Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 233: Ngân Nguyệt miêu yêu (19)




Trở về Dưỡng Tâm điện, còn chưa bước qua ngưỡng cửa, Gia Luật Quân đã không đầu không đuôi mở miệng, “Tự mình đi lãnh tám mươi trượng đi.”

Thân thể Tiểu Phúc Tử run lên, vội vàng quỳ xuống dập đầu, “Nô tài đa tạ Hoàng thượng ban ân.”

Gia Luật Quân không để ý đến hắn, lúc nói ra lời kia bước chân cũng không dừng, vì vậy đợi đến khi Tiểu Phúc Tử đứng dậy, hắn đã đi xa.

Ôm Nguyệt Linh trở về tẩm điện, hắn cẩn thận đặt nàng xuống long sàng. Nhìn vẻ mặt dịu êm ngoan ngoãn của nàng khi ngủ, trái tim hắn căng lên, tựa như vừa khó chịu lại vừa ấm áp, đầu ngón tay khẽ xoa đầu nàng, lại sờ đến chóp tai mềm mại của nàng.

“Tiểu Linh, ngươi yên tâm… những gì nàng nợ ngươi, trẫm nhất định sẽ thay ngươi đòi lại cả vốn lẫn lời. Ngươi cho trẫm một chút thời gian…”

*

Nguyệt Linh ngủ không lâu, tầm một canh giờ sau đã tỉnh. Đợi đến khi mở mắt thì nàng mới phát hiện cả bốn bàn chân của mình đều đã được băng bó cẩn thận, nhưng có lẽ vì dược hiệu đã hết, lúc này nơi đó đang truyền đến từng đợt đau nhức âm ỉ. Nàng cũng chính là vì đau mới tỉnh dậy.

“Tỉnh rồi sao? Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”

Trên đỉnh đầu bỗng vang lên âm thanh ôn hòa quan tâm, Nguyệt Linh ngước cái đầu nhỏ, liền thấy người đã cùng nàng chiến tranh lạnh hơn tuần qua hiện đang đứng ngay bên cạnh nàng. Gia Luật Quân nhẹ nhàng ôm Nguyệt Linh lên, cẩn thận để không đụng đến vết thương của nàng rồi ngồi xuống giường, ôm nàng vào trong lòng.

“Vết thương có phải lại đau rồi không? Trẫm có một ít thuốc tê, nhưng dùng nhiều không tốt cho cơ thể. Nếu ngươi không chịu đựng được thì hẵng uống.”

Nguyệt Linh nghe vậy liền gật đầu meow mấy tiếng. Nếu thế thì hiện tại nàng sẽ không uống, đợi đến lúc vết thương đau hơn nữa rồi uống mới có lợi.

Gia Luật Quân dịu dàng vuốt dọc sống lưng nàng, nhẹ giọng trò chuyện, “Tiểu Linh, khiến ngươi phải chịu tội như vậy, là lỗi của trẫm. Ngươi đại miêu đại lượng, đừng chấp trẫm; lại nể tình trẫm lần đầu nuôi sủng vật, còn nhiều điều bỡ ngỡ, tha thứ cho trẫm lần này, có được không?”

Nguyệt Linh nghe những lời này, không khỏi cảm thấy cạn lời.

Nghe câu đầu tiên, nàng thực sự đã có hơi cảm động. Hắn thân tại vị trí Đế vương, lại có thể vì một con mèo là nàng mà thất thố, vội vàng hấp tấp, thậm chí là hạ mình xin lỗi nàng, khiến cho bao nhiêu oán giận của nàng nháy mắt liền đi tong. Nhưng mà nghe đến câu thứ hai, Nguyệt Linh liền không thể cảm động nổi nữa.

Đại miêu đại lượng là cái quỷ gì? Lần đầu nuôi mèo nên còn bỡ ngỡ lại là cái quỷ gì? Bỡ ngỡ đến mức bị mèo liếm một cái liền lạnh mặt chục ngày sao?

Nguyệt Linh sắc lẻm lườm nguýt hắn, Gia Luật Quân cười khẽ, đầu ngón tay vuốt ve chóp tai nàng, “Tất cả những người có liên quan, trẫm đều đã xử trí thích đáng, chỉ ngoại trừ Phong Nhã Uyên.” Nói đến đây, nụ cười của hắn thu lại, mang theo áy náy nhìn nàng, “Hiện tại thời cơ không thích hợp, trẫm không nên động nàng ta ngay lúc này, thật xin lỗi Tiểu Linh. Ngươi cho trẫm chút thời gian, có được không?”

Những lời này, hắn đã nói qua lúc nàng đang ngủ. Lúc này hỏi lại, chính là vì hắn không đơn giản xem nàng là một con mèo mà tự ý quyết định mọi thứ nữa. Tam quan và suy nghĩ của hắn hiện tại đã thay đổi, đối với sự tình có can hệ trực tiếp đến Nguyệt Linh, hắn tự nhiên cũng sẽ muốn hỏi qua ý nàng.

Nghe đến cái tên kia, hận ý và sát ý lần nữa lóe qua đáy mắt trong suốt của Nguyệt Linh. Nàng khẽ gật đầu, mềm nhẹ kêu một tiếng, tỏ ý đều nghe theo hắn.



Mà khi Gia Luật Quân nhìn thấy hận ý và sát ý trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, hận thù dành cho Phong Nhã Uyên trong lòng hắn càng thêm sâu. Đôi mắt Tiểu Linh của hắn vốn trong suốt sạch sẽ như vậy, nay lại nhuốm hận ý và sát ý chỉ vì nàng ta, nàng ta chính là chết vạn lần cũng không hết tội!

Lại qua một lúc, Nguyệt Linh ngẩng đầu meow vài tiếng với hắn.

Ánh mắt Gia Luật Quân khẽ lóe lên, giả ngu không hiểu hỏi, “Hửm? Tiểu Linh đang nói cái gì? Ngươi đau sao?”

Nguyệt Linh hơi chau mày, lại kêu mấy tiếng.

“Thật sự rất đau sao? Vậy ngươi có muốn uống thuốc không? Trẫm lấy thuốc cho ngươi nhé?”

“Meow meow meow!” Kiên nhẫn trong lòng Nguyệt Linh dần cạn, hơi tức giận kêu lên.

Gia Luật Quân vẫn tiếp tục giả ngu, ôm nàng đứng dậy, “Tiểu Linh ráng nhịn một chút, trẫm lập tức lấy thuốc cho ngươi.”

Nguyệt Linh sao có thể không nhận ra hắn đang cố tình không hiểu ý nàng? Người này rõ ràng mới vài phút trước thôi còn nói xin lỗi lấy lòng nàng, vậy mà giờ lại vô sỉ trêu ngươi như vậy, khiến Nguyệt Linh trong một khoảnh khắc nóng nảy, theo thói quen đánh hắn một cái.

Chỉ là một giây sau, nàng liền cực kỳ hối hận với hành động ngu ngốc vừa rồi của mình.

Dược hiệu lúc trước Gia Luật Quân đút nàng đang dần hết tác dụng, các cơn đau âm ỉ đã quay trở lại, nay nàng lại đột ngột nâng chân đập hắn, nháy mắt một cơn đau thấu tâm liền truyền đến. Nguyệt Linh đau đến mức trợn mắt kêu ré lên, hốc mắt có nước mắt đảo quanh.

Gia Luật Quân tức khắc hốt hoảng, vội vàng nâng bàn chân Nguyệt Linh lên xem xét, “Ngươi làm sao rồi? Có phải đau lắm không? Có muốn uống thuốc không? Vết thương đã rách miệng chưa?”

Hắn nhìn một lúc, thấy không có máu rỉ ra thì thở phào nhẹ nhõm. Nguyệt Linh thì hối hận hít hít mũi, cũng may ban nãy tuy nàng quên mất mình đang bị thương, nhưng bản năng của cơ thể vẫn kịp thời khiến nàng giảm lực đạo mới không khiến vết thương vỡ ra, chỉ là rất đau mà thôi.

Gia Luật Quân nhìn ra vẻ ủy khuất trong mắt nàng, lúc này cũng không còn tâm tình giả ngu nữa, lo lắng nàng lại tiếp tục tổn thương cơ thể mình liền vội vàng nói lời nàng muốn nghe, “Tiểu Phúc Tử không làm tròn bổn phận, khiến ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng, đã bị trẫm ban trượng rồi.”

Nguyệt Linh ngẩng phắt đầu nhìn hắn, hai mắt mở to như không tin tưởng, sau đó liền nhíu lại, tức giận kêu lên mấy tiếng trách hắn.

“Đúng đúng, là trẫm sai. Nếu không phải trẫm lạnh nhạt ngươi hắn cũng sẽ không lơ là ngươi. Nhưng điều này cũng không hề thay đổi sự thật rằng hắn đã bỏ bê ngươi khiến ngươi bị thương.”

“Meow meow meow meow!”

“Đúng đúng, là do có kẻ mạo danh trẫm nên hắn mới không dám không nghe theo, nhưng mà----”

“Meow meow meow!!” Nguyệt Linh thấy hắn vẫn truy cứu trách nhiệm của Tiểu Phúc Tử, một lần nữa nóng nảy theo thói quen giơ chân lên.



Chuyện này sao có thể trách Tiểu Phúc Tử được chứ? Hắn cũng chỉ là một nô tài nhìn mặt chủ mà làm việc thôi. Chủ của hắn là ai? Chính là Thánh thượng bệ hạ ngài đó! Ngài lạnh nhạt ta, hắn tự nhiên cũng không bỏ nhiều tâm tư lên ta nữa! Có người nói ngài tìm ta, hắn đương nhiên nghĩ ngài đã muốn hoàn toàn vứt bỏ ta rồi! Cho dù không nghĩ vậy, ngài đã nói muốn tìm hắn, hắn sao có thể không tới? Ngài ghét bỏ ta, hắn sao dám mang theo ta tới nơi ngài đang thượng triều mà gặp ngài chứ!

Gia Luật Quân thấy nàng lại đang định đánh mình, biến sắc vội vàng giữ lấy chân nàng, đau lòng lại lo lắng nhận sai, “Được được, đều là trẫm sai. Trẫm không nên phạt hắn. Tiểu Linh ngoan, đừng giận, nếu không ngươi bị thương trẫm lại đau lòng. Trẫm lập tức sai thái y đi xem hắn, đợi vết thương hắn lành lại gọi hắn đến đi theo ngươi, có được không?”

Nguyệt Linh lúc này mới hạ hỏa, hừ nhẹ một tiếng hạ chân xuống. Gia Luật Quân cười cười, cẩn thận đặt chân nàng ngay ngắn để tránh bản thân động đến vết thương của nàng, ôm nàng hướng ra ngoài nói, “Sáng giờ ngươi đều chưa ăn gì, có phải đang rất đói không? Trẫm mang ngươi đi dùng bữa sáng nhé.”

Miệng thì hỏi vậy, Gia Luật Quân đã mang nàng đến trước bàn ăn. Sai Dương Vinh An cầm lấy tấm nệm đặt trong ổ nệm của nàng tới để lên bàn, Gia Luật Quân cẩn thận đặt nàng xuống nệm. Bởi vì bị thương ở bốn bàn chân, Nguyệt Linh không thể ngồi hay nằm như bình thường, lúc này chỉ có thể dạng bốn chân ra, tư thế trông có chút buồn cười.

Tựa hồ nghe được tiếng cười khẽ vọng lại từ trên đỉnh đầu, Nguyệt Linh tức giận trừng mắt, quả nhiên thấy khóe miệng Gia Luật Quân đang cong lên. Bắt gặp ánh mắt tức tối của nàng, Gia Luật Quân vội vàng hạ khóe miệng xuống, nghiêm túc dịu dàng nói, “Tiểu Linh cố gắng chịu đựng mấy ngày, trẫm đã kêu thái y viện kê cho ngươi loại thuốc tốt nhất, vết thương của ngươi rất nhanh sẽ lành thôi.”

Nguyệt Linh nhăn mũi hừ một tiếng. Nàng bị thương vốn là do hắn, hắn đương nhiên phải chăm sóc nàng rồi.

Gia Luật Quân ngồi xuống bên trái nàng, bảo Dương Vinh An dọn thiện lên. Nguyệt Linh nhìn một bàn ăn đầy ắp thức ăn trước mặt, lúc này mới biết đã trễ thế này rồi mà hắn vẫn chưa dùng điểm tâm, trong lòng nhất thời rối thành một đoàn, đối với hắn bỗng mềm lòng hơn đôi chút.

Thế nhưng, rất nhanh thôi, bao nhiêu cảm động trong lòng nàng đều sẽ biến mất.

Bởi vì, Gia Luật Quân lại kêu Dương Vinh An đem thuốc lên cho nàng.

Không phải hai, mà tận ba chén thuốc!

Là ba chén đó!

Thuốc của đợt trước nàng còn chưa uống xong thì đã phải uống thêm rồi!!!

Gia Luật Quân nhìn khuôn mặt tràn đầy hận thù của nàng trừng chằm chằm ba chén thuốc, không khỏi cảm thấy buồn cười, an ủi nàng, “Ngươi chịu khó, uống nốt ngày hôm nay nữa thôi.”

Nguyệt Linh ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh mang theo hy vọng.

“Chung thái y nói vết thương trước đó của ngươi hồi phục rất tốt, từ ngày mai không cần phải uống thuốc tan máu bầm nữa.”

Biểu tình trên khuôn mặt mèo của Nguyệt Linh nháy mắt vỡ vụn.

Đây là có ý gì? Như vậy không phải nàng vẫn phải uống tận hai chén thuốc sao? Quanh đi quẩn lại vẫn là hai chén thuốc mỗi ngày?

Nguyệt Linh bỗng cảm thấy không còn thiết sống nữa.