Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 274: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (12)




Hoắc Đình Quân theo bản năng định tìm điện thoại, nhưng rồi lại chợt nhớ đến kết quả vừa nãy khi mình nghe cô hát, chỉ đành bực bội thu tay lại.

Từ sau vụ tai nạn năm ấy, Thẩm Lan Linh, hay nói đúng hơn là giọng nói và giọng hát của cô, kỳ diệu thay bắt đầu có thể giúp tinh thần anh cảm thấy thư thả và thoải mái hơn. Cho dù là những lúc tinh thần lực của anh có dấu hiệu bạo động, cô vẫn có thể giúp anh nhanh chóng lấy lại sự khống chế. Không phải anh chưa từng thử nghe qua những loại âm thanh khác hay tiếng hát của những người khác, nhưng cuối cùng, chỉ có cô, chỉ có riêng giọng hát của cô mới có hiệu quả.

Lúc trước, mỗi lần cảm thấy không ổn, anh đều sẽ nghe đoạn ghi âm ngày xưa cô hát, lần nào cũng đều có hiệu quả. Thế nhưng lần này, nó không những không giúp được gì mà còn khiến cho tình trạng của anh tồi tệ đi. Anh nhất thời như bị bó tay bó chân, không biết phải làm thế nào để có thể xoa dịu lại tâm tình mình.

Nghĩ đến trong nhà vẫn còn cha mẹ và cô, Hoắc Đình Quân cắn răng, một bên cố gắng khống chế tinh thần lực của mình, một bên cố gắng bình ổn lại tâm tình. Thế nhưng, kết quả rốt cuộc vẫn không mấy khả quan. Nếu chuyện này dễ dàng như vậy thì âm thanh của cô đã không trở thành liều thuốc duy nhất có tác dụng với anh trong suốt những năm qua rồi.

Đương lúc anh bắt đầu do dự xem có nên lại thử nghe đoạn ghi âm ấy lần nữa hay không, cánh cửa đột nhiên bật mở.

*

Mấy ngày qua Thẩm Lan Linh vẫn luôn lo nghĩ về chuyện đi chơi, chỉ khi nghiên cứu về bản thiết kế cơ giáp cô mới có thể tạm thời quên đi nó. Hiện tại đột nhiên biết được bản thân sẽ được đi cùng anh, Thẩm Lan Linh liền hưng phấn không cách nào tả xiết.

Nếu cô cũng được đi cùng, vậy thì cô không những có thể ngăn cản anh và Hoa Lan Ninh ở riêng với nhau mà còn có thể tìm cơ hội để tiếp xúc riêng với anh nữa! Chỉ cần nghĩ đến những viễn cảnh có khả năng xảy ra giữa cô và anh khi đó, trái tim của Thẩm Lan Linh liền lâng lâng không thôi, phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Nghĩ đến thứ sáu tuần sau đã lên đường, hai ngày này chính là hai ngày cuối cùng mà mình ở nhà trước khi đi, Thẩm Lan Linh liền gạt bản thiết kế sang một bên, bắt tay vào sửa soạn hành lý trước. Đến tận lúc này, cô mới nhận ra bản thân vẫn chưa biết gì về kế hoạch đi chơi của bọn họ, không biết nên mang theo những gì cho phù hợp, đành phải qua tìm Hoắc Đình Quân để hỏi.

Sau khi gõ cửa, cô chờ ở bên ngoài một lúc lâu vẫn không thấy anh ra. Bây giờ đã gần chín giờ, Hoắc Đình Quân không bao giờ tắm trễ như vậy, mà anh cũng vừa mới nói chuyện với cô xong, cũng không thể nào đã đi ngủ rồi. Sợ anh xảy ra chuyện gì, Thẩm Lan Linh do dự một hồi, cuối cùng đánh bạo sử dụng tinh thần lực để thăm dò. Trước đó không biết thì thôi, nay vừa nhìn rõ tình hình trong phòng, tâm cô liền hốt hoảng, trái tim dâng lên tận cổ, không nghĩ thêm được gì nữa lập tức mở cửa xông vào.

Hoắc Đình Quân nghe được âm thanh, theo bản năng nhìn qua. Vừa thấy là cô đến, anh bất giác cảm thấy vừa chột dạ vừa lúng túng, không dám nhìn vào mắt cô vội vàng quay đầu đi.

“Nhìn” bằng tinh thần lực và nhìn bằng mắt thường vẫn có sự khác biệt. Dù đã biết từ trước nhưng khi nhìn đến dáng vẻ của Hoắc Đình Quân lúc này, Thẩm Lan Linh vẫn không khỏi càng thêm lo lắng và hoảng sợ.

“Đình Quân ca ca! Anh làm sao vậy? Có phải lại tái phát không? Em… em nên làm cái gì bây giờ! Hay là em gọi chú dì qua đây nhé??”

Hai mắt cô ửng đỏ lên, vì quá lo lắng mà trở nên luống cuống, vừa hỏi xong cũng không đợi anh quyết định đã lại chạy ra ngoài.

Thấy cô thật sự định đi tìm cha mẹ mình, Hoắc Đình Quân vội gọi cô lại, “Không cần.”



Thẩm Lan Linh đã chạy đến ngưỡng cửa liền khựng lại, quay đầu lo lắng nôn nóng nhìn anh, giây sau đã nghe thấy anh nói tiếp, “Đóng cửa lại. Vào đây.”

Tâm trí Thẩm Lan Linh lúc này hoàn toàn đã bị sự lo lắng cho anh lấp đầy, nghe thấy lời này cũng không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng làm theo lời anh, cho rằng như vậy sẽ có thể giúp anh được gì đó.

Hoắc Đình Quân ra hiệu cho cô kéo ghế lại trước mặt mình rồi ngồi xuống. Đợi cô an vị rồi, anh cố nén nhịn cơn đau đầu như búa bổ và cảm xúc bực dọc trong lòng, nhẹ hỏi cô, “Muốn giúp anh không?”

Thẩm Lan Linh lập tức gật mạnh, “Muốn ạ!”

“Hát anh nghe đi.”

Lời này vừa ra, Thẩm Lan Linh liền ngây người.

Thật ra, đến chính Hoắc Đình Quân cũng không ngờ được giọng nói của cô vẫn còn có thể giúp anh. Hiệu quả tiêu cực mới nãy khi anh nghe đoạn ghi âm kia đã khiến anh cho rằng anh đã bị ‘lờn thuốc’, nhưng mới nãy khi nghe tiếng cô lo lắng hỏi han mình, tâm tình anh quả thực đã dịu xuống đôi chút. Tinh thần lực cũng ngoan ngoãn hơn, dù rằng sự khác biệt rất nhỏ.

Điều này thật ra cũng không có gì kỳ lạ hay khó hiểu, chỉ là do Hoắc Đình Quân chưa nhận ra mà thôi. Trước khi anh gặp lại Thẩm Lan Linh, trong ký ức của anh cô vẫn là cô bé năm ấy, cho nên mỗi khi nghe đoạn ghi âm, anh vẫn có thể liên tưởng giọng hát trẻ con ấy với cô. Nhưng nay khi gặp lại cô rồi, ký ức của anh về cô đã được cập nhật; giọng nói hiện tại của cô đã trở thành giọng nói thiếu nữ mềm mại, ngọt ngào và ấm áp, đã không phải là giọng hát trẻ con cao vút kia nữa. Cho nên vừa rồi khi anh nghe đoạn ghi âm kia, nó không những không còn tác dụng với anh, mà bởi vì đó là giọng hát của trẻ con, nó càng khiến cho tâm tình anh rối loạn.

“H—hát bài gì?” Thẩm Lan Linh vội vàng lấy lại tinh thần, có chút lắp bắp hỏi. Tuy rằng yêu cầu này có phần kỳ lạ, nhưng hiện tại cô cũng không có nhiều thời gian để đắn đo.

“Bài gì cũng được,” anh trả lời.

Nghe vậy, Thẩm Lan Linh chỉ có thể cố gắng vận chuyển đầu óc mình để tìm ra được một bài thích hợp cho tình huống lúc này của anh. Bởi vì quá tập trung, cô nhất thời không để ý đến Hoắc Đình Quân đã cầm điện thoại của anh lên làm một cái gì đó.

Bỗng nhiên bị yêu cầu hát, Thẩm Lan Linh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được bài nào phù hợp. Mà thời gian càng lâu thì Hoắc Đình Quân sẽ càng phải chịu nhiều khổ, khiến cho Thẩm Lan Linh cũng càng gấp gáp thêm. Cuối cùng, bởi vì quá rối rắm, cô liền không nghĩ nhiều nữa, chọn luôn bài hát dạo này mình hay nghe.

Thật ra ngay từ đầu cô đã nhớ ra bài này rồi nhưng cô vẫn muốn tìm một bài hát khác, bởi vì bài hát này quá đúng với tình cảm mà cô dành cho anh. Một khi cô hát lên, nó sẽ không khác gì như cô đang tỏ tình với anh cả. Mặc dù không có gì khẳng định rằng anh sẽ nghĩ đến hướng đó, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để cho anh biết tình cảm của mình; cho nên dù là phần trăm nhỏ nhất, cô cũng không muốn đánh cược.

Nhưng khi nhìn đến nét mặt ngày càng căng cứng và vầng trán đang ướt đẫm mồ hôi của anh, Thẩm Lan Linh liền không nỡ để anh chờ đợi lâu thêm nữa.

“…Em hát nhé?”

Thấy Hoắc Đình Quân gật đầu, Thẩm Lan Linh khẩn trương nắm chặt hai bàn tay với nhau. Như đã hạ quyết tâm, cô hít sâu một hơi, cánh môi mềm mại khẽ hé mở, một giọng hát trong trẻo mang theo tia ngại ngùng khẽ vang lên.



Theo từng tiếng hát ngọt ngào, tinh thần của Hoắc Đình Quân tựa như được một bàn tay dịu dàng vỗ về trấn an, dần dần dịu xuống, bình ổn lại. Cảm xúc bực bội khó chịu khi trước ngày càng nhạt dần, và hai hình ảnh cứng đầu kia cũng từ từ rời khỏi tâm trí anh.

Thẩm Lan Linh ban đầu còn ôm tâm tình nghi hoặc mà vừa hát vừa quan sát anh, sau khi thấy nét mặt anh quả thực đang dần dần thả lỏng, cô mới an tâm. Biết cách này thực sự có hiệu quả, Thẩm Lan Linh thầm cổ vũ bản thân ở trong lòng, cố gắng không ngượng ngùng nữa. Dần dần, giọng hát của cô trở nên truyền cảm hơn, tựa như đã dung nhập cảm xúc của bản thân vào trong ấy.

Vài phút trôi qua, bài hát kết thúc. Thẩm Lan Linh khẽ mở mắt ra, cố gắng không nghĩ đến lời bài hát mà mình vừa hát để tránh xấu hổ, quan tâm hỏi anh, “Đình Quân ca ca, như vậy đã đủ chưa? Anh có cần em hát nữa không?”

Tinh thần lực của Hoắc Đình Quân đã ổn định trở lại, mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng đã được giọng hát mềm mại của cô rửa trôi. So với trước khi xảy ra vấn đề, hiện tại anh thậm chí còn cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Vì thế anh lắc đầu, hiếm hoi nở nụ cười cực nhẹ, “Không cần đâu, rất cảm ơn em. Cũng đã trễ rồi, em về ngủ đi.”

Thẩm Lan Linh vừa nhìn thấy nụ cười nhạt kia, trái tim liền như bị mũi tên bắn trúng, nhảy lên thình thịch thình thịch. Biết anh đã không có việc gì nữa, cô liền vội vàng chúc anh ngủ ngon rồi trở về phòng mình.

Đứng dựa lưng lên cánh cửa phòng, Thẩm Lan Linh khẽ ôm lấy trái tim mình, nhiệt độ trên mặt chậm rãi tăng lên khi cô nhớ lại nụ cười phớt kia.

Thật đúng là… muốn khiến trái tim cô rụng rời mà…

*

Ở bên này, đợi Thẩm Lan Linh rời đi rồi, Hoắc Đình Quân mới cầm điện thoại lên ấn ngừng thu âm. Sau khi chỉnh sửa lại đoạn ghi âm một chút, anh lưu nó vào cùng một chỗ với đoạn ghi âm ban đầu kia. Cái tên anh sử dụng cũng rất đơn giản dễ hiểu, ‘An thần 2’.

Vừa trải qua một trận như vậy, tinh thần Hoắc Đình Quân lúc này khó tránh khỏi mệt mỏi. Lại sẵn đã ở trên giường, anh bèn tắt đèn đi rồi nằm xuống, lại đeo tai nghe lên.

Giọng hát mềm mại của cô vang lên, mang theo từng câu từng chữ ngọt ngào của lời bài hát nhẹ nhàng tiến vào tai anh, dần mang anh vào trong giấc ngủ. Đương lúc mơ màng, dường như anh nghe đến đoạn chuyển tiếp giữa hai điệp khúc, khóe môi bất giác nhẹ cong lên.

Dịu dàng với anh sao…

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Mình không phải fan hay PR đâu, chỉ là do thực sự quá hợp thôi. Bài hát mà Thẩm Lan Linh hát cho Hoắc Đình Quân nghe là bài Love Rosie của Thiều Bảo Trâm (Hứa Kim Tuyền sáng tác) á. Lúc đang viết thế giới này vô tình mình lại đang nghe bài này, chợt nhận ra là nó quá hợp luôn, hợp từ đầu đến cuối từ verse đến chorus đến bridge luôn ấy. Hai câu “ Thật đúng là… muốn khiến trái tim cô rụng rời mà…” và “Dịu dàng với anh sao…” là từ lời bài hát ra ấy. Bạn nào không ngại thì có thể nghe thử nhé, sẽ hiểu được tình cảm và tấm lòng mà Thẩm Lan Linh dành cho Hoắc Đình Quân.