Bữa sáng đầy giày vò rốt cuộc cũng giải quyết xong, Gia Luật Quân lại cẩn thận ôm Nguyệt Linh lên, để Dương Vinh An cầm theo tấm nệm rồi di chuyển qua Ngự Thư phòng để giải quyết tấu chương. Chuyện trước đó hắn bất thình lình rời đi giữa lúc thượng triều cũng đã được giải quyết, cho Dương Vinh An tung ra lời đồn là vì Phong Nhã Uyên bất ngờ ngất xỉu nên mới như vậy.
Tất nhiên, lời giải thích này chỉ là cái cớ mà thôi, hắn cũng muốn nhân cơ hội này nhìn thật kỹ xem rốt cuộc ai mới thật sự trung thành với hắn.
Ngồi trước bàn, Gia Luật Quân lại như trước đặt Nguyệt Linh nằm lên trên tấm đệm, còn mình thì cầm lên bút bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Nguyệt Linh nằm nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, đến khi bắt đầu buồn chán thì dứt khoát nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện. Tuy rằng tu luyện với tư thế này không quá thoải mái, nhưng nơi này phong thủy tốt, linh khí dồi dào nên không quá đáng ngại; huống chi, tu luyện sẽ giúp cho vết thương của nàng nhanh lành hơn.
Đợi đến lúc Gia Luật Quân lơ đãng nhìn qua thì mới phát hiện bé mèo con nhà mình đã ngủ từ lúc nào. Nhìn nàng ngoan ngoãn nhu thuận nằm đó, khóe mắt hắn mềm mại xuống, vươn tay ra khẽ vuốt lông nàng. Cảm nhận được xúc cảm ấm áp mềm mượt nơi bàn tay, trái tim hắn bỗng bình yên lạ.
Thật tốt.
Hắn vẫn còn có nàng ở đây, nàng vẫn còn sống mà ở bên cạnh hắn. Thật là tốt.
*
Những ngày sau đó, tình hình như lật ngược một trăm tám mươi độ.
Lúc trước Gia Luật Quân lạnh nhạt với Nguyệt Linh bao nhiêu, tâm trạng tồi tệ bao nhiêu thì lúc này, hắn lại đối với nàng ân cần bấy nhiêu, tâm trạng cũng tươi đẹp sáng sủa bấy nhiêu.
Kể từ hôm ôm Nguyệt Linh trở về từ lãnh cung, Gia Luật Quân hầu như chưa bao giờ để nàng rời khỏi tầm mắt mình. Sáng sớm thượng triều hắn sẽ để Dương Vinh An hoặc Tiểu Phúc Tử ôm nàng chờ ở bên điện kề, mỗi ngày ba bữa đều là tự tay hắn gắp thức ăn cho nàng, dù sao thì cũng chỉ có hắn hiểu nàng muốn ăn cái gì mà thôi. Những lúc hắn phê duyệt tấu chương, hắn sẽ đặt nàng nằm ở trên đệm ngay bên cạnh, những lúc đi ra ngoài, hắn sẽ tự thân ôm lấy nàng, mà mỗi tối khi đi ngủ, hắn cũng sẽ để nàng cùng nằm trên giường với mình. Ngay cả vết thương của nàng cũng là hắn đích thân bôi dược thay băng.
Thay đổi lớn đến mức Dương Vinh An cảm thấy, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ về sức nặng của Tiểu Linh trong lòng Thánh thượng.
Mau nhìn ngài ấy mà xem!
Từ khi giảng hòa với Tiểu Linh, bầu trời đầy ắp mây đen rốt cuộc cũng đón được ánh mặt trời ấm áp dương quang, khắp nơi như xuân về hoa nở, cầu vồng rực rỡ vắt ngang bầu trời trong xanh, quả thật chính là như từ địa ngục lên thiên đường mà!
Nguyệt Linh được Gia Luật Quân tự mình chăm sóc cẩn thận như vậy, bao nhiêu ai oán ủy khuất lúc trước vì bị hắn lạnh nhạt vô cớ và liên lụy bị thương đều bay biến cả. Gia Luật Quân cũng cảm nhận được thái độ của nàng đối với mình đã thay đổi, trở về như lúc ban đầu, làm hắn không khỏi cảm thấy công sức bao ngày qua của mình quả rất đáng.
Hắn thích nhất là mỗi lần vuốt ve nàng lúc nàng ngủ, nàng sẽ không tự chủ được mà cọ đầu vào tay hắn. Hắn cũng thích nhất đôi mắt trong suốt xinh đẹp của nàng mỗi lần nhìn hắn đều sẽ sáng lên, tựa như chứa muôn vàn vì sao trong đó, sáng đến mức hắn có thể thấy rõ hình ảnh bản thân mình phản chiếu nơi đáy mắt nàng. Hắn bắt đầu ôm lòng mong chờ, không biết đến khi nàng hóa hình người sẽ có bộ dáng như thế nào, đôi mắt tím và bộ lông trắng muốt mềm mại của nàng vẫn sẽ còn được giữ nguyên chứ?
Đối với chuyện ký chủ nhà mình trong lúc gần như không có manh mối gì đã tự cho rằng Nguyệt Linh có thể hóa người, Lance thật sự không còn lời nào để nói. Mấu chốt nhất chính là hắn cái gì cũng không thể nói, bởi vì ký chủ nhà hắn quá thông minh, chỉ cần hắn mở miệng, hắn có thể đảm bảo, ký chủ nhà hắn sẽ từ không có manh mối gì biến thành nắm giữ manh mối mấu chốt cho thấy suy nghĩ của hắn là thật!
Những ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua, chớp mắt đã hơn một tháng, bước vào trung tuần tháng sáu, thời tiết mùa hè ngày càng oi bức hơn. Khắp nơi trong Dưỡng Tâm điện đã chất đầy băng mới có thể khiến cho không khí nực nội dễ chịu hơn đôi chút. Ngay cả Nguyệt Linh vốn rất thích thân cận gần gũi với Gia Luật Quân cũng vì cái nóng của mùa hè mà chuyển sang ghét bỏ hắn, không cho hắn vuốt ve mình nữa. Khi ngủ nàng cũng tránh xa hắn hết mức có thể, khiến cho Gia Luật Quân khó chịu không thôi.
Hắn là chủ nhân của nàng, hắn chưa ghét bỏ nàng thì thôi, nàng lại còn dám ghét bỏ hắn?!
Nhưng cũng nhờ thế mà hắn nhận ra một chuyện, đã đến lúc cần phải đi hành cung tránh nóng rồi. Nếu không với loại thời tiết như thế này, trước không nói hắn còn có thể vuốt ve nàng nữa không mà vết thương của nàng sẽ khó mà nhanh khỏi được, thậm chí còn vì quá nóng mà chuyển xấu.
Gia Luật Quân liền ban lệnh xuống dưới cho triều thần, cung phi, hộ vệ cùng các hạ nhân chuẩn bị.
Mấy ngày sau, Vương Quý phi đến Ngự thư phòng cầu kiến Gia Luật Quân, trên tay là bản danh sách các vị phi tần được đi theo Thánh thượng đến hành cung năm nay. Vương Quý phi vì có phân vị cao nhất hậu cung nên không thể đi theo, bắt buộc phải ở lại để chăm nom hậu cung. Còn lại Thục phi, Đức phi và Nhã phi, hai vị đầu đều có trong danh sách, vị sau vì vẫn đang bị Hoàng đế cấm túc nên không được thêm vào. Ngoài ra, được thêm vào danh sách còn có Đỗ chiêu nghi, Trần tiệp dư và Lư tần.
Gia Luật Quân xem xét bản danh sách một lúc, ngay tại khoảnh khắc Vương Quý phi cho rằng hắn sẽ không có ý kiến gì với sắp xếp của mình thì bỗng thấy hắn nhấc bút lên, ghi xuống danh sách một cái tên.
“Cứ như vậy đi,” Gia Luật Quân đưa lại danh sách cho nàng ta, khẩu khí mang theo ý đuổi người.
Vương Quý phi cung kính nhận lấy, hành lễ rồi lui ra ngoài. Rời khỏi Dưỡng Tâm điện, nàng mới hạ mắt nhìn lại tờ danh sách trên tay. Vừa thấy cái tên mới được thêm vào trên đó, con ngươi nàng ta khẽ co rút, lóe lên ánh sáng khó xác định.
*
Hai tuần sau, Hoàng đế cùng cung phi và các triều thần lên đường đến hành cung.
Sáng sớm, Nguyệt Linh được Gia Luật Quân ôm ở trong ngực tiến vào long giá, Dương Vinh An và Tiểu Phúc Tử cũng đi theo để hầu hạ hai người. Trước khi vào trong xe ngựa, Nguyệt Linh hơi mở mắt lơ đãng nhìn thoáng qua nhóm phi tần của Hoàng đế ở phía sau. Đây có thể nói là lần đầu tiên nàng có cơ hội nhìn tận mắt toàn bộ cung phi của hắn, vì thế không khỏi tò mò, cơn buồn ngủ nhất thời nhạt đi một chút, cẩn thận đếm xem hắn tổng cộng có bao nhiêu người, lại đánh giá một chút nhan sắc và khí chất của bọn họ.
Nhìn sơ qua, cung phi của Gia Luật Quân quả thật không nhiều, trên dưới hai mươi người mà thôi. Nhan sắc thì mỗi người một vẻ, có rực rỡ, có dịu dàng, có thanh lãnh, có đơn thuần, có thể nói là đặc sắc đủ dạng. Nghĩ như vậy, trong lòng Nguyệt Linh tự nhiên có chút chua, cái mũi nhỏ hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ không vui. Chân nàng hiện tại tuy đã được tháo băng nhưng vẫn chưa mọc lại móng, nếu không nàng thật muốn cào hắn mấy cái.
Một mình bản thân hắn mà có những hai mươi người, thật đáng ghét!
Nếu sau này hắn chỉ có một mình nàng thì nàng còn có thể chấp nhận được, nhưng nếu hắn dám động thêm cả người khác, nàng liền…
Phế hắn!
Sau đó rời khỏi thế giới này, mặc kệ sẽ bị phạt trừ mất bao nhiêu điểm!
Gia Luật Quân đột nhiên cảm thấy bé mèo trong ngực mình giống như có chút không vui, nghi hoặc cúi đầu nhỏ giọng thì thầm, “Tiểu Linh, ngươi sao vậy? Bị tỉnh ngủ sao?”
Nguyệt Linh đang ăn giấm chua mà Gia Luật Quân lại còn vuốt ve nàng, làm sao nàng có thể vui nổi, liền quay đầu cắn hờ lên bàn tay hắn. Mấy chiếc răng nhỏ nhỏ xinh xinh ấn lên mu bàn tay Gia Luật Quân, hắn chẳng những không thấy đau mà tâm còn có chút ngưa ngứa, cười cười xoa nắn tai nàng dỗ dành, “Ngoan, đừng dỗi. Chờ một chút chúng ta liền lên xe ngựa, đến lúc đó ngươi muốn ngủ bao nhiêu liền ngủ.”
Nguyệt Linh hừ hừ, cũng không thật sự muốn để hắn biết nàng thật ra là đang ăn giấm của hắn, bèn nương theo lời hắn nhắm mắt lại. Ngay tại khoảnh khắc trước khi nàng nhắm mắt hoàn toàn, một thân ảnh quen thuộc bỗng tiến vào trong mắt nàng. Nguyệt Linh hơi giật mình, nghi hoặc nhìn người nọ.
Nàng ta không phải đang bị cấm túc sao? Sao lại ở đây? Lén lút đi tiễn Hoàng đế sao?
Hừ! Kệ đi! Quan tâm nàng ta làm gì chứ! Dù sao thì sớm hay muộn cũng sẽ là một cái xác mà thôi.
Nghĩ như thế, Nguyệt Linh nhắm mắt lại, lát sau liền thật sự ngủ thiếp đi.
*
Hành cung không quá xa kinh thành, đoàn đội lớn như vậy, di chuyển bốn ngày ba đêm đã đến. Diện tích của hành cung so với hoàng cung chỉ bằng một phần ba, nhưng phong cảnh nơi này lại tuyệt đẹp.
Khoảng cách địa lý tuy không lớn nhưng nơi đây có phong cách hoàn toàn khác hẳn so với hoàng cung. Hoàng cung khoác lên mình một bầu không khí trang nghiêm cứng ngắc, mọi thứ đều xa hoa mỹ lệ và cao quý, nhưng hành cung lại không như vậy. Tuy rằng chất lượng thì đồng dạng như nhau, nhưng nơi này được xây dựng và trang trí theo phong cách uyển chuyển tươi mát, so với hoàng cung thì trông nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Xen kẽ giữa các đình viện là những dòng suối thanh mát róc rách chảy qua, bên trong thả rất nhiều cá nhỏ. Phía đông hành cung là một hồ sen rất lớn, hiện tại đang vào mùa, từng bông hoa sen nở rộ tỏa ra mùi hương thơm ngát. Giữa hồ có một tòa đình nho nhỏ, ngồi thuyền là có thể ra đó.
Khí hậu nơi này mát mẻ hơn nhiều so với kinh thành ngột ngạt, cộng thêm trong hành cung có rất nhiều suối chảy ngang qua nên không khí trở nên ẩm ướt tươi mát hơn, tạo ra một cảm giác khoan khoái dễ chịu. Hoa cỏ nơi này cũng là loại có màu sắc và hương thơm nhẹ nhàng dịu êm, không khiến người cảm thấy quá rực rỡ mà bức bối. Tuy hai nơi không xa, nhưng quả thật lại khác biệt như trời với đất.
Nguyệt Linh được Gia Luật Quân ôm xuống xe ngựa, dẫn đầu đoàn người tiến vào bên trong hành cung. Nàng còn đang hào hứng ngắm nhìn phong cảnh nơi đây, bên tai đột nhiên truyền đến cái danh hào quen thuộc, không khỏi sửng sốt nhìn qua.
Vừa thấy rõ người kia, nàng liền kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tại sao nàng ta cũng ở đây?!