Trong mắt trong tai Gia Luật Quân lúc này chỉ còn lại mỗi Nguyệt Linh. Nhìn nàng yếu ớt nằm ở trong lòng bàn tay mình, đôi mắt tím xinh đẹp vốn linh động trong sáng nay lại hôi bại lụi tàn, Gia Luật Quân lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn đến hít thở không thông. Máu huyết khắp người hắn tựa như đã ngừng chảy, trái tim co thắt lại đau đớn đến mức khiến hắn chỉ muốn lôi nó ra khỏi cơ thể mình, bàn tay hắn không thể khống chế được mà run rẩy, cẩn thận ôm Nguyệt Linh vào lòng.
“Tiểu Linh… mau… uống thuốc, uống rồi ngươi sẽ không đau nữa…”
Hắn cố gắng điều khiển bàn tay mình giữ chặt lấy viên thuốc, đưa đến bên miệng Nguyệt Linh. Thấy nàng ngoan ngoãn mở miệng rồi nuốt xuống, hắn không khỏi vui mừng, lại lấy ra viên thuốc thứ hai đút vào trong miệng nàng.
Hai viên thuốc vừa xuống đến bụng, Nguyệt Linh tức khắc cảm nhận được dược hiệu kinh người của chúng. Sinh lực bỗng chốc tràn ngập khắp cơ thể nàng, theo mạch máu mà lan ra khắp toàn thân. Máu nơi vết thương ở tứ chi dần chảy chậm lại rồi ngưng hẳn, xúc giác toàn thân cũng dần biến mất, giúp nàng không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Nguyệt Linh cảm thấy có tinh thần hơn hẳn, nâng mí mắt nhìn Gia Luật Quân.
“Tiểu Linh, thật xin lỗi… trẫm thật xin lỗi ngươi…”
Nguyệt Linh thực ra vốn ôm tâm tình oán hận hắn. Sống đến tận lúc này, nàng chưa bao giờ phải trải qua trận hành hạ giày vò kinh khủng đến mức này. Cho dù khi trước gia cảnh nghèo khó hay thân mắc bệnh tật, thậm chí là phải sống trong tình cảnh ngày ngày phải chém giết tang thi, nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy mình cận kề cái chết như vừa rồi.
Bất lực như vậy, yếu ớt như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng nhổ từng cái móng vuốt của nàng nhưng lại vô cùng tỉnh táo để cảm nhận nỗi đau đớn thấu tâm mà nó mang lại. Một chút nàng cũng không thể phản kháng, cứ thế nằm đó cảm nhận sinh lực dần dần trôi đi.
Mà tất cả những điều này, đều ít nhiều có liên quan đến Gia Luật Quân.
Bởi vì hắn nên Phong Nhã Uyên mới trút hận lên nàng, bởi vì hắn lạnh nhạt với nàng nên Tiểu Phúc Tử mới xem nhẹ nàng, tiểu thái giám lạ mặt chỉ nói một hai câu liền dễ dàng dụ được người đi. Trải qua chuyện như vậy, cho dù nàng có lý trí hiểu chuyện đến mức nào đi nữa cũng không nhịn được mà giận chó đánh mèo lên hắn, huống chi hắn còn không hề hoàn toàn vô tội.
Thế nhưng mà…
Khi nhìn đến hắn lo lắng cho nàng đến mức thất thố, mất đi dáng vẻ uy nghiêm của một vị Đế vương, cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn vẫn luôn run rẩy từ khi ôm lấy nàng nhưng lại vẫn cố gắng dịu dàng và nhẹ nhàng hết mức có thể, nghe đến âm thanh vốn đạm nhạt của hắn nay lại trở nên khô khốc trầm khàn, nàng lại không tức giận nổi.
Nhưng bởi vì sự buồn bực và ủy khuất vẫn còn đó khiến cho Nguyệt Linh không biết lúc này nên phản ứng thế nào, cuối cùng nhân cơn mệt mỏi do thiếu máu mang lại, nàng dứt khoát nhắm mắt lại không phản ứng đến hắn nữa, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Gia Luật Quân lúc thấy nàng nhắm mắt, trái tim hắn lần nữa căng chặt, nhảy vọt lên tận cổ họng, bàn tay run nhẹ lên. Đợi vài giây sau khi hắn nhận ra được nàng chỉ là ngủ thiếp đi, hơi thở ấm áp vẫn đang đều đặn nhẹ nhàng phả lên tay hắn, trái tim hắn mới hạ xuống, an tâm thở phào một hơi.
Gia Luật Quân nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, dùng tay áo che gió cho nàng. Đầu ngón tay khẽ khàng chạm lên ấn ký trăng non giữa trán nàng, vuốt nhẹ. Cảm nhận được xúc cảm ấm áp êm ái dưới đầu ngón tay, hắn thở hắt một hơi, ánh mắt mềm mại xuống, tràn đầy nhu hòa.
Hắn đúng là điên rồi.
Điên rồi mới đối với nàng như vậy.
Nàng là mèo thì đã sao chứ? Trực giác của hắn sẽ không bao giờ sai, tâm hắn cũng sẽ không nhận lầm người.
Huống chi, thế giới này còn có yếu tố huyền huyễn, không phải sao?
Vậy mà hắn chỉ vì suy nghĩ nông cạn phiến diện của mình lúc trước, lạnh nhạt với nàng lâu như vậy, còn gián tiếp hại nàng rơi vào thảm trạng này, còn suýt nữa thì… mất mạng!
Nhớ đến kẻ đã hại Nguyệt Linh thành ra như vậy, ánh mắt Gia Luật Quân bỗng chuyển rét lạnh, tựa như cất giấu cuồng phong bạo vũ ở bên trong. Hắn ngẩng đầu nhìn những kẻ đang quỳ dưới đất, ánh mắt như đao phóng đến bọn chúng, khiến ai nấy dù đang cúi đầu không nhìn thấy gì vẫn không hiểu sao đột nhiên cảm thấy sởn lạnh rùng mình, toàn thân đều là cảm giác đau đớn ngứa ngáy khó nhịn.
“Ám Nhất.”
Một bóng người không biết từ nơi nào đột nhiên hiện ra trước mặt Gia Luật Quân, cung kính quỳ một chân dưới đất, cúi đầu nghe lệnh.
“Có thuộc hạ.”
“Đem Dương Vinh An và Tiểu Phúc Tử đến đây cho trẫm.”
“Vâng!”
Bóng người thoáng cái đã biến mất. Chục giây sau, hắn đã trở lại, hai tay hai bên xách theo hai thái giám.
“Bẩm chủ tử, người đã mang tới.”
Gia Luật Quân gật đầu, ân một tiếng, người nọ liền hiểu ý, lui đi.
Dương Vinh An vốn còn đang hoang mang không biết Hoàng thượng đã chạy đến chỗ nào, không ngờ nháy mắt mấy cái đã thấy bản thân chạy đến trước mặt Hoàng thượng, hắn vội vàng chạy tới quỳ xuống trước mặt hắn, “Thỉnh bệ hạ giáng tội, nô tài vô năng, không thể theo kịp bước chân của bệ hạ.”
“Đứng lên đi,” đợi Dương Vinh An vừa đứng dậy hắn đã nói tiếp, “Đám cẩu nô tài này dám động đến sủng vật trẫm nuôi, ngươi lập tức đem bọn chúng đến Thận Hình Tư, để bọn chúng nếm thử một chút, cảm giác bị người ngạnh sinh sinh nhổ từng cái móng là như thế nào.”
Lời nói rợn người như vậy, Gia Luật Quân lại vô cùng thản nhiên và nhẹ nhàng nói ra, tựa như chỉ là đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào vậy.
“Vâng!” Dương Vinh An cung kính đáp.
“Nhớ kỹ, trẫm muốn bọn chúng nếm trải toàn bộ cảm giác mà Tiểu Linh đã phải trải qua. Tuyệt đối không được để bọn chúng chết trước đó.”
“Vâng! Nô tài nhớ rõ!”
Dương Vinh An kêu Tiểu Phúc Tử đi gọi vài tên thủ vệ của lãnh cung đến, nhanh chóng sai bảo bọn họ bắt lấy đám mama thái giám đang xanh mặt tuyệt vọng ngồi bệt dưới đất kia đem đến Thận Hình Tư. Lúc Phỉ Thúy bị một tên lính bắt lấy, nàng ta không khỏi hoảng sợ, kinh hãi hướng về phía Phong Nhã Uyên hét lớn, “Nương nương! Nương nương, người cứu nô tì đi! Nương nương, nô tì không muốn bị nhổ móng tay đâu a! Nương nương!”
Tiếng hét của Phỉ Thúy thành công kéo tinh thần của Phong Nhã Uyên trở về. Nàng ta giật mình nhìn lên, lộ ra gương mặt không còn tia huyết sắc, thấy Phỉ Thúy đang bị người lôi kéo thì vội vàng đứng dậy, hốt hoảng cùng sợ hãi nói với Gia Luật Quân, “Hoàng thượng! Nàng là nha hoàn hồi môn của ta! Ngài không thể phạt nàng!”
Gia Luật Quân nhìn qua nàng ta, một tia sát ý thoáng xẹt qua nơi đáy mắt hắn, rất nhanh đã ẩn đi. Hắn phất tay, ra hiệu cho tên lính thả Phỉ Thúy ra, không chút độ ấm nói với Phong Nhã Uyên.
“Sắc mặt của ngươi sao lại trắng như vậy? Qua lâu như vậy rồi mà vẫn chưa khỏe lại sao? Xem ra ngươi không quen với khí tiết của Đông Hải quốc trẫm rồi. Vậy thì sắp tới ngươi hãy cứ ngoan ngoãn ở trong Diêu Hoa cung tĩnh dưỡng đi, nếu không, để cho Tây Lâm Đế hiểu lầm rằng trẫm bạc đãi ái nữ của hắn thì thật không tốt.”
Phong Nhã Uyên tức khắc ngẩn người, mặt cắt không còn một giọt máu mà nhìn hắn. Trong mắt là không thể tin nổi, là sợ hãi, là tức giận, là nhục nhã, là không cam lòng.
Hắn vậy mà dám cấm túc nàng? Còn là cấm túc vô thời hạn?!
Hắn không sợ Tây Lâm quốc nàng sao!
A Tuyết vốn là mèo của nàng, Ngân Nguyệt miêu vốn là giống mèo thuộc riêng về Tây Lâm quốc! Nàng hành hạ nó thì đã sao chứ? Cho dù có giết nó, hắn cũng không có quyền xen vào!
Gia Luật Quân nhìn ánh mắt vặn vẹo của nàng ta, cố gắng kiềm nén cơn bạo nộ trong lòng, nhếch môi cười nói tiếp, “À đúng rồi. Nếu những ngày tới ái phi đã chỉ tĩnh dưỡng, vậy thì chỉ nên ăn dùng đồ thanh đạm. Thế thì trẫm tạm thời sẽ không đưa lương tháng cho Diêu Hoa cung, tránh cho ái phi từ nhỏ đã được nuông chiều liền không nhịn được mà động đến đồ dầu mỡ. Nhưng ái phi cứ yên tâm, mọi thứ mà Diêu Hoa cung nên có trẫm tuyệt đối sẽ không thiếu dù chỉ một phân, thảo dược thuốc bổ cần cho ái phi dưỡng thân cũng sẽ không ngừng được đưa đến.”
Nói xong, Gia Luật Quân xoay người rời đi, Dương Vinh An thì đi theo đám thủ vệ đem người đến Thận Hình Tư để truyền lại khẩu lệnh của Hoàng thượng, còn Tiểu Phúc Tử thì sợ hãi run rẩy nơm nớp lo sợ đi theo sau Gia Luật Quân.
Phong Nhã Uyên nhìn bóng dáng cao lớn màu vàng sáng của hắn ngày càng đi xa, hai nắm tay siết chặt lại khiến cho vết thương nơi mu bàn tay bị động đến, vốn đã khép miệng nay lại mở ra, máu tươi chảy ra không dứt.
Hắn không chỉ cấm túc nàng, còn cắt lương tháng của nàng.
Nàng, Phong Nhã Uyên, tiểu Công chúa của Tây Lâm quốc, hoàng nhi nữ của Hoàng hậu Tây Lâm quốc, hoàng muội của Thái tử Tây Lâm quốc, từ nhỏ đã được đến muôn vàn sủng ái, muốn gì được đó, nay chuyển đến Đông Hải quốc chưa đầy hai tuần đã phải nhận về biết bao nhiêu khuất nhục từ chính phu quân và đám thị thiếp ngu ngốc của hắn!
Phỉ Thúy vừa mới thoát một kiếp nạn, sợ sệt khép nép đỡ Phong Nhã Uyên trở về Diêu Hoa cung. Vốn tưởng rằng khi về đến đây, nàng ta sẽ hung hăng đập phá mọi thứ để trút giận như mọi lần, không ngờ đến lần này nàng lại cực kỳ im lặng, trầm tĩnh ngồi ở đó, gương mặt nửa cúi, mi mắt hơi hạ che giấu đi ánh mắt tối tăm, khiến cho Phỉ Thúy không rõ lúc này nàng ta đang suy nghĩ điều gì.
“Phỉ Thúy,” không biết qua bao lâu, Phong Nhã Uyên đột nhiên mở miệng.
“Nương nương có gì phân phó?”
“Ngươi đi liên lạc với người kia đi,” Phong Nhã Uyên nói thật nhẹ.
Nàng ta lúc này đã nghĩ thông.
Hiện tại nàng ta đã không còn là Công chúa của Tây Lâm quốc nữa, mà đã là Nhã phi của Đông Hải quốc, chỉ là một phi tần nhỏ nhoi, dù có trên nhiều người hơn nữa thì mãi mãi vẫn sẽ dưới một người.
Nếu hắn đã đối với nàng như vậy, nàng cũng không cần bất cứ thứ gì từ hắn nữa, kể cả tâm hắn hay là ngôi vị Hoàng hậu của hắn.
Nàng chỉ cần, cũng chỉ muốn quay trở lại tiếp tục làm tiểu Công chúa được vô vàn sủng ái của Tây Lâm quốc mà thôi!