Nguyệt Linh rốt cuộc nhận thức được bản thân đang ở trong tình huống gì, theo bản năng vội vàng chụp lấy áo choàng muốn kéo lên che trước ngực mình, lại vì thế mà động đến vết thương. Nàng khẽ hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đi vài phần, vết thương vốn đã đông máu cũng vì vậy mà hơi rách miệng, một dòng máu nhỏ chầm chậm chảy xuống dọc theo tấm lưng ong của nàng.
“Tiểu Linh, nàng đừng động đậy, tr--trẫm cũng không có cách nào,” Gia Luật Quân bị tiếng hô của nàng kéo lại tinh thần, nhận ra mình vừa mới làm gì, nét lúng túng và ảo não thoáng lướt qua đáy mắt hắn.
Hắn quả thật là cầm thú không bằng! Nguyệt Linh là vì hắn mới bị thương, hắn thế mà còn có thể như vậy ở trong tình huống này!
“Tiểu Linh, nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ phụ trách nàng. Hiện tại hãy cứ để trẫm giúp nàng xử lý vết thương đã, có được không? Trẫm sẽ làm thật nhẹ nhàng, nàng đừng sợ.”
Mặt Nguyệt Linh lúc này đã đỏ bừng như quả gấc, nhưng ngoại trừ thuận theo hắn thì nàng không còn cách nào khác. Hắn thấy cũng đã thấy rồi, hiện tại nàng không đồng ý còn có tác dụng sao? Huống chi hắn là Hoàng đế chí cao vô thượng, nàng ở trong mắt hắn chính là một con sủng vật mới hóa thành người, nàng còn không rõ ràng hắn đối với mình thế nào; nếu hiện tại hắn đã mở miệng nói sẽ phụ trách, nàng hẳn cứ nên tranh thủ cơ hội này trước, sau đó lại đi một bước rồi tính một bước.
Nghe Nguyệt Linh khẽ khàng ân một tiếng, Gia Luật Quân cẩn thận vén mái tóc dài của nàng sang bên vai trái, bảo nàng giữ lấy, tránh cho tóc dính vào vết thương. Đợi đến khi thấy Nguyệt Linh mím môi hướng mình kiên định gật đầu, hắn mới hít một hơi thật sâu, một tay cầm đuôi mũi tên, một tay đè lên bả vai bên cạnh miệng vết thương. Nguyệt Linh cho rằng hắn còn sẽ đếm một hai ba để lấy đủ quyết tâm rồi mới rút, ai ngờ giây sau bả vai đã truyền đến một trận đau nhức như da thịt bị xé rách. Nguyệt Linh hô lên, nước mắt sinh lý tuôn trào chảy dọc theo gương mặt nàng, từ khuôn cằm non nớt nhỏ từng giọt từng giọt xuống, biến mất nơi tấm áo choàng.
Nghe tiếng Nguyệt Linh kêu đau, lông mày Gia Luật Quân càng thêm gắt gao nhăn lại, động tác trên tay nhanh thêm vài phần, thế nhưng lực đạo lại vẫn nhẹ nhàng cẩn thận như cũ. Hắn vứt mũi tên sang bên, nhanh chóng cầm lên thuốc cầm máu và thuốc tê rắc lên trên miệng vết thương. Sau đó, hắn cầm lên tấm vải băng sạch, bảo nàng nâng lên hai tay rồi cẩn thận băng lại vết thương cho nàng.
Đợi đến khi xong xuôi hết tất cả, trên trán hắn đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, nhưng so với Nguyệt Linh thì lại không thấm vào đâu. Hắn đau lòng, dùng tay áo khẽ thấm mồ hôi trên khuôn mặt nàng, ôn nhu dò hỏi, “Nàng cảm thấy thế nào? Có bị chặt quá hay lỏng quá không? Có đau lắm không?”
Nguyệt Linh xấu hổ kéo kéo tấm áo choàng, cúi đầu lí nhí đáp, “Không có, mọi thứ đều tốt, đa tạ bệ hạ đã băng bó giúp tiểu nữ.”
Gia Luật Quân giúp nàng khoác lại tấm áo choàng, sau đó nhìn sang mấy vị thái y và y nữ nói, “Nàng cần loại thuốc gì dược liệu gì thì các ngươi cứ thẳng tay kê đơn, trẫm muốn nàng phải hảo hảo bình phục, không được để lại di chứng, cũng không được để lại sẹo!”
Được đến hàng loạt tiếng đáp vâng vâng dạ dạ từ thái y, Gia Luật Quân lại chuyển ánh mắt sang Mai thái y nói, “Ngươi lại đây giúp trẫm xem vết thương.”
Mai thái y thở phào một hơi, vội vàng tiến lên giúp Gia Luật Quân xử lý vết thương. Hai thái y còn lại cùng y nữ thảo luận để đề ra phương thuốc hữu hiệu cho Nguyệt Linh. Nhân lúc Gia Luật Quân còn đang được Mai thái y băng bó, bọn họ đơn giản bẩm báo lên, được đến sự đồng ý của hắn liền lui ra ngoài đi sắc thuốc.
Sau khi vết thương được xử lý xong, Gia Luật Quân lập tức cho người lui. Mai thái y biết hắn bận rộn, chỉ đành lui ra ngoài, tính toán nói với Dương Vinh An những điều Gia Luật Quân cần chú ý để vết thương nhanh lành.
Gia Luật Quân tiến đến bên giường, thấp giọng ôn nhu bảo, “Nàng nằm đây nghỉ ngơi, ta ra ngoài một chút rồi sẽ quay lại ngay.”
Nguyệt Linh bị thương, không thể nào hành lễ, chỉ có thể cố ngước mắt nhìn hắn đáp, “Vâng, bệ hạ cứ bận rộn đi, đừng lo cho tiểu nữ.”
Gia Luật Quân khẽ xoa đầu nàng, sau đó vòng qua bên kia bình phong. Ban nãy lúc Mai thái y đang băng bó cho Gia Luật Quân, Dương Vinh An đã tìm được Trấn Tây tướng quân, hiện tại hai người liền đứng ở bên kia bình phong nói chuyện.
Nghe thấy bọn họ nói về chuyện ám sát cùng lập tức hồi kinh, Nguyệt Linh không khỏi suy nghĩ về tình thế của bản thân.
Tại sao hắn lúc thì xưng ta, lúc thì xưng trẫm với nàng? Là vì hắn còn chưa suy nghĩ hảo nên xưng hô thế nào trước mặt nàng sao? Không đúng nha, hắn là Hoàng đế, nàng chỉ là một con mèo yêu, hắn cứ xưng trẫm là được, còn cần suy nghĩ sao?
Mà hắn đã thấy thân thể nàng rồi, tuy rằng hắn nói sẽ phụ trách, hắn lại định phụ trách thế nào? Hắn sẽ phong nàng làm phi, hay chỉ là một phân vị thấp kém nào đó mà thôi? Cũng không phải là nàng nghi ngờ hắn hay không đủ tự tin vào bản thân, nhưng là sự tình không đơn giản như vậy. Nàng là một con mèo yêu, cho dù giấu diếm thân phận thì cũng không thể đột nhiên lắc mình biến thành thiên kim tiểu thư. Gia thế không có, còn đột ngột xuất hiện tại nơi này, chỉ sợ cho dù Gia Luật Quân muốn cũng khó có thể cho nàng chức vị cao.
Nàng lại cũng không biết, đối với đối tượng là Hoàng đế, hệ thống sẽ tính hoàn thành nhiệm vụ ở mức nào? Chỉ cần nhập hậu cung là đủ, hay là có giới hạn về phân vị, thậm chí là phải trở thành Hoàng hậu? Nếu là vế sau, vậy nàng phải làm thế nào đây? Điểm mấu chốt nhất là nàng còn không thể sinh con a!
Lúc trước khi còn là mèo thì nàng chỉ phải lo nghĩ cách biến thành người cùng với ngăn cản Gia Luật Quân thị tẩm. Hiện tại biến thành người thì hay rồi, nhẹ nhàng hơn đâu không thấy, chỉ thấy vấn đề nối tiếp vấn đề!
Nếu L44 phát động nhiệm vụ phụ thì tốt rồi, có khả năng từ đó nàng sẽ tìm ra được một ít manh mối.
Còn đang sầu não suy nghĩ, từ phía bình phong bỗng vang lên tiếng động. Nguyệt Linh đưa mắt nhìn qua, thấy là y nữ tiến đến, trên tay nàng là chén sứ còn đang tỏa hơi nóng. Cùng với đó, Nguyệt Linh thính mũi nghe ra được một mùi hương quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
Y nữ đi đến bên giường, nói, “Đây là thuốc trị thương chúng ta vừa mới sắc. Tiểu thư muốn dùng ngay bây giờ sao?”
“Ân, phiền ngươi giúp ta một tay,” Nguyệt Linh nhìn y nữ, nhoẻn môi nở nụ cười nhẹ.
Nhìn nụ cười yếu ớt mang theo ý cầu xin giúp đỡ kia, khuôn mặt y nữ bất giác nóng lên. Nàng thầm than một tiếng trong lòng, rốt cuộc đã hiểu vì sao các thái y khi nãy lại có phản ứng như vậy. Y nữ đặt chén thuốc sang một bên, cố gắng nhẹ nhàng hết sức đỡ Nguyệt Linh ngồi dậy. Bởi vì nàng nằm sấp, lúc này ngồi dậy vạt áo choàng phía trước người bị động đến, hơi mở sang hai bên. Y nữ bởi vì đứng nên tầm mắt vẫn luôn nhìn xuống dưới, vừa vặn bắt gặp hình ảnh tuyệt mĩ đến làm người động dung kia, tay chân nhất thời lúng túng, vội vội vàng vàng đem hai vạt áo choàng túm lấy khép lại.
Nguyệt Linh bị thương ở bên vai phải, rất bất tiện, gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn lên y nữ để ngồi dậy; y nữ đột nhiên buông tay để khép áo choàng khiến nàng bị mất thăng bằng, theo bản năng dùng tay chống đỡ cơ thể. Cũng may tay nàng dùng là tay trái, không quá ảnh hưởng đến vết thương, nhưng chuyện này lại vẫn dọa hai người một trận.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi tiểu thư, ta không phải là cố ý đâu! Ngài… ngài có sao không?”
Y nữ nháy mắt trắng bệch mặt, vội vàng xin lỗi nàng.
Những thái y khác lúc đó bởi vì khoảng cách xa cùng với đứng quay lưng nên không rõ ràng, nhưng nàng ta thì lại khác. Lúc Hoàng thượng băng bó cho nàng, động tác phải nói là ôn nhu đến cực hạn, so với chính bản thân mình còn muốn cẩn trọng hơn gấp trăm lần. Lúc đó Hoàng thượng có nói gì đó với nàng, tuy rằng y nữ nghe không rõ, nhưng những từ mấu chốt nàng ta lại vẫn nghe ra được, mà ngữ khí của hắn cũng thả nhẹ vô cùng, giống như đang đối với trân bảo thế gian vậy.
Người như nàng, một khi vào cung, tuyệt đối chiếm được thánh tâm cùng thánh sủng! Nàng ta chỉ là một y nữ nho nhỏ, nếu như lúc này bị vị tiểu thư này ghim thù, cuộc sống sau này nàng ta nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!
Nguyệt Linh vốn không hề để chuyện này trong lòng, thấy y nữ đột nhiên phản ứng lớn như vậy thì giật mình, vội vàng mở miệng bảo bản thân không có chuyện gì. Y nữ thầm thở phào nói đa tạ, lại nhìn đến một thân trần trụi chỉ đang được che tạm bởi áo choàng của Nguyệt Linh, nàng bỗng nghĩ đến một ý tưởng.
Mang theo ý lấy lòng, y nữ cẩn thận dò hỏi, “Chỗ của ta còn có y phục dự phòng, tiểu thư có muốn không? Tuy rằng chất lượng cũng bình thường, cũng không phải đồ mới, nhưng mà…”
Càng nói, giọng nàng càng nhỏ lại, đến cuối cùng thì khẩn trương ngậm miệng.
Nhưng Nguyệt Linh thực ra lại rất vui mừng, gật đầu đáp, “Ta không ngại! Ngươi có thể cho ta mượn một bộ chứ?”