Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 242: Ngân Nguyệt miêu yêu (28)




Thẩm Trọng An rút kiếm ra, nhanh chóng vọt trở về bên người Gia Luật Quân để bảo vệ hắn. Đến tận lúc này, mấy kẻ còn lại mới lấy lại được phản ứng. Nhìn đến thủ lĩnh đã chết, lại nhìn sang nữ tử không rõ thân phận, bọn chúng âm thầm liếc nhau, rốt cuộc cắn chặt răng, đồng loạt hướng đến chỗ ba người Gia Luật Quân.

Bọn chúng đã phóng lao, bây giờ cũng không thể thu lao được nữa!

Viên thuốc mà Gia Luật Quân đút cho Nguyệt Linh là thuốc giải độc, nàng vừa uống vào liền cảm thấy cơn đau thắt nơi nội tạng chậm rãi biến mất, sinh lực cũng không bị hao mòn đi nữa, có chăng cũng chỉ là nỗi đau cắt da xé thịt từ chỗ vết thương truyền lại mà thôi. Mắt thấy bọn chúng muốn xông đến, nàng theo bản năng ôm chặt Gia Luật Quân. Bàn tay giấu ở sau lưng hắn lặng lẽ lấy ra cầu bảo hộ.

Thế nhưng Gia Luật Quân đã trước một bước làm ra hành động, không để nàng có cơ hội dùng đến nó.

“Ôm chặt ta,” hắn đứng bật dậy, sau đó vận công, nhảy vọt lên không trung.

Nhân lúc hai người còn đang ở trên không trung, hắn nhanh chóng cởi áo choàng ra, dùng Tử Sát kiếm cắt một đường trên đó rồi choàng lên người nàng. Vết cắt trên áo choàng tạo thành lỗ hổng cho mũi tên xuyên qua, giúp hắn có thể dễ dàng cột chặt áo choàng lên người nàng mà không động đến vết thương trên lưng nàng.

Gia Luật Quân ôm nàng đáp xuống đất, bắt lấy Tử Sát kiếm, lãnh lệ nhìn nhóm tử sĩ cùng cấm quân. Bọn chúng còn chưa kịp thoát ra khỏi sững sờ khi thấy cảnh tượng người đứng giữa không trung thì đã bị sự thay đổi đột ngột trong khí thế cùng thái độ của hắn khiến cho lạnh sởn sống lưng.

Lúc trước cho dù là bị vây sát hay là liên tục bị phản bội, hắn một chút cũng không biến sắc, từ đầu đến cuối đều vẫn luôn bình tĩnh thong dong, không thể nhìn ra được một chút phẫn nộ hay sợ hãi từ hắn. Vậy mà giờ phút này đây, toàn thân hắn lại tràn ngập hàn khí khiến người lạnh cứng cả cơ thể, cùng với sát ý nồng đậm đến mức bọn chúng thân là tử sĩ không sợ chết cùng cấm quân đã kinh qua bao nhiêu chiến trường cũng phải e ngại vài phần.

Một suy nghĩ điên rồ chợt xuất hiện ở trong đầu bọn chúng.

Gia Luật Quân là bị đa nhân cách, một nhân cách lãnh đạm vô cảm, một nhân cách lại là hóa thân của tu la.

Mà công tắc khiến cho hai nhân cách hoán đổi, chính là nữ tử không rõ lai lịch kia.

Long nào cũng đều có nghịch lân, mà nghịch lân của hắn, là nàng.



Gia Luật Quân một tay ôm nàng, một tay cầm Tử Sát kiếm lao đến đám người. Lúc trước hắn không phải chưa từng chủ động xuất kích, nhưng khi đó khí thế toàn thân hắn không cường hãn như thế này, có chăng cũng chỉ là quyết tuyệt dứt khoát mà thôi. Thế nhưng hiện tại, khí tràng của hắn lại mạnh mẽ đến mức khiến đám tử sĩ cấm quân bọn chúng cũng bất giác bị chấn trụ vài giây, thoáng trong chớp mắt thậm chí cho rằng đối phương đã biến thành tử thần đến đây để lấy mạng bọn chúng.

Mà trong lúc chiến đấu, nhiều khi chỉ cần vài giây này thôi cũng đủ để lật ngược cả ván cờ.

Tử Sát kiếm tựa như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, tuy rằng hiện tại chủ nhân không có cách nào phát huy hết uy lực của nó, nó lại vẫn trở nên hưng phấn sắc bén hơn cả. Mờ nhạt kiếm ý lúc ẩn lúc hiện, lưỡi kiếm ánh lên hàn quang, nó cùng chủ nhân như hai mà một, nhất kích nhất sát, tựa như đã hóa thành một cỗ máy thu hoạch đầu người.

Ba cung tiễn thủ trốn ở phía xa thấy tình hình không ổn, vội vàng bắn ra vài mũi tên hòng quấy nhiễu Gia Luật Quân. Một kẻ trong số đó, cũng chính là kẻ ban nãy đã bắn ra mũi tên khiến Nguyệt Linh bị thương, trong lúc đang cố gắng nhắm chuẩn Gia Luật Quân chuẩn bị bắn lén, bỗng thấy Gia Luật Quân đột nhiên quay đầu nhìn hắn!

Ánh mắt lạnh băng tràn đầy sát khí kia khiến động tác hắn khựng lại, cả người cứng đờ trong giây lát, đến lúc hắn hồi thần thì phát hiện bản thân đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh.

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ xem có phải bản thân đã bị phát hiện rồi không thì đã thấy Gia Luật Quân phóng đến bên này. Hắn hốt hoảng, vội vàng bắn ra mũi tên hòng nhiễu loạn Gia Luật Quân rồi bỏ chạy. Thế nhưng, hắn chỉ vừa mới nhảy khỏi cành cây, còn đang ở trên không trung, cơn đau xé tâm đã đột nhiên truyền đến. Hắn tựa như chim gãy cánh, cứ thế rơi uỵch xuống đất.

Dù bị một kiếm xuyên ngực, hắn vẫn chưa chết ngay. Nằm ở trên mặt đất, hắn nhìn đến Gia Luật Quân đang đứng ở nơi cách đó không xa, triều tay về phía hắn. Giây sau, tựa như có ý thức của riêng mình, thanh kiếm đang đâm xuyên ngực hắn rút ra, ở trên không trung vẽ một đường cong hoàn mỹ quay trở về tay của Gia Luật Quân. Hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn đến là Gia Luật Quân không có lấy một giây dư thừa, vừa tiếp được kiếm đã vung tay lên, tiếp tục chém giết những kẻ khác.

Thời gian trôi qua, bằng vào sức hai người, nhóm phản quân cuối cùng cũng bị tiêu diệt sạch. Bọn chúng đến chết cũng không thể tin được tại sao lại như vậy, có một số kẻ còn mất hết ý chí chiến đấu cứ thế buông xuôi vì cho rằng Gia Luật Quân thật sự là thiên tử, nên mới được trời bảo hộ chở che; nếu không, tại sao bọn chúng không thể thương tổn được hắn chứ?! Mũi kiếm chém tới người liền như đâm phải ván sắt, hoàn toàn bị ngăn cản!

Bọn chúng chính là cứ thế chết đi trong hoang mang.

Gia Luật Quân ôm Nguyệt Linh chống kiếm ở trên mặt đất điều chỉnh lại nhịp thở. Hắn nhìn qua Thẩm Trọng An, thấy hắn bị thương còn nặng hơn mình, lông mày hơi chau nhẹ lại, mở miệng, “Chúng ta nhanh trở về trị thương trước. Ngươi vẫn còn ổn chứ?”

Thấy Thẩm Trọng An bày tỏ bản thân vẫn có thể chống đỡ, Gia Luật Quân liền ôm Nguyệt Linh xoay người chạy ra khỏi khu rừng, Thẩm Trọng An cố sức đuổi theo sau hắn.

Đợi đến khi gần trở về doanh trại, Gia Luật Quân lại bỗng lấy ra một viên thuốc, đưa tới bên miệng Nguyệt Linh, “Mau uống đi.”

Nguyệt Linh nhăn mày, bởi vì bị thương nên khuôn mặt nhợt nhạt hẳn, trông càng thêm tinh xảo dễ vỡ khiến người đau lòng, nhưng lời nàng nói ra lại rất không hợp ý hắn, “Không phải tiểu nữ đã nói không cần thuốc tê rồi sao? Xin bệ hạ cứ giữ lại viên thuốc này đi.”



Lúc trước bởi vì thời gian gấp gáp nên Gia Luật Quân chỉ kịp cho nàng uống thuốc giải độc. Sau đó trong lúc chiến đấu tranh thủ được thời gian, hắn định cho nàng uống thuốc tê thì lại bị nàng cương quyết từ chối. Tuy rằng nàng không có chứng cứ rõ ràng, nhưng từ việc nhìn hắn có thể tùy lúc lấy ra đan dược có công dụng tuyệt hảo như vậy, nàng khó tránh khỏi nghi ngờ thân phận của hắn. Nếu đã có nghi ngờ, mà cơn đau nơi vết thương nàng vẫn có thể cắn răng nhịn được thì nàng việc gì phải uống thuốc hắn đưa chứ? Nếu lỡ như là thật, nàng uống nhiều thêm một viên cũng đồng nghĩa với việc hắn mất đi một phần điểm.

Lại không ngờ, bị nàng từ chối Gia Luật Quân cũng không thu tay lại, chỉ đáp, “Không phải thuốc tê, là thuốc thay đổi màu tóc của nàng.”

Nguyệt Linh nghe vậy mới giật mình nhớ ra màu tóc và màu mắt khác thường của mình, lúc này mới ngoan ngoãn uống viên thuốc. Giây sau, mái tóc ánh trăng của nàng đã biến thành màu đen tuyền như đêm đen, trông không khác gì người thường, chỉ có màu mắt là vẫn như cũ. Thế nhưng nàng cũng không làm gì thêm, bởi vì nàng hiểu rõ, Gia Luật Quân đã chủ động mua thuốc đổi màu tóc cho nàng thì không thể nào lại quên màu mắt, chỉ có thể là vì hắn cố ý không muốn để nàng đổi màu mắt mà thôi.

Gia Luật Quân và Thẩm Trọng An mang theo thương thế quay trở về doanh trại khiến cho nhóm gia quyến và hạ nhân ở tại nơi đó được một phen hoảng hốt kinh sợ. Gia Luật Quân sau khi dặn dò Thẩm Trọng An xử lý tốt vết thương lại qua gặp mình thì ôm Nguyệt Linh chui thẳng vào lều trướng của mình. Dương Vinh An thần sắc lo lắng sai phó Tiểu Phúc Tử đi gọi thái y, còn mình thì tiến vào trong lều chờ lệnh.

Sau khi cẩn thận đặt Nguyệt Linh nằm sấp trên giường, Gia Luật Quân nhìn qua Dương Vinh An phân phó, “Đi tìm Trấn Tây tướng quân đến đây.”

Dương Vinh An lo lắng nhìn vết thương trên người Gia Luật Quân, cuối cùng lại không nói gì, hắn nhanh chóng hành lễ rồi chạy đi.

“Ám Nhất!” Dương Vinh An vừa ra khỏi lều, Gia Luật Quân đã sầm mặt gọi.

Giây sau, một bóng người từ bên ngoài vọt vào, quỳ ở trên mặt đất, “Thuộc hạ thất trách, kính xin chủ tử giáng tội.”

Gia Luật Quân siết chặt nắm tay nhìn hắn, lồng ngực phập phồng lên xuống cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.

Lần săn bắn mùa thu này, vì ỷ có cấm quân, cộng thêm cần có người ở lại kinh thành lo liệu mọi chuyện nên hắn chỉ để một mình Ám Nhất đi theo. Hôm nay bởi vì phải để Nguyệt Linh ở lại một mình trong lều, hắn không yên tâm mới ra lệnh cho Ám Nhất ở lại bảo vệ nàng. Kết quả cuối cùng thì sao? Nàng không chỉ thành công một mình chạy vào trong rừng, còn chắn một mũi tên cho hắn!

Gia Luật Quân không nhịn được gầm nhẹ lên, “Trẫm thấy ngươi là ngồi ở vị trí Thống lĩnh ám vệ quá lâu rồi đúng không?!”

Cho nên mới xem nhẹ một con sủng vật, không nghe theo lệnh hắn tuyệt đối, cũng không tận tâm tận lực khiến nàng bị thương!