Ba từ này vừa ra cũng tựa như chiếc chìa khóa mở ra cánh cổng, ba con mèo tuyệt đẹp trước mặt bỗng nhiên biến hóa, lắc mình biến thành hai nam một nữ. Trên người bọn họ đều là y phục bình dân thường thấy, chất vải cùng lắm tốt hơn một chút mà thôi. Thế nhưng, vẻ bề ngoài của ba người bọn họ lại đều tuyệt mỹ đến không xứng đôi.
Cả ba người đều có mái tóc màu bạc, đôi mắt trong vắt màu tím, nam thì thong dong cao gầy, nữ thì mỹ lệ uyển chuyển. Trên người ba người họ có một loại khí chất đặc biệt độc đáo, thanh nhã như lan lại quyến rũ như hồng, khiến người ta không thể dời mắt được nhưng lại cũng không đến mức làm người mê muội đến mất cả lý trí.
Ba con mèo vừa mới biến hình, Gia Luật Quân và Nguyệt Linh còn chưa kịp phản ứng, nữ nhân duy nhất trong bọn họ đã động thân, nhào đến phía trước. Gia Luật Quân hoảng sợ, vội vàng vận công, nhưng còn chưa kịp đánh ra thì nữ nhân nọ đã dừng lại. Khuôn mặt nàng ta tràn đầy lo lắng cùng nhớ nhung, hai mắt mông lung đẫm lệ xinh đẹp không lời nào tả xiết, ôn nhu hòa ái như nước mà nhìn Nguyệt Linh, nghẹn ngào nói.
“Linh Nhi, con có sao không? Có bị thương nặng lắm không? Con bị thương ở đâu? Vết thương đã lành chưa? Quãng thời gian qua con sống thế nào? Có tốt không? Có bị bỏ đói hay bắt nạt không? Có ai hành hạ con không? Con có phải chịu khổ nhiều lắm không? Ô ô ô là nương xin lỗi con… Là nương vô dụng nên mới để con bị bọn khốn nạn kia bắt đi, để con phải chịu khổ. Cũng may là con không có chuyện gì, nếu không nương đau lòng chết mất thôi ô ô ô…”
Nàng vừa nói liền nói liên hồi, lời nói tuy rằng có chút hỗn loạn nhưng lại thể hiện rõ nội tâm lo lắng của nàng lúc này. Đối với chuyện đột nhiên thêm ra tới ba thân nhân, Nguyệt Linh không khỏi cảm thấy vừa lúng túng vừa ngại ngùng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đã thế nàng lại còn bị Gia Luật Quân ôm chặt, cho dù có muốn làm gì cũng làm không nổi.
“N--nương… con không sao, ngài đừng khóc nữa…”
Thấy nữ nhi lúng túng, một trong hai nam nhân còn lại tiến lên ôm lấy Ngân Tuyết, nhỏ giọng an ủi, “Tuyết Nhi, nàng bình tĩnh một chút, đừng dọa sợ Linh Nhi.”
Cha bận rộn dỗ dành nương, nam nhân còn lại chỉ đành đứng ra, hướng Gia Luật Quân trước nhất hành lễ, “Thảo dân Nguyệt Tuân xin được ra mắt bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Đứng lên đi,” Gia Luật Quân không làm khó bọn họ, nhưng sắc mặt vẫn không quá tốt, “Các ngươi rốt cuộc là như thế nào? Vì sao lại ở nơi này?”
Nguyệt Tuân chần chừ vài giây, rốt cuộc vẫn thành thật, “Hẳn bệ hạ cũng đã đoán được thân phận thật sự của gia đình thảo dân. Linh Nhi là tiểu muội của thảo dân, hơn nửa năm trước trong một lần bị thợ săn đuổi bắt ở Tây Lâm quốc, Linh Nhi bất hạnh bị thợ săn bắt được, cũng vì thế mà cùng gia đình thảo dân chia lìa. Gia đình của thảo dân vẫn luôn tìm kiếm tung tích của nàng suốt mấy tháng qua, thăm dò từ hoàng cung Tây Lâm quốc đến tận Đông Hải quốc.”
Thấy hai người trước mặt không có ý lên tiếng, Nguyệt Tuân tiếp tục, “Gia đình thảo dân vốn là định vào hoàng cung Đông Hải quốc để tìm tiểu muội, tình cờ thay mấy ngày trước ở trong khu rừng kia, gia đình thảo dân ngửi được mùi máu của đồng loại. Bởi vì chủng tộc của thảo dân vốn sinh sống ở Tây Lâm quốc, gia đình thảo dân mới cho rằng chủ nhân của mùi máu kia có khả năng rất cao là tiểu muội, vì vậy mới theo sau đoàn quân của bệ hạ đi một mạch đến đây. Chuyện sau đó thế nào thì bệ hạ cũng đã thấy rồi.”
Kể xong, Nguyệt Tuân mang theo ánh nhìn mong ngóng mà nhìn Nguyệt Linh, trong ánh mắt ấy tràn ngập tình yêu thương cưng chiều của một ca ca dành cho muội muội, mang theo ngàn vạn mong chờ rằng nàng sẽ tin tưởng lời mình nói.
Gia Luật Quân nhìn Nguyệt Linh, thấp giọng dò hỏi, “Nàng cảm thấy thế nào? Bọn họ thật là người nhà của nàng sao?”
“Ta…”
Nguyệt Linh do dự nhìn ba người họ, còn chưa kịp nói tiếp phần còn lại, Ngân Tuyết đã rưng rưng nước mắt, mong mỏi nhìn nàng, “Linh Nhi, ta là nương của con đây a. Con không nhận ra nương sao?”
Nguyệt Tuân vốn đang mong chờ nhìn Nguyệt Linh, nghe nương mình nói một câu này, không khỏi bất đắc dĩ mà nhìn sang nàng. Hắn mà là muội muội, cho dù có đang định tin tưởng thì khi nghe đến lời này cũng sẽ thay đổi ý định ngay lập tức. Câu này của nương hắn nghe có khác gì kẻ lừa đảo không chứ?
Nguyệt Linh không để tâm đến suy nghĩ trong lòng lúc này của bọn họ, trầm ngâm phân tích trước sau một hồi lâu, cuối cùng nhìn Gia Luật Quân nói, “Ta nghĩ, bọn họ hẳn là người nhà của ta.”
Chuyện này không có cách nào chứng minh rõ ràng, chỉ là khả năng bọn họ là người nhà của nàng có tỉ lệ khá cao; hơn nữa, nàng tin vào trực giác của nàng.
Nguyệt Hạo và Nguyệt Tuân nghe vậy thì sắc mặt thả lỏng đi, thầm thở phào trong lòng. Bọn họ vốn cũng không hy vọng rằng nàng sẽ cứ như vậy liền có thể tin tưởng và chắc chắn rằng bọn họ là người thân của nàng, đối với kết quả này bọn họ đã rất hài lòng rồi.
Thế nhưng, không phải ai cũng nghĩ như vậy.
“Ô ô ô Linh Nhi của ta… con đã phải chịu khổ nhiều rồi, phải rời khỏi chúng ta khi con còn nhỏ như vậy… Ô ô ô… nhỏ đến mức đến chúng ta cũng không nhớ, khi gặp lại con lại đã thân thiết với một tên nam nhân nhân loại còn hơn cả------- ưm ưm ưm!!!”
Nguyệt Hạo trắng mặt vội vàng bịt miệng Ngân Tuyết lại, Nguyệt Tuân thì sợ hãi quỳ xuống, liên tục đối với Gia Luật Quân dập đầu, “Xin bệ hạ tha tội cho gia mẫu! Xin bệ hạ bỏ qua cho nàng! Nàng tuyệt đối không hề có ý xúc phạm đến ngài, cầu xin bệ hạ hiểu cho tấm lòng nhớ nhung nữ nhi của gia mẫu!”
Nguyệt Linh cũng nắm lấy tay Gia Luật Quân, lo lắng nhìn hắn. Gia Luật Quân dịu dàng xoa đầu nàng, nhỏ giọng trấn an, “Đừng lo lắng, ta đã nói rồi, ta sẽ không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào dù là một chút.”
Nguyệt Linh nháy mắt hiểu được thâm ý trong đó, tươi cười ngọt ngào cọ cọ lồng ngực hắn.
Gia Luật Quân đột nhiên ngăn nàng lại, ngón tay điểm nhẹ chóp mũi nàng, như cười như không trầm thấp thủ thỉ, “Ngoan, đừng cọ hỏa, nếu không nàng phải tự mình dập hỏa đấy.”
Nguyệt Linh trợn mắt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ bừng lên, không thể ngờ được hắn có thể ở ngay trước mặt cha nương nàng nói ra lời như vậy, cũng không thể ngờ được nàng chỉ cọ cọ một chút thôi mà hắn cũng có thể nổi hỏa!
Nàng sao có thể hiểu được, sức quyến rũ của yêu tộc cộng với sức quyến rũ của ái nhân khiến cho Gia Luật Quân gần như mỗi giây mỗi khắc đều hận không thể đè nàng xuống mà hung hăng khi dễ nàng.
Nhìn biểu tình ngây ngô đáng yêu của nàng, Gia Luật Quân cầm lòng không đặng, nhẹ mổ lên môi nàng mấy cái.
Mà hành động này, khiến cho Ngân Tuyết phía đối diện càng thêm điên cuồng phản kháng.
Gia Luật Quân làm như không nghe thấy, quay sang nhìn ba người họ, tâm tình tốt nói, “Nếu các ngươi đã là người nhà của nàng, vậy sắp tới các ngươi cứ ở lại đây đi. Trẫm sẽ sắp xếp chu toàn cho các ngươi, nhưng mà để thuận tiện thì phải ủy khuất các ngươi duy trì ở hình dạng mèo. Sắp tới trẫm sẽ tổ chức buổi lễ phong phi cho Tiểu Linh, nếu các ngươi muốn cũng có thể tham dự. Tất nhiên, vẫn là ở hình dạng mèo.”
Nghe đến bốn chữ ‘buổi lễ phong phi’, Ngân Tuyết rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hung hăng kéo tay phu quân mình ra, không sợ chết tiến lên nói, “Dân phụ không đồng ý!”
Tuy rằng mới vừa rồi Gia Luật Quân đã tỏ vẻ sẽ không làm gì bọn họ, Nguyệt Linh vẫn lo lắng, dùng đầu ngón tay khẽ cọ lòng bàn tay hắn. Gia Luật Quân hiểu ý nàng, cũng không cảm thấy khó chịu cho rằng nàng không tin tưởng mình, chỉ khẽ siết tay nàng một cái.
“Trẫm cần nguyên nhân,” hắn nhìn Ngân Tuyết, bình tĩnh đáp.
“Tuyết Nhi, nàng bình tĩnh một chút, đừng hấp tấp…” Bốn chữ ‘mà đi tìm chết’ bị Nguyệt Hạo cường ngạnh nuốt xuống, chỉ lo lắng giữ lấy tay nàng.
Nguyệt Tuân bên cạnh cũng mồ hôi đầy đầu, giữ lấy cánh tay còn lại của nàng, “Nương, ngài đừng gây họa cho muội muội…”
“Các ngươi im miệng!” Ngân Tuyết hung hăng trừng bọn họ, sau đó nhìn Gia Luật Quân, nghiêm túc nói, “Nguyên nhân thì rất nhiều. Nhân tộc cho rằng nhất phu đa thê là chuyện bình thường, nhưng yêu tộc chúng ta lại tôn thờ nhất phu nhất thê. Linh Nhi nếu gả cho ngài phải chịu thiên đại ủy khuất mà nàng vốn không nên chịu. Đây là điều thứ nhất.”
“Linh Nhi tâm tư đơn thuần thiện lương, hậu cung đối với nàng mà nói không chỉ là một cái lồng giam mà còn là nơi sẽ hủy diệt nàng. So sánh với những nữ nhân nhân tộc từ nhỏ đã phải chứng kiến và được dạy dỗ biết bao nhiêu thủ đoạn mưu mô âm độc, nàng không khác gì con cá nằm trên thớt, mặc người chém giết. Đây là điều thứ hai.”
“Nhân tộc và yêu tộc vốn khác biệt, hiện tại vì ngài yêu nàng nên cảm thấy điều đó không đáng kể. Vậy sau này thế nào? Ngài có thể đảm bảo ngài sẽ yêu nàng cả đời, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không vì thân phận của nàng mà tổn hại nàng sao? Có thể đảm bảo bí mật của nàng mãi sẽ không bị phát hiện khi sinh hoạt ở cái nơi ngươi tranh ta đấu này sao? Đây là điều thứ ba!”
Ngân Tuyết nhìn thẳng vào mắt Gia Luật Quân, gằn từng chữ, “Cho nên, ta mặc kệ ngài là Hoàng đế hay thần tiên, ta tuyệt đối không đồng ý mối hôn sự này!”