Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 246: Ngân Nguyệt miêu yêu (32)




Tuy rằng có chút muộn màng nhưng mình xin cám ơn bạn lanhnguyetquang, Giagia, tidieu, nhatnhat, và đặc biệt là một bạn nào đó mà mình không biết tên vì đã donate và ủng hộ truyện mình nhé!!! Cám ơn các bạn nhiều lắm!!! <3 Để bù đắp thì tuần này mình đã ráng viết nhiều thêm được một chương, đều đăng tất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!! ^^

*****

Trấn Tây tướng quân nhanh chóng chạy đến nơi xảy ra vụ ám sát, thu thập lên chứng cứ cùng thi thể của phản quân. Từ lúc nghe tin Gia Luật Quân và Thẩm Trọng An một thân đầy thương trở về doanh trại là Vương Hồng đã biết có chuyện không ổn, nhưng đợi đến khi ông ta muốn làm gì đó thì mới phát hiện đã quá muộn; Ám Nhất đã sai cấm quân bao vây lấy toàn bộ doanh trại, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào. Tuy rằng Trương Bằng là Thống lĩnh cấm quân, nhưng lại không phải người nào cũng theo hắn tạo phản, khiến cho Vương Hồng như ba ba chui vào rọ, chỉ có thể ngồi chờ Trấn Tây tướng quân mang theo thủ hạ đến bắt hắn.

Trong lúc này, ở ngoài lều của Đế vương, Dương Vinh An mồ hôi đầy đầu, chắc chắn rằng bên trong đã không còn cãi nhau nữa mới dám lên tiếng, “Bẩm bệ hạ, có y nữ cầu kiến. Nàng mang mang theo y phục cho tiểu thư.”

Bên trong lều vốn vẫn hơi truyền ra âm thanh thủ thỉ nho nhỏ đột nhiên im bặt. Sự im lặng đột ngột này khiến cho da đầu Dương Vinh An và cả vị y nữ kia tê rần, mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Vài giây sau, bên trong rốt cuộc đáp lại.

“Vào đi.”

Dương Vinh An không dám vào trong lúc này, hơi vén cửa lều lên rồi ra hiệu cho y nữ vào. Đối với ánh mắt cầu cứu của y nữ, hắn cúi đầu làm như không biết. Y nữ không còn cách nào khác, chỉ có thể nơm nớp lo sợ cầm theo y phục tiến vào trong lều.

Thông qua ánh sáng chiếu vào trong lều, y nữ nhìn ra được bóng dáng mờ nhạt hắt lên trên bình phong. Nhớ đến đoạn đối thoại mới vừa nãy, nàng nhất thời càng thêm run rẩy lo sợ, không dám tiến sâu vào trong. Cũng may người bên trong không làm khó nàng, chỉ bảo nàng đặt xuống y phục rồi lui đi. Y nữ một giây cũng không dám chần chừ, vội vàng cẩn thận đặt y phục xuống bàn trà trong lều rồi hành lễ lui ra ngoài.

Đợi cửa lều được hạ xuống, Gia Luật Quân mới đi ra cầm lên bộ y phục rồi lại tiến vào bên trong bình phong. Ở trên giường, Nguyệt Linh đỏ bừng mặt cúi gằm đầu, hai bàn tay xoắn xuýt vào nhau lộ rõ vẻ quẫn bách của nàng.

Gia Luật Quân cười cười, cầm y phục đến đưa cho nàng. Nguyệt Linh nho nhỏ nói lời đa tạ, đối với việc lời nói vừa rồi giữa bọn họ đều bị người bên ngoài nghe được nàng vẫn đang xấu hổ không thôi, một chút cũng không muốn nhìn hắn. Gia Luật Quân cũng không so đo, ngược lại nói, “Nàng đang bị thương, hành động bất tiện, hay là để ta đến giúp đi?”

Nguyệt Linh thẹn thùng trừng hắn; Gia Luật Quân thấy nàng chịu nhìn mình, lúc này mới nghiêm túc hơn chút nói, “Nàng trước mặc vào trung y, còn lại để ta làm, biết chưa?”

Nguyệt Linh thầm bĩu môi, nhưng cũng không phản bác, ngoan ngoãn đáp vâng. Gia Luật Quân hài lòng, đưa lưng về phía nàng để cho nàng thoải mái mặc y phục. Hắn vốn cho rằng với một bên vai bị thương nàng sẽ phải tốn kha khá thời gian, không ngờ vài giây sau hắn đã nghe thấy tiếng nàng thẹn thùng gọi, “Bệ hạ…”



Âm thanh mềm mại ấy như móc câu câu lấy linh hồn hắn, khiến tim hắn run rẩy nhẹ. Gia Luật Quân trấn định tinh thần, nghi ngờ quay người hỏi, “Sao vậy? Đã xong rồi sao?”

Sau vừa nhìn, hắn liền hiểu là thế nào.

Là hắn quên mất, y phục của nữ tử đâu phải chỉ có mỗi trung y? Còn có một chiếc áo yếm nữa. Mà với vết thương nơi vai, Nguyệt Linh hoàn toàn không có cách nào tự mình mặc lên lớp áo yếm kia. Nàng lúc này đang dùng một tay giữ áo yếm trước ngực, che lấp đi những chỗ cần che, nhưng bốn sợi dây mảnh dài của áo yếm lại vẫn rũ xuống nơi hai bên sườn, chưa được cột lấy.

Yết hầu Gia Luật Quân khẽ động, ánh mắt biến sâu đi vài phần. Hắn bình tĩnh đi đến sau lưng nàng, cầm lấy hai sợi dây vòng ra sau cổ nàng. Cột xong nút thắt nơi cổ, hắn lại cầm lấy hai sợi dây phía dưới. Lúc vòng qua eo, không biết vô tình hay cố ý mà đầu ngón tay hắn hơi cọ qua eo nàng. Đầu ngón tay hắn mang theo vết chai cùng nhiệt độ ấm áp, chạm vào da thịt trắng nõn của nàng khiến nàng cảm thấy có chút tê ngứa lại nóng bỏng. Nàng theo bản năng hơi tránh đi, lại nghe hắn khàn khàn bảo, “Đừng động đậy.”

Nguyệt Linh hơi cắn môi, chỉ có thể cố hết sức bất động, lòng thầm cầu mong hắn nhanh nhanh lên một chút.

Cũng may, định lực của Gia Luật Quân vẫn còn xem như tốt, không qua quá lâu đã giúp nàng mặc xong quần áo. Nhìn toàn thân nàng trên dưới đều là y phục dùng rồi của người khác, Gia Luật Quân không thể nào hài lòng nhíu mày, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thở dài, xoa đầu nàng bảo, “Ủy khuất nàng rồi.”

Đúng lúc này, bên ngoài lại có thông báo Trấn Tây tướng quân cầu kiến, Gia Luật Quân vòng qua bên kia bình phong để gặp hắn. Nghe hắn báo cáo lại kết quả, Gia Luật Quân hài lòng phân phó hắn vài câu, sau đó cũng gọi Dương Vinh An vào, bảo hắn bắt tay vào chuẩn bị hồi kinh.

Bởi vì được dặn dò, mọi người đều tăng hết công suất mà làm việc, chưa đến nửa ngày đã xong xuôi đâu vào đấy. Lúc thu dọn đồ đạc, có một nốt nhạc đệm nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ đã xảy ra.

Khi đó Nguyệt Linh còn đang kể cho Gia Luật Quân nghe về thân thế của mình, Dương Vinh An và Tiểu Phúc Tử đột nhiên chạy vào thông báo Tiểu Linh đã biến mất. Đương lúc bọn hắn cho rằng lần này mình sẽ mất đầu đến nơi, lại đột nhiên nghe thấy Gia Luật Quân không mặn không nhạt bảo.

“Ngân Nguyệt miêu vốn sinh sống ở trong rừng, hiện tại không thấy đâu, hẳn là nàng đã chạy vào rừng rồi. Nếu Tiểu Linh đã thích nơi này, vậy các ngươi cũng không cần đi tìm nàng làm gì, chuyện quan trọng nhất hiện tại là hồi kinh.”

Cũng bởi vì như vậy, Dương Vinh An và Tiểu Phúc Tử lại một lần nữa hoang mang đến tự nghi ngờ bản thân, không thể tin nổi Hoàng thượng lúc trước đối với Tiểu Linh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa hiện tại khi biết tin nàng mất tích lại có thể bâng quơ thờ ơ như vậy nói không cần tìm.

Mà Nguyệt Linh lúc đó cũng có mặt tại đó, nghe một câu này liền không khỏi liếc hắn một cái.

Vừa nãy còn bảo không cho nàng đi lung tung, hiện tại liền bảo nàng thích đi thì cứ để nàng đi. Hừ! Nam nhân.



*

Buổi săn bắn mùa thu bị kết thúc sớm, ai nấy đều hoang mang lo sợ, kẻ biết rõ đã xảy ra chuyện gì hoặc là tọa sơn quan hổ đấu, hoặc là nơm nớp lo sợ hỏa sẽ lan đến mình, hoặc là cắn răng ngoan tuyệt quyết ý đến cùng. Kẻ ngu ngơ không biết, chỉ có thể ôm trong lòng nỗi lo lắng kinh ngại, tựa như đi trên lớp băng mỏng, việc gì cũng không dám làm.

Hoàng đế vội vàng hồi kinh, bên người chỉ mang theo Thẩm Trọng An, Trấn Tây tướng quân cùng với Vương Hồng. Đi theo bảo hộ long giá lúc này không phải là cấm quân do Trương Bằng mang theo nữa mà là thuộc hạ của Trấn Tây tướng quân cùng với cấm quân điều động từ kinh thành đến, người dẫn quân minh minh xác xác là người của Gia Luật Quân, vì thế không cần lo về vấn đề an toàn. Về phần nhóm cấm quân do Trương Bằng dẫn theo thì bị để lại ở doanh trại, phụ trách hộ tống nhóm quyền thần gia quyến đang nơm nớp lo sợ trở về sau đó.

Trên long giá vốn chỉ dành cho vua lúc này ngồi ba người, hai nam nhân và một nữ nhân. Nam nhân ngồi ở chính vị mặc một thân cẩm y màu đen, dung mạo tuyệt sắc, khí chất lạnh nhạt thong dong. Dưới đôi mày kiếm là đôi mắt sắc bén thâm sâu, cánh môi mỏng lạnh ít khi cười lúc này lại đang hơi nhếch lên, lộ ra một tia ôn nhu hiếm thấy.

Ngồi bên tay phải hắn là vị nữ nhân duy nhất kia. Mái tóc dài mềm mượt đen nhánh của nàng được búi lên một cách đơn giản, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chỉ bằng một bàn tay. Hai mắt nàng to tròn mang theo sắc tím hiếm thấy, tựa như hai viên bảo thạch trân quý nhất. Trên người nàng mặc bộ đồng phục của y nữ trong thái y viện, kích cỡ hơi lớn so với cơ thể nàng, khiến cho nàng trông càng thêm mềm mại nhỏ nhắn.

Mà đối diện với hai người họ là nam nhân mặc cẩm bào màu trắng, tóc búi gọn gàng sau đầu, dung mạo thanh nhã ôn nhuận tựa ngọc. So với nam nhân ngồi ở chính vị thì thiếu vài phần uy nghiêm và quý phái, lại nhiều thêm vài phần ôn hòa và nhẹ nhàng.

“Về chuyện của nàng, hẳn ngươi cũng rõ,” Gia Luật Quân nắm lấy tay của người bên cạnh, nhìn đối diện cười nói.

Thẩm Trọng An cụp mi mắt, mơ hồ cẩn trọng đáp, “Thần lúc đó bị thương quá nặng, thần chí không rõ, ký ức không được tốt cho lắm, còn cần bệ hạ nhắc nhở vài câu.”

Gia Luật Quân thấy hắn cẩn thận như vậy thì cười cười, nhưng cũng không bảo hắn không cần như vậy, ngược lại nói, “Nàng là Thẩm Nguyệt Linh, muội muội của ngươi.”

Thẩm Trọng An: ???

Nguyệt Linh: !!!

Không để ý đến hai ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ, hắn thong thả tiếp tục, “Nàng từ lúc sinh ra đã mang trong mình một thân bệnh tật ốm yếu, không có thời khắc nào là rời khỏi chén thuốc. Thẩm phụ Thẩm mẫu đã rất cố gắng để điều dưỡng nàng, thế nhưng theo thời gian trôi, cơ thể nàng vẫn ngày một héo mòn, không có chút nào khởi sắc. Năm nàng năm tuổi, vận kiếp của nàng đến. Khi đó may mắn có một vị tiên nhân đi ngang qua, nhìn ra muội muội ngươi có tiên cốt, thích hợp tu tiên, ngỏ ý muốn nhận nàng làm đồ đệ. Cha mẹ ngươi nhìn ra được đây là tia hy vọng duy nhất của nàng, liền đồng ý cho tiên nhân mang nàng đi, từ đó về sau ba người các ngươi chưa bao giờ gặp lại nàng.”