Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 243: Ngân Nguyệt miêu yêu (29)




Thân hình Ám Nhất run lên, đầu cúi càng thấp, nhắm mắt căng giọng nói, “Kính xin chủ tử giáng tội.”

Lửa giận trong lòng Gia Luật Quân vẫn không có cách nào bình ổn. Nắm tay hắn siết chặt đến nỗi lồi cả gân xanh tơ máu, chỉ hận không thể tiến lên trút toàn bộ lửa giận xuống kẻ tội đồ trước mặt. Thế nhưng, trước khi lửa giận của hắn kịp bùng nổ, từ phía bên kia bình phong đã truyền đến âm thanh mềm nhẹ hơi chút yếu ớt.

“Bệ hạ…”

Gia Luật Quân nháy mắt tĩnh tâm lại.

Hắn nhìn Ám Nhất, lãnh lệ nói, “Chuyện trừng phạt đợi sau này lại nói. Trương Bằng làm phản, hiện tại ngươi tạm thời tiếp nhận cấm quân, phái quân bao vây nơi này, giám sát toàn bộ doanh trại. Lại truyền tin về kinh thành, tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.”

Nghe được câu này, Ám Nhất nhất thời không biết nên nhẹ nhõm vì có thể kéo dài thời gian tiếp nhận trừng phạt hay là nên khổ sở vì không thể chết sớm siêu sinh sớm, chỉ có thể cúi đầu dõng dạc đáp, “Rõ.”

Ám Nhất vừa đi, Gia Luật Quân lập tức xoay người bước đến phía bên kia bình phong. Nguyệt Linh lúc này đang nằm ở trên giường hướng đầu ra phía ngoài ngóng nhìn, mái tóc đen dài như thác nước xõa tung khắp giường, cực kỳ tương phản với sắc trắng nhợt nhạt của khuôn mặt nàng. Thấy nàng nhìn mình với cặp mắt yếu ớt đáng thương, tâm Gia Luật Quân khẽ nhói, vội vàng tiến đến bên cạnh nàng.

Nhưng lời an ủi còn chưa kịp nói ra, thái y đã vội vã chạy đến. Nghe thấy tiếng thông báo của thái giám vọng từ ngoài lều vào, Gia Luật Quân lập tức kêu bọn họ vào, một bên lại rút ra thanh kiếm treo bên hông, cắt đi một góc áo choàng trên người Nguyệt Linh.

Lần này ra ngoài chỉ mang theo bốn thái y và một y nữ, ngoại trừ một thái y chạy qua chữa trị cho Thẩm Trọng An thì bốn người còn lại đều đến đây, trong đó có cả Chung thái y. Được Hoàng thượng cho tiến vào, bốn người mồ hôi đầy đầu vội vàng hấp tấp chạy vào trong, không ngờ lại không thấy ai đâu. Còn đang hoang mang chưa kịp làm ra phản ứng thì đã nghe thấy tiếng Gia Luật Quân từ phía bên kia bình phong, kêu bọn họ tiến lại.

Ba thái y và y nữ bước qua bên kia bình phong, liền thấy Hoàng thượng đang đứng ở bên giường, y phục trên người bị rách vài chỗ, màu sắc vải vóc nơi vết cắt có đậm nhạt khác nhau cho thấy nơi đó đã có máu rỉ ra. Thế nhưng thân là Hoàng đế, nằm trên long sàng lại không phải là hắn mà là một cô nương lạ mặt. Sắc mặt nàng nhợt nhạt gần như trong suốt, trên người khoác áo choàng mỏng mà bọn họ đã thấy Hoàng thượng mặc lúc sáng, bên vai phải cắm một mũi tên, lớp vải áo choàng xung quanh mũi tên đã được cắt đi, để lộ ra vết thương khiến người đau lòng. Máu đỏ gần như đã ngưng chảy hoàn toàn, đông lại xung quanh miệng vết thương, trên sắc da trắng nõn như mỡ đông tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết trắng, khiến cho mấy khuôn mặt già của mấy vị thái y bất giác cũng đỏ lên theo.

Gia Luật Quân nhìn sắc mặt đang biến đổi dần của bọn họ, phải cực lực kiềm hãm mới không tiến lên đem mắt bọn họ móc xuống không cho nhìn.

“Đứng ngây ra đó làm gì?! Còn không mau đến xem cho nàng!!”



Tiếng quát tháo truyền đến khiến cả bọn giật mình sực tỉnh. Nhớ đến bản thân vừa làm gì, cả đám nháy mắt mặt như tro tàn, vội vàng cuống quýt đưa ánh mắt sang chỗ khác.

Bọn họ đúng là điên rồi!

Tuy rằng không biết nàng là ai, nhưng chỉ cần nhìn vào tình hình trong phòng lúc này ai nằm ai đứng thì bọn họ cũng đã đoán được, sau này nàng sẽ là chủ tử của bọn họ, là người của Hoàng thượng, thế mà bọn họ lại dám ở trước mặt Hoàng thượng nhìn chằm chằm nàng!

Ba thái y mang thân phận nam tử không dám lại nhìn nữ tử trên giường nữa. Không biết vì sao, rõ ràng nàng che kín toàn thân chỉ lộ ra khuôn mặt cùng một bên bả vai, từ người nàng lại giống như có sức hút đặc biệt tỏa ra, khiến bọn họ không dám lại nhìn thêm lần nữa, chỉ sợ bản thân không cẩn thận lại bị mê hoặc thì mất đầu lúc nào không hay.

Mấy thái y đánh mắt ra hiệu cho y nữ, y nữ chỉ đành gồng mình tiến đến bên giường quan sát vết thương trên người Nguyệt Linh. Gia Luật Quân thấy người đứng ra chữa trị cho Nguyệt Linh là người có y thuật thấp nhất trong đám cũng không nổi giận, ngược lại còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thật ra hắn có thể tự mình thay Nguyệt Linh xử lý vết thương cho nàng, chỉ là thân phận bất tiện nên mới phải kêu thái y, vì vậy hắn cũng không lo lắng y thuật của y nữ cao hay thấp, dù sao còn có hắn nhìn, chỉ cần không phải nam nhân là được.

Mai thái y, cũng là ngự y chuyên dụng của Gia Luật Quân, thấy hắn không có ý kiến gì với sự ngầm sắp xếp bên mình, nhìn đến một thân toàn thương của hắn, vội vàng mở miệng khuyên nhủ, “Bệ hạ, trên người ngài còn có vết thương, xin hãy để cho thần nhìn một chút, tránh cho vết thương chuyển xấu.”

“Để lát nữa,” Gia Luật Quân không quan tâm phất tay, ánh mắt trước sau như một gắt gao nhìn Nguyệt Linh cùng y nữ.

Mai thái y không buông tha, tiếp tục khuyên nhủ, “Bệ hạ, long thể quan trọng, xin ngài hãy nghĩ lại.”

“Trẫm đã nói là không cần!” Gia Luật Quân sẵng giọng.

Mai thái y thấy hắn bắt đầu tức giận, chỉ có thể ngậm miệng lui xuống, thế nhưng trong lòng lại ghi lại ấn tượng xấu với Nguyệt Linh. Hắn cho rằng, chính là bởi vì nàng nên Hoàng thượng mới không màng đến chính mình; cộng thêm sức quyến rũ độc đáo đặc biệt từ trên người nàng, Mai thái y liền gán cho nàng cái danh yêu nữ.

Thật ra suy nghĩ này của hắn không sai, Gia Luật Quân thật sự là vì Nguyệt Linh mới không muốn hắn xử lý vết thương cho mình ngay lúc này.



“Bẩm bệ hạ, bên vai phải của tiểu thư bị mũi tên đâm trúng. Vết thương khá nghiêm trọng, độ sâu ước chừng năm phân, nhưng may mắn là không phạm vào chỗ hiểm, đầu mũi tên cũng không bị tẩm độc. Thần đã nhìn qua, đầu mũi tên chỉ là loại thường, không có gai ngược, hiện tại chỉ cần rút mũi tên ra sau đó lập tức tiến hành cầm máu băng bó, tầm một tháng sau là có thể lành sẹo.”

Sau khi xem xét vết thương của Nguyệt Linh, y nữ đứng lên cung kính hướng Gia Luật Quân báo cáo. Bởi vì không rõ thân phận của Nguyệt Linh, lại nhìn ra được thái độ của Gia Luật Quân đối với nàng, y nữ liền tự ý xưng hô nàng vì tiểu thư để đảm bảo an toàn. Còn về phần mũi tên không bị tẩm độc, thật ra là có, nhưng y nữ một không nhìn ra dấu hiệu trúng độc trên người Nguyệt Linh, hai không thể nghiệm độc trên đầu mũi tên, liền theo bản năng mà cho rằng mũi tên không có độc.

Gia Luật Quân rốt cuộc đợi đến mấy lời này, lập tức vén lên tay áo tiến đến bên giường, vừa nghiêm túc gật đầu đáp, “Được, ngươi nói các bước cho trẫm, trẫm đến tiến hành.”

Y nữ nháy mắt sững sờ, đứng nghệt ra nhìn Gia Luật Quân. Phản ứng của bốn vị thái y còn lại cũng không khá hơn nàng được bao nhiêu.

Không phải chứ? Bởi vì nam nữ thụ thụ bất tương thân, bọn họ đã phải để y nữ đến nhìn rồi, vậy mà bệ hạ ngài vẫn không yên tâm, lúc này đây còn muốn tự mình ra trận sao?

Nhưng y nữ là nữ a! Ngài rốt cuộc không yên tâm chỗ nào?!

Biết được thân phận của Nguyệt Linh, Gia Luật Quân sao còn có thể yên tâm chứ? Nhất là khi hắn đã nhìn thấy phản ứng của ba vị thái y mới vừa rồi. Cho dù hiện tại người đến chữa trị là y nữ, hắn vẫn không có cách nào yên tâm. Ai có thể đảm bảo cho hắn cùng phái thì sẽ không bị năng lực đặc thù của yêu tộc ảnh hưởng chứ? Hơn nữa, nàng là vì hắn mới bị thương, chỉ có tự thân ra tay mới khiến hắn cảm thấy đủ an tâm.

Gia Luật Quân ngồi ở bên mép giường, thấy y nữ vẫn ngơ ra thì nhíu mày, “Còn đứng đó làm gì? Mau nói!”

“A a vâng! Bệ hạ, trước tiên ngài hãy…”

Y nữ bị ánh mắt của hắn kinh hãi, vội vàng lên tinh thần hướng dẫn cho hắn từng bước để xử lý mũi tên và vết thương. Gia Luật Quân vốn đã biết phương pháp nên lúc này cũng không tập trung nghe giảng, chỉ cẩn thận từng chút một đỡ Nguyệt Linh ngồi dậy. Để nàng đưa lưng ra phía ngoài, hắn trừng mắt nhìn qua đám thái y. Thấy bọn hắn biết điều vội vàng xoay người cúi đầu, lúc này hắn mới hài lòng chuyển ánh mắt trở về trên người Nguyệt Linh. Đặt tay nơi nút thắt của áo choàng, hắn khựng lại đôi chút, nghiêm túc nặng nề nói bên tai nàng, “Yên tâm, trẫm nhất định sẽ phụ trách nàng!”

Nguyệt Linh còn chưa kịp hiểu gì thì đã thấy trước ngực chợt lạnh.

Áo choàng bị tháo ra, rũ xuống bên hông nàng, toàn bộ thân trên đều lõa lồ trong không khí. Nước da nàng sáng muốt, hai đồi phong nhũ trước ngực căng tròn bóng mịn, kích cỡ tuyệt hảo, đường cong uyển chuyển xinh đẹp đến mức không thể tìm ra được điểm cải thiện nào. Nở rộ trên đỉnh núi là hai nụ hoa chúm chím mơn mởn, phía dưới là vòng eo thon gọn đến mức tưởng chừng như chỉ cần hắn siết nhẹ là sẽ gãy. Mái tóc đen của nàng xõa tung, từng sợi mềm mượt vắt ngang trên những đường cong, mập mờ nửa che nửa đậy, cộng thêm hiệu ứng của sự tương phản giữa màu sắc khiến cho tâm Gia Luật Quân càng thêm bị đánh sâu vào. Từ giây phút tấm áo choàng bị tháo xuống, ánh mắt hắn như dính chặt ở trên người thiếu nữ trước mặt, cực kỳ không quân tử mà thu hết toàn bộ cảnh sắc tuyệt đẹp khiến lòng người nổi sóng này vào mắt, tựa như muốn in sâu nó vào trong tâm trí mình.