Bầu không khí trong tẩm điện nháy mắt hàng xuống âm độ, thế nhưng đây cũng chỉ là ảo giác của bọn họ trước sự liều lĩnh không sợ chết của Ngân Tuyết mà thôi, còn bản thân Gia Luật Quân thì thật ra lại đang rất thong dong điềm tĩnh, một chút cảm xúc dao động phập phồng cũng không có. Điều này không chứng tỏ rằng hắn không đủ yêu Nguyệt Linh, mà chỉ đơn giản là bởi vì ba điều mà Ngân Tuyết liệt kê một chút cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Hắn thậm chí đã chuẩn bị tâm lý thừa nhận bản thân không có khả năng sinh dục nếu như Ngân Tuyết đưa ra lý do huyết thống yêu nhân không thể hòa hợp; thế nhưng cuối cùng ngay cả điều này cũng không có, vậy thì hắn còn sợ cái gì nữa?
Vẫn nâng niu bàn tay của nàng trong lòng bàn tay mình, Gia Luật Quân nhìn Ngân Tuyết, chậm rãi nói, “Điều thứ nhất, trẫm đã hứa với Tiểu Linh, cả đời này sẽ chỉ có một nữ nhân là nàng. Hoàng hậu của trẫm, cũng chỉ có thể là nàng. Đợi đến khi thời cơ vừa vặn, trẫm sẽ cho giải tán hậu cung, các kỳ tuyển tú từ nay về sau cũng sẽ toàn bộ bị bãi bỏ.”
“Điều thứ hai, trong hậu cung này không có Thái hậu, Hoàng hậu là Tiểu Linh, phi tần sẽ bị giải tán, cho nên sẽ không có bất kỳ ai có thể uy hiếp đến nàng. Còn vấn đề hậu cung này có phải là cái lồng giam nàng hay không, thì trẫm nghĩ ngươi có thể suy xét một chút suy nghĩ của bản thân nàng.”
“Điều thứ ba, ngươi hỏi trẫm có thể yêu nàng cả đời hay không,” Gia Luật Quân nhìn Nguyệt Linh, ánh mắt nhu hòa như hóa thành nước mật, “Chuyện tương lai trẫm không có cách nào đảm bảo, nhưng ngay tại lúc này, trẫm có thể thề, bất kể tương lai thế nào, trẫm đều sẽ dùng hết toàn lực và toàn bộ những gì trẫm có để bảo hộ nàng chu toàn, cho dù là tính mạng trẫm. Quân vô hí ngôn, nếu lời thề này không đủ để các ngươi tin tưởng, kim bài miễn chết hay thánh chỉ trống, chỉ cần có thể khiến các ngươi an tâm gả nàng cho trẫm, trẫm đều có thể đưa ra.”
Ba người Ngân Tuyết đều sững sờ to mắt mà trừng Gia Luật Quân, không thể nào tin nổi những lời mình vừa nghe là được phát ra từ miệng của một vị Đế vương.
“Quân…” Trái tim Nguyệt Linh như bị ai đó đánh mạnh vào, nàng rơi nước mắt, xúc động gọi hắn.
“Ngốc, nàng khóc cái gì chứ?” Gia Luật Quân mỉm cười, ôn nhu lau đi giọt nước mắt của nàng.
Nguyệt Linh cầm lấy tay hắn, bao bọc nó trong hai bàn tay mình, mười ngón đan xen không có một kẽ hở. Nhìn sang Ngân Tuyết, nàng nghiêm mặt gằn từng chữ, “Cho dù các người có đồng ý hay không, cả đời này ta đều sẽ chỉ gả cho bệ hạ. Dù sao, đối với người ngoài mà nói, ta lúc này đã là Thẩm gia đích tiểu thư.”
Ngụ ý, các ngươi không có tư cách gì ngăn cản ta.
Ngân Tuyết tức giận trừng nàng, hai mắt đỏ lên vì đau lòng, “Nương còn không phải là vì con sao!”
Nguyệt Linh cụp mắt, ánh mắt rơi lên bàn tay to lớn đang được nàng nắm lấy lúc này, vài giây sau mới mở miệng, “Thân là Đế vương chí tôn vô thượng, lại vì không để ta chịu ủy khuất mà cả quá trình đều nhường nhịn các người, nói ra những lời nói kinh hãi thế tục. Cũng giống như bệ hạ không muốn ta phải chịu bất kỳ ủy khuất gì, ta cũng đồng dạng không muốn ngài ấy phải chịu bất kỳ ủy khuất gì vì ta.”
Nàng nắm chặt bàn tay của Gia Luật Quân, tựa như muốn lấy thêm can đảm. Vài giây sau, nàng nói tiếp, “Cha, nương, ca, nếu ba người thật sự là vì con, thì mọi người đừng nghi ngờ bệ hạ hay ngăn cản chúng ta nữa, cũng đừng ỷ vào con mà khó dễ bệ hạ.”
“Con…”
“Được rồi Tuyết Nhi,” Nguyệt Hạo thở dài ngăn nàng lại, “Bệ hạ đã làm được đến mức này, cho dù về sau thế nào, tấm lòng mà ngài ấy dành cho Linh Nhi ngay lúc này là thật sự. Nhân loại không phải đã có câu con cháu tự có phúc của con cháu sao? Chúng ta đừng nên can thiệp vào nữa.”
“Đúng đó nương, ngài nghĩ nghĩ cho muội muội một chút đi,” Nguyệt Tuân cũng phụ họa khuyên nhủ.
Hiện tại Gia Luật Quân vì Nguyệt Linh mà không làm gì bọn họ, nhưng lỡ sau này tình cảm phai nhòa, bất kỳ chuyện gì cũng đều sẽ trở thành cọng rơm đè chết lạc đà. Bọn họ đã không thể giúp được gì nhiều cho nàng khi đối diện với Đế vương thì ít nhất cũng đừng giúp Đế vương góp thêm vài cọng rơm chứ.
Ngân Tuyết bị phu quân và nhi tử cùng nói vào, vùng vằng lẩm bẩm, “Ta đã nói thêm cái gì đâu chứ!”
Thấy bọn họ chịu dừng đề tài này tại đây, Nguyệt Linh rốt cuộc nở nụ cười, “Cha, nương, ca, đa tạ mọi người rất nhiều!”
Giây trước còn bị nữ nhi trách cứ giây sau đã thấy nữ nhi tươi cười rạng rỡ với mình, Ngân Tuyết có chút xấu hổ lúng túng, cộc cằn bảo, “Đều là người nhà, có gì mà đa tạ với không đa tạ chứ!”
Ngừng một chút, nàng lại nói, “Con từ nhỏ đã phải sống xa chúng ta, nương cũng không thể làm gì nhiều để bù đắp cho con. Nếu đây là con đường mà con muốn chọn, vậy nương sẽ ủng hộ con. Linh Nhi, con phải nhớ, cho dù có chuyện gì, con vẫn còn có chúng ta ở đây. Chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ con!”
“Con biết rồi, nương!” Tuy rằng không có quá nhiều cảm xúc gắn bó với nàng, Nguyệt Linh lại vẫn bị lời này của nàng khiến cho cảm động.
Gia Luật Quân biết câu kia của nàng là nói cho hắn nghe; nhưng tâm trạng hắn lúc này đang bởi vì Nguyệt Linh đứng về phía hắn mà trở nên cực kỳ tốt, cho dù nghe thấy câu đó khóe môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ.
“Nếu đã không còn chuyện gì khác, phiền các ngươi biến trở về hình dạng mèo đi. Trẫm sẽ cho người mang các ngươi qua Nguyệt Viên cung, cũng sẽ cho người đến chiếu khán các ngươi. Ngày thường nếu các ngươi muốn thăm Tiểu Linh thì có thể qua đây, khi không có người ngoài thì có thể biến thành hình người, nhưng đến đêm nhất định phải về Nguyệt Viên cung. Yên tâm, sau này nơi đó sẽ là cung của Tiểu Linh, đợi nàng dưỡng thương xong sẽ chuyển về nơi đó, cho nên các ngươi cũng không cần cho rằng trẫm đang cố chia rẽ các ngươi.”
Cứ tưởng nói đến đây mọi chuyện đều đã xong, không ngờ Ngân Tuyết lại vẫn phản đối.
“Dân phụ vẫn còn chuyện quan trọng cần nói với Linh Nhi, hy vọng bệ hạ có thể cho dân phụ thêm một ít thời gian.”
Gia Luật Quân không khó dễ mà gật đầu, “Được, cần trẫm tránh đi sao?”
Nghe hắn hỏi lại như vậy, Ngân Tuyết lại tin tưởng vào sự chân thành trong tình cảm hắn dành cho Nguyệt Linh hơn vài phần, “Không cần đâu, dù sao bí mật lớn nhất bệ hạ cũng đã biết rồi.”
Nàng tiến lại gần hai người họ hơn chút, nhìn Nguyệt Linh hỏi, “Linh Nhi, mái tóc này của con làm thế nào vậy? Là ai chỉ con, con nói cho nương biết được không?”
Nguyệt Linh khẽ giật thót, theo bản năng nhìn qua Gia Luật Quân. Hắn cũng nhìn nàng, ánh mắt tĩnh lặng của hắn giúp nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, trả lời Ngân Tuyết, “Không có ai chỉ con cả…”
Nguyệt Linh chưa dứt hẳn lời, Ngân Tuyết đã nắm lấy vai nàng, nghiêm túc khuyên nhủ, “Linh Nhi, con nghe nương nói, loại bí thuật thay đổi màu mắt và màu tóc chỉ có yêu cùng tộc mới biết. Ngân Nguyệt miêu yêu tộc chúng ta lại chỉ sinh sống ở Tây Lâm quốc, cho nên người chỉ con bí thuật này có khả năng có vấn đề.”
Nàng lại nhìn qua Gia Luật Quân, có chút nghiêm trọng nói, “Có lẽ bệ hạ không biết, có một số yêu tộc hòa nhập rất sâu vào nhân tộc, thậm chí còn giữ chức vụ cao trong quân đội hay trên triều đình. Yêu tộc mặc dù khi hóa người vẫn sẽ giữ những nét đặc trưng của bản thể, tựa như mái tóc bạc và đôi mắt tím của chúng ta, nhưng mỗi tộc lại đều có bí thuật riêng để thay đổi màu mắt và màu tóc cho giống nhân tộc, chỉ bằng mắt thường không có cách nào phân biệt được.”
Nàng không nói tiếp ý sau, nhưng nàng tin thân là Đế vương Gia Luật Quân chắc chắn sẽ nghe hiểu ý tứ của nàng. Vốn cho rằng Gia Luật Quân sau khi nghe những lời này sẽ ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, thế nhưng nàng không ngờ sắc mặt hắn lại vẫn thong dong như cũ. Khi nàng còn đang suy đoán có phải định lực của hắn đã tốt đến mức có thể sắc mặt bất biến trong mọi trường hợp hay không thì lại nghe hắn nói.
“Ngươi không cần lo lắng, thật sự là không có ai dạy Tiểu Linh bí thuật. Màu tóc của nàng thay đổi là do trẫm.”
“Bệ hạ?!” Ngân Tuyết kinh ngạc hô lên.
Nguyệt Hạo và Nguyệt Tuân cũng giật mình nhìn hắn.
Gia Luật Quân gật đầu, “Trẫm có một phương thuốc có thể thay đổi màu tóc.”
“Hóa ra là vậy…” Ngân Tuyết lẩm bẩm, sắc mặt cũng nhẹ nhõm đi khi biết không có kẻ đáng nghi nào đứng sau vụ này.
“Nhưng nương có thể vẫn dạy con bí thuật kia không? Dù sao cứ phải phụ thuộc vào ngoại vật cũng không tốt lắm, loại thuốc này nữ nhi còn phải cách năm ngày uống một lần nữa.”
Loại đan dược đổi màu tóc kia nàng đã tìm thử trong cửa hàng giao dịch, giá cả thật sự không tiện nghi một chút nào!
“Tất nhiên là được rồi,” Ngân Tuyết hòa ái lại vui mừng cười, “Đây cũng là thứ con nên được biết mà. Lại đây, để nương chỉ con.”
Nguyệt Linh nhìn qua Gia Luật Quân, ý bảo hắn buông mình ra. Gia Luật Quân ôm nàng đặt xuống giường, mình thì đứng sang một bên, đối với Ngân Tuyết giải thích, “Nàng bị thương ở lưng, hành động không tiện.”
Ngân Tuyết đáp lại hắn tỏ ý đã biết. Thật ra Nguyệt Linh ngồi học cũng không sao, chỉ cần không phải ngồi trong lòng Gia Luật Quân học là được.