Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 245: Ngân Nguyệt miêu yêu (31)




Y nữ thấy nàng đồng ý, tức khắc vui mừng vâng dạ rồi chạy ra ngoài. Nàng hành động quá nhanh, Nguyệt Linh chưa kịp nói gì thêm thì đã mất hút sau tấm bình phong. Lúc này Gia Luật Quân đã đổi sang bàn chuyện với Thẩm Trọng An, nhưng bởi vì có y nữ nên hai người đều tạm thời không mở miệng. Thấy y nữ đi ra, Gia Luật Quân không nghĩ nhiều, chỉ nhanh nhanh cho nàng lui. Nguyệt Linh nghe vậy liền từ bỏ ý định gọi y nữ lại mà ngồi chờ nàng quay lại.

Thế nhưng ngồi không lâu, nàng lại thay đổi ý định lần nữa.

Nàng chỉ là bị thương bên vai, chân vẫn lành lặn, tại sao phải ngồi chờ chứ? Trải qua đến tận lúc này, nàng đối với chuyện uống thuốc đã hình thành thói quen. Thuốc vẫn nên uống lúc còn nóng, mà nàng cũng muốn nhanh nhanh trị lành vết thương, liền cẩn thận tự mình đứng dậy, tiến đến chỗ chén thuốc.

Không ngờ, mới đi được nửa đường, nơi bình phong lại truyền đến động tĩnh.

Gia Luật Quân rốt cuộc cũng sắp xếp xong hết thảy, vội vàng vào trong nhìn tình hình, không ngờ vừa mới bước qua bình phong lại thấy nàng đang đứng giữa lều. Trên người nàng vẫn khoác tấm áo choàng đã không còn lành lặn, tay phải giữ lấy áo choàng, tay trái hơi vươn ra, tựa như muốn cầm lên chén thuốc đang đặt ở trên bàn.

Bởi vì hắn vào đột ngột, nàng nhất thời không kịp phản ứng, giữ nguyên tư thế mà nhìn hắn. Giây sau, nàng lấy lại tinh thần, có chút hốt hoảng vội vàng tóm chặt vạt áo, muốn quỳ xuống hành lễ.

“Tiểu nữ….”

Thế nhưng, Gia Luật Quân đã kịp thời tiến đến ngăn nàng, không nói hai lời một hơi bế nàng lên, trở về bên giường.

Nguyệt Linh được hắn cẩn thận đặt xuống, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi hơi cong nhẹ, đang định hỏi hắn đã giải quyết xong hết rồi sao thì lại bỗng thấy hắn đen mặt, lông mày nhăn lại mang theo tức giận mà nhìn nàng. Nụ cười bên môi tức khắc cứng lại.

“Không phải trẫm đã dặn nàng nằm yên ở trên giường nghỉ ngơi rồi sao? Nàng còn xuống giường làm gì? Là ngại vết thương còn quá nhẹ sao?! Tại sao nàng không để tâm đến bản thân một chút nào hết vậy? Lúc trước cũng vậy, không phải trẫm đã dặn nàng ở yên trong lều rồi sao? Ai cho phép nàng chạy vào rừng?! Ai cho phép nàng xuất hiện ở nơi đó?! Lại là ai cho phép nàng đỡ mũi tên kia?! Trẫm cần sao?!”

Nguyệt Linh ngây người nhìn hắn phát nộ, tia vui vẻ lúc trước nháy mắt tắt rụi, thay vào đó là sững sờ, sợ hãi, bất an, cùng với nồng đậm ủy khuất và oán giận. Sắc mặt nàng theo từng câu chữ của hắn mà trắng dần, nước mắt ngày càng đong đầy, để rồi đến cuối cùng không thể giữ nổi nữa, lạch cạch như thủy tinh châu rơi xuống.

“Còn không phải là vì bệ hạ sao?”

Nàng nỉ non ai oán nói, âm thanh nhẹ tựa bông, thế nhưng lại có thể đánh vỡ khí thế như vũ bão của Gia Luật Quân. Hắn cứng họng, còn chưa kịp phản bác thì nàng đã nói tiếp.



Chỉ là lần này, thái độ của nàng không còn mềm nhẹ như thế nữa. Lòng nàng giống như một chiếc bình bị đậy chặt, bên trong chứa đầy cảm xúc hỗn loạn. Một khi nói ra được câu đầu tiên cũng tựa như nắp bình đã được mở, bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong đó ồ ạt trào ra ngoài, bày tỏ cho người thấy nàng đang có bao nhiêu tức giận, bao nhiêu oan ức, bao nhiêu tủi thân cùng ủy khuất.

“Không phải bệ hạ bảo ta nên nhanh lên một chút sao? Là bệ hạ bảo ta đừng để ngài chờ lâu! Ta biết ngài đang gặp nguy hiểm, ta có thể không đến sao? Ta thấy ngài lâm vào hiểm cảnh, ta có thể không làm gì sao? Lúc đó ngài hoặc là mất đầu, hoặc là xuyên tâm, ta có thể không làm gì sao?! Ta rõ ràng cái gì cũng là vì ngài, ngài lại còn lớn tiếng với ta! Là bởi vì thân phận này của ta đúng không? Nếu ngài không chấp nhận được, ta đi là được chứ gì! Sau này ngài cũng không cần lo-------”

“Nàng đã bị như vậy, còn muốn đi đâu?!” Gia Luật Quân mới đầu khi nhìn đến nước mắt của nàng, lại nghe nàng trách cứ liền đau lòng hối hận không thôi. Thế nhưng khi nghe đến câu cuối kia của nàng, hắn lại không nhịn được lần nữa tức giận.

Nguyệt Linh lúc này cũng không sợ hãi hắn, chính nàng cũng không biết là vì đang bị cảm xúc lấn át lý trí hay là vì nguyên nhân gì khác, nhưng nàng chính là không sợ hắn nữa, cũng gào lên, “Đi đâu mà chẳng được! Dù sao nhà của ta vốn cũng không phải nơi này! Chúng ta cùng ngài khác biệt, cho dù không có ngài phụ trách ta cũng không chết được! Không cần ngài quan tâm!”

Hắn vốn là đang tức giận, nhưng nghe thấy lời này của nàng, hắn liền có chút dở khóc dở cười. Đối với sự hiểu lầm của nàng, hắn vừa muốn tức lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ. Nhưng cũng nhờ như vậy mà lý trí hắn rốt cuộc áp được cảm xúc, giúp hắn bình tĩnh trở lại.

Hắn ngồi xuống giường, đem nàng ôm vào lòng, bị nàng phản kháng liền càng dùng sức giữ chặt tay chân nàng, tránh cho nàng động đến vết thương.

“Ý của ta không phải là như vậy. Nàng đang bị thương, sao ta có thể để nàng đi lung tung được chứ? Là ta phi lễ nàng, ta cũng đã nói rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Tiểu Linh, nàng hiểu được sao? Ta không phải muốn lấy chuyện này ra uy hiếp nàng, mặc kệ nàng có cần hay không, ta đều sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Mặc kệ có chuyện phi lễ kia hay không, nàng đều không thể thoát khỏi ta. Nàng nghe được sao? Muốn đi, đã chậm rồi.”

Rõ ràng là lời nói bá đạo, hắn lại nói được thật ôn nhu thật dịu dàng. Thấy hắn xuống nước trước, lửa giận trong lòng Nguyệt Linh theo đó mà giảm, nhưng tủi thân cùng ủy khuất lại vẫn tràn đầy như trước. Bị hắn kìm kẹp quá chặt, nàng liền không giãy giụa nữa, ngồi ở trong lòng hắn yên lặng nức nở, nước mắt như hạt châu từng hạt nối tiếp nhau rơi xuống, đánh đến trong lòng hắn khiến hắn phát hoảng.

“Tiểu Linh, nàng đừng khóc nữa, là ta sai. Ta không nên lớn tiếng với nàng, là do ta quá sợ hãi mà thôi. Nàng biết khi đó nàng đột nhiên xuất hiện như vậy, chắn một mũi tên kia, vô lực ngã ở trong lòng ta, lại nôn ra máu đen, khiến lòng ta kinh hoảng thất thố đến mức nào không?”

Gia Luật Quân một bên dỗ dành, một bên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng. Có lẽ bởi vì hắn quá ôn nhu khiến cho Nguyệt Linh trong vô thức liền được nước lấn tới, tủi thân cùng ủy khuất trong lòng trướng đến vô hạn. Gia Luật Quân thấy hắn càng nói nàng lại càng khóc thảm, tâm vừa đau lại vừa hoảng, một bên hối hận tự trách bản thân nổi nóng với nàng, một bên luống cuống tay chân, không biết phải làm thế nào để nàng ngừng khóc.

Nhìn hai mắt nàng đỏ hoe, tâm hắn nghèn nghẹn, chợt cúi đầu, cánh môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên nơi ấy. Nguyệt Linh không ngờ trong lúc này hắn lại hôn mình, nhất thời ngừng khóc, ngơ ngác nhìn hắn. Gia Luật Quân cho rằng phương pháp của bản thân hiệu nghiệm, liền theo đà tiến tới, dọc theo vệt nước mắt hôn từ khóe mắt nàng, lướt qua gò má, tiến đến khóe môi.

Hắn nhìn nàng, thấy nàng vẫn ngây người như cũ thì ẩn ẩn thở dài, tại cánh môi mềm mại như nụ hoa của nàng mơn trớn vài cái liền buông ra. Hắn tựa trán với nàng, hai chóp mũi khẽ cọ, nhìn thẳng vào mắt nàng ôn nhu hỏi, “Tiểu Linh, ta sai rồi, ta không nên trách nàng. Nàng đừng khóc nữa, có được không?”

Bởi vì vừa rồi khóc quá nhiều, lúc này tuy rằng đã ngừng nhưng Nguyệt Linh vẫn không khống chế được mà nấc lên. Nàng cụp mi mắt không thèm nhìn hắn, khóe mắt hơi đỏ, chóp mũi cũng ửng đỏ, đôi môi vì được hắn hôn qua mà hơi ướt át, trông nàng vừa ngây ngô lại vừa kiều diễm, làm hắn vừa muốn ôn nhu bảo hộ nàng, lại vừa muốn khi dễ nàng.

“Vừa rồi ngài còn lớn tiếng với ta…”



“Là ta sai,” hắn lập tức nhận lỗi.

“Ngài còn khống chế tự do của ta…”

“…Là ta sai.”

“Trước kia ngài còn bảo ta cút đi…”

Thấy nàng còn lôi cả chuyện cũ ra, Gia Luật Quân dở khóc dở cười, “Cũng là ta sai. Ta muốn nàng như vậy, sao có thể để nàng đi được chứ?”

Khóe môi Nguyệt Linh ẩn ẩn cong lên, tiếp tục tính tội, “Ngài còn không báo thù cho ta.”

Gia Luật Quân vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của nàng, biết mình rốt cuộc cũng dỗ được nàng, tâm không khỏi thả lỏng, bất đắc dĩ cười, “Cũng là ta sai, bắt nàng phải chờ lâu như vậy. Không bằng thế này, nàng muốn trả thù thế nào, nói cho ta, ta sẽ y theo lời nàng mà làm, có được không?”

Nguyệt Linh kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, thần bí thấp giọng dò hỏi, “Chuyện đó… bệ hạ đã… làm xong rồi sao?”

Gia Luật Quân buồn cười, ôm lấy mặt nàng hôn hôn nàng, đáp, “Ân, mọi chuyện đều sắp kết thúc rồi. Đến lúc đó, hai người bọn họ, nàng muốn trả thù thế nào đều được.”

Nghe hắn nói vậy, Nguyệt Linh liền thực sự nghiêm túc suy nghĩ. Trước giờ nàng đều cho rằng đến lúc đó Gia Luật Quân sẽ toàn quyền quyết định nên nàng chưa bao giờ nghĩ đến muốn làm thế nào; dù sao Phong Nhã Uyên cũng là Công chúa, nàng không nghĩ hắn có thể thoải mái như vậy hỏi nàng xem muốn báo thù thế nào.

Lúc trước khi vừa mới xảy ra chuyện, nàng cực kỳ hận nàng ta. Đau đớn thống khổ khi đó làm nàng như muốn chết đi sống lại, chỉ hận không thể bằm thây vạn đoạn nàng ta. Nhưng có lẽ do thời gian đã lâu, bây giờ nghĩ lại, tuy hận thì còn đó, nhưng nàng lại không thật sự nghĩ ra được muốn làm như thế nào.

“Thôi thì… cứ ăn miếng trả miếng đi vậy…”

Gia Luật Quân mỉm cười đồng ý, “Được, ta đã biết.”