anh đã đoán được gì rồi hay là vì giọng hát của cô có thể giúp ích cho tình trạng của anh?

“Em cũng chỉ là hát một bài thôi mà… làm sao bằng nhau được chứ…” Thẩm Lan Linh thử thăm dò.

“Ừm, đúng là không bằng nhau,” Hoắc Đình Quân nghiêm túc gật đầu, “Em hát một bài còn đáng giá hơn thế nhiều.”

Hai gò má Thẩm Lan Linh chợt đỏ bừng, nhưng cô vẫn cố gắng thăm dò, “T—tại sao chứ?”

“Bởi vì nó có thể xoa dịu tinh thần của anh,” Hoắc Đình Quân không giấu giếm.

Biết rõ ràng ý của anh, Thẩm Lan Linh không khỏi thở phào trong lòng, cảm thấy may mắn vì anh không biết gì, đồng thời cũng mừng rỡ vì mình đã tìm ra được một biện pháp khác để giúp anh.

“Nếu vậy sau này mỗi ngày em đều hát cho anh nghe nhé? Anh nói hôm qua ngủ rất ngon, có phải là vì nghe em hát không? Vậy mỗi tối trước khi anh đi ngủ em đều sẽ hát anh nghe nhé? Tuy là đối với anh việc nghe em hát đáng giá hơn so với khoản tiền cho chuyến đi chơi này, nhưng đối với em thì hát một bài chẳng đáng bao nhiêu cả. Nếu anh đã nhất quyết không cho em góp tiền, vậy anh để em hát thêm vài lần nữa đi, nha?”

Trước ánh mắt sáng trong mang theo mong chờ vô cùng tận của cô, Hoắc Đình Quân hơi ngập ngừng, rốt cuộc vẫn là không từ chối được.

"…Ừm.”

Dụ hoặc này, quá lớn.