Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 248: Ngân Nguyệt miêu yêu (34)




Cảm ơn bạn Tomokuni đã donate cho mình nhé!! <3

*****

Gia Luật Quân hạ triều trở về Dưỡng Tâm điện, không vào Ngự Thư phòng như mọi ngày mà lại tiến vào trong tẩm điện, bên trong lúc này chỉ có mỗi Nguyệt Linh là vẫn đang mơ màng ngủ. Gia Luật Quân tiến đến bên giường ngồi xuống, Nguyệt Linh vốn không ngủ sâu lắm liền tỉnh dậy, hai mắt mơ màng nhìn hắn. Gia Luật Quân nở nụ cười, cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng, ôn nhu nói, “Mèo con, nên dậy thôi, để ăn sáng rồi còn uống thuốc nữa.”

Nguyệt Linh dụi dụi mắt, nhờ hắn đỡ mình ngồi dậy, ngái ngủ đáp, “Ta đã ăn rồi, thuốc cũng uống rồi, chỉ là sau đó buồn ngủ quá nên mới nằm nghỉ một chút.”

Mấy ngày nay Gia Luật Quân đều không có thời gian cùng nàng ăn sáng nên không rõ quy luật giờ giấc của nàng, nghe nàng nói vậy thì chỉ cười à một tiếng.

Qua giây lát, Nguyệt Linh rốt cuộc tỉnh ngủ hẳn, nhìn hắn ngạc nhiên hỏi, “Hôm nay chàng không bận sao?”

“Không bận,” Gia Luật Quân ôm lấy nàng đáp, “Mọi chuyện hầu như đều đã đâu vào đấy rồi, chỉ chờ gió đông thôi.”

Nguyệt Linh vui mừng, “Vậy thì tốt rồi. Chúc mừng chàng!”

“Còn chưa biết kết quả thế nào mà nàng đã chúc mừng sao?”

Nguyệt Linh cười híp mắt, “Bởi vì ta tin tưởng chàng nha.”

Gia Luật Quân sung sướng cười khẽ. Nhéo má nàng, hắn hỏi, “Không tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Tò mò,” Nguyệt Linh thành thật gật đầu, “Nếu chàng muốn kể thì ta sẽ nghe.”

Hắn hôn hôn mặt nàng, tựa như đang ngầm nói cho nàng biết ở trước mặt hắn nàng không cần phải giữ kẽ như vậy, bắt đầu kể.

“Vương gia từ lâu đã không phục ta, chỉ cần có người cho hắn cơ hội, hắn liền sẽ tạo phản. Mà người cho hắn cơ hội lần này, chính là Tây Lâm quốc.”

“Tây Lâm quốc?” Nguyệt Linh kinh ngạc, “Không phải Tây Lâm quốc đã liên hôn với chúng ta rồi sao?”

“Đó chỉ là kế thăm dò của bọn chúng mà thôi,” Gia Luật Quân giải thích, “Tây Lâm quốc gả Phong Nhã Uyên qua đây với hai mục đích, một là để nàng ta mê hoặc ta, thổi gió bên gối, giúp bọn chúng không đánh cũng thắng; còn nếu không được thì để nàng ta thăm dò tình hình của chúng ta, xem xem có thích hợp để gây chiến không.”

“Bởi vì ta không động đến nàng ta, bọn chúng chỉ có thể đi con đường thứ hai, vì thế lựa chọn hợp tác với Vương gia. Phong Nhã Uyên muốn truyền tin tức ra ngoài cung thì phải sử dụng nhân mạch của Vương gia, nhưng bọn chúng lại quên mất một điều.”

Nguyệt Linh thấy hắn nhìn mình như muốn bảo nàng thử đoán xem, nàng liền suy nghĩ một chút, nháy mắt đã đoán ra được, “Là Vương Quý phi!!”



“Đúng vậy,” Gia Luật Quân cười xoa đầu nàng, “Vương Quý phi biết được Vương gia cấu kết với Tây Lâm quốc, vì tự bảo hộ mình, nàng ta đã đến xin được hợp tác cùng ta. Vì thế mà ta biết được kế hoạch ám sát của chúng. Nhưng có một điều ta không lường trước được, đó chính là Trương Bằng cũng sẽ phản bội ta.”

Hắn áy náy nhìn nàng, “Vốn ta nghĩ rằng, trận ám sát trong rừng đã có ta, Thẩm Trọng An và cấm quân, đấu lại Vương Lâm và thích khách là chuyện dễ dàng. Quân đội từ các vùng xung quanh được đối phương bí mật điều động cũng bị ta biết được, đã phái quân ngăn chặn. Ở kinh thành ta cũng đã sắp xếp chu toàn, trở thành đường lui của bản thân nếu có vấn đề xảy ra. Kế hoạch vốn dĩ diễn ra rất suôn sẻ, các toán phản quân đều bị mai phục, nên đầu hàng thì đầu hàng, nên bắt giết thì bắt giết, các thủ lĩnh cũng bị tóm gọn; lại không thể ngờ… xác suất xảy ra vấn đề lại hoàn toàn nằm ở bên ta.”

Nguyệt Linh nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn, như muốn nói cho hắn biết nàng không hề trách hắn chuyện này.

Gia Luật Quân không lại nói xin lỗi, chỉ tiếp tục, “Ban đầu ta còn cho rằng Trương Bằng bị Vương gia thuyết phục nên mới đầu quân cho hắn, sau tra xét kỹ lại, ta mới nhận ra kẻ bán nước không chỉ có một người.”

“Chàng còn có huynh đệ thúc bá nào sao?” Nguyệt Linh chợt hỏi.

Thấy nàng nhanh nhạy như vậy đã đoán ra, Gia Luật Quân cười khen ngợi, “Tiểu Linh thật thông minh, ta đúng là còn một vị bát đệ, Tiêu Dao Vương.” Ngừng một chút, hắn nhếch môi cười lạnh, “Chỉ là, cái phong hào này tựa hồ đã quá ủy khuất hắn rồi.”

“Cho nên, Trương Bằng kia là theo phe Tiêu Dao Vương sao?”

Gia Luật Quân gật đầu, “Trương Bằng từ đầu đến cuối đều là người của hắn ta, đã được hắn cắm vào từ hồi tiên đế còn tại vị, ngại ta còn luôn cho rằng hắn thuộc phe trung lập, trọng dụng hắn.”

Nghe đến câu này, Nguyệt Linh chợt ngẩng đầu nhìn Gia Luật Quân, quả nhiên thấy nơi đáy mắt hắn còn sót lại tia tự giễu nhàn nhạt. Nàng nắm lấy tay hắn, mỉm cười nói, “Dù có như vậy, ta vẫn cảm thấy Tiêu Dao Vương kia không có bao nhiêu cân lượng. Hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của chàng.”

Gia Luật Quân nhướng mày nhìn nàng, nhéo nhéo ngón tay nàng cười hỏi, “Tiểu Linh tin tưởng ta như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi!” Nguyệt Linh không chút chần chờ khẳng định.

Gia Luật Quân khẽ cười, hôn lên chóp mũi nàng. Nguyệt Linh thấy hắn không nói gì, cho rằng hắn nghĩ nàng chỉ là mù quáng nói lời an ủi, liền không vui phân tích, “Chàng xem, vị bát đệ này của chàng ở tại thời điểm tranh giành ngai vị không những không bộc lộ tài năng còn bày ra bộ dạng không tranh với đời, tỏ vẻ chỉ muốn an ổn làm Tiêu Dao Vương. Tất nhiên, có khả năng là hắn giấu diếm sâu, hoặc là hắn khi đó còn chưa chuẩn bị tốt, nhưng nếu vậy thì tại sao hiện tại chỉ mới qua một năm, hắn đã muốn xuất đầu lộ diện rồi? Nếu là đã có đủ thực lực, vì cái gì còn muốn bán nước cấu kết với Tây Lâm quốc? Cho nên nha, vị bát đệ này của chàng chính là dã tâm có thừa mà năng lực lại không đủ, hoàn toàn không thể so sánh được với chàng!”

“Tiểu Linh thật là thông minh! Phân tích rất hợp lý!” Gia Luật Quân cười không tiếc lời khen ngợi.

Nguyệt Linh chu môi lầm bầm, “Cái này không phải quá rõ ràng sao? Có gì mà thông minh chứ?”

Gia Luật Quân cười khẽ vài tiếng, nhẹ xoa đầu nàng. Sau lại như nhớ đến điều gì, nụ cười hắn dần tắt, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần, “Bởi vì sắp tới sẽ xảy ra chiến tranh, tuy rằng ta đã có chuẩn bị trước, quốc khố vẫn không quá dư dả…”

Nguyệt Linh nhìn hắn, rất nhanh đã đoán ra được hắn muốn nói cái gì, “Là về buổi lễ phong phi sao?”

“Đúng vậy,” Gia Luật Quân thở dài, vuốt ve khuôn mặt nàng, “Thật xin lỗi, có vẻ như ta vẫn luôn để nàng phải chịu ủy khuất…”



Thân là Đế vương, hắn không những không thể bảo hộ nàng chu toàn mà còn không thể cho nàng điều tốt nhất, khiến hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

Nguyệt Linh ôm lấy bàn tay đang áp trên má mình, cong môi cười ôn nhu nói, “Không sao cả, đối với ta mà nói những hình thức đó không quan trọng, chỉ cần chàng có thể mãi giữ lời hứa ngày đó.”

“Không giống nhau,” Gia Luật Quân lắc đầu, hôn lên trán nàng. Lời hứa nhất sinh nhất thế nhất song nhân đó, cho dù nàng không chủ động yêu cầu thì hắn vẫn sẽ thực hiện, bởi vì điều đó vốn dĩ đã nằm trong dự định của hắn rồi. “Nàng yên tâm, ta sẽ bù đắp lại cho nàng ở đại điển phong hậu, tuyệt đối sẽ không để cho nàng phải chịu ủy khuất nào dù là một chút.”

Tâm Nguyệt Linh ngọt ngào như được ngâm trong mật, ánh mắt của nàng càng thêm nhu hòa, tươi cười đáp, “Được!”

“Meowwwww!!!!!!!”

Ngay đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu chói tai, trong tiếng kêu đó tựa hồ ẩn chứa sự tức giận, khiến cho hai người bọn họ giật mình sững sờ, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

“Có chuyện gì?!”

Gia Luật Quân không vui hỏi vọng ra, phía bên ngoài còn chưa kịp trả lời thì đã có ba bóng trắng bạc chạy vọt vào trong, dừng lại ở phía đối diện, đều ngẩng đầu nhìn bọn họ chăm chú. Nguyệt Linh nhìn ba con mèo, hai mắt chợt mở lớn, trong nội tâm bỗng dâng lên một loại cảm xúc vi diệu, mà nàng biết, đó không chỉ đơn giản là bởi vì ba con mèo này cùng tộc với nàng.

“B--bệ hạ! Tiểu Linh đã trở lại! Chỉ là đi cùng nàng còn có hai con mèo nữa,” bởi vì ba con mèo đã tiến vào phòng trong, Dương Vinh An dưới chưa có sự cho phép của Gia Luật Quân chỉ có thể đứng ở phòng ngoài báo cáo.

“Trẫm thấy được,” Gia Luật Quân lạnh giọng đáp, tầm mắt lại nhìn chằm chằm ba con mèo trên mặt đất, theo bản năng hơi ôm lấy Nguyệt Linh vào lòng.

Nguyệt Linh tựa hồ nghe thấy mấy tiếng bịch nho nhỏ, theo sau đó là giọng nói mang theo tia run rẩy của Dương Vinh An, “Thỉnh bệ hạ và nương nương thứ tội! Bọn nô tài đã cố gắng ngăn cản bọn chúng, chỉ là bọn chúng quá giảo hoạt lại linh hoạt, bọn nô tài vụng về, để bọn chúng kinh động đến bệ hạ cùng nương nương.”

Ba con mèo sau khi vào trong phòng lại không làm gì khác, chỉ đứng ở phía đối diện nhìn chằm chằm bọn họ. Chân trước của bọn chúng cứ bước lên rồi lại rụt lại, thể hiện rõ sự do dự của bọn chúng. Gia Luật Quân không biết bản thân có nhìn lầm không, nhưng từ trong đôi mắt của bọn chúng, hắn lại đọc ra được mấy loại cảm xúc khác nhau, nôn nóng, lo lắng, vui mừng cùng chần chừ, tuy rằng không quá rõ ràng.

Trong ba con mèo, con ngoài cùng bên phải trông rất giống Tiểu Linh, nhưng Gia Luật Quân đương nhiên biết rõ đó không phải nàng. Đối với ba con mèo đột nhiên xuất hiện này, cho dù là cùng tộc với Nguyệt Linh, hắn cũng không có cách nào buông bỏ cảnh giác, nhất là khi từ ánh mắt tới hành động của bọn chúng đều quái lạ như vậy. Nhưng ngay tại lúc hắn định mở miệng phân phó, bàn tay hắn đột nhiên bị nắm lấy.

Lời ra đến miệng nháy mắt liền thay đổi, “Các ngươi lui ra ngoài canh giữ đi, trẫm tạm thời ai cũng không gặp.”

“Vâng!”

Đợi đến khi nghe rõ Dương Vinh An đã ra ngoài, Gia Luật Quân một bên cảnh giác nhìn ba con mèo, một bên lo lắng hỏi Nguyệt Linh, “Sao vậy, Tiểu Linh?”

Nguyệt Linh không nhìn hắn, ánh mắt trước sau vẫn chăm chú nhìn ba con mèo. Mấy giây sau, nàng đột nhiên mở miệng.

“Cha? Nương? Ca?”