Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 229: Ngân Nguyệt miêu yêu (15)




Dương Vinh An nghe ra được, tuy là cùng một đáp án, so với lần trước, lần này thái độ của Gia Luật Quân rõ ràng dứt khoát lại khó chịu hơn hẳn.

Dương Vinh An phúc thân, đang tính đi ra ngoài nói lại cho Phong Nhã Uyên thì lại nghe Gia Luật Quân gọi lại, “Mang xuống đi.”

Hắn vội vàng quay lại, cung kính cầm lấy hộp đựng thức ăn kia rồi hành lễ, xoay người đi ra ngoài. Sau khi đưa hộp đựng thức ăn cho một tiểu thái giám mang đi xử lý, hắn mới đi gặp Phong Nhã Uyên. Nàng ta mang theo hy vọng mà nhìn hắn, chỉ tiếc, đáp án mà nàng ta mong đợi, đã không đến lần đầu thì cũng sẽ không đến lần hai.

“Mong nương nương thứ lỗi. Tiểu Linh nghịch ngợm, sáng sớm đã chạy đi không thấy bóng dáng đâu, Hoàng thượng cũng không biết hiện tại nàng đang ở nơi nào. Nhưng xin nương nương cứ yên tâm, Tiểu Linh được Hoàng thượng nuôi dưỡng rất tốt, chấn thương tối hôm đó cũng đang hồi phục rất nhanh, không bao lâu sau sẽ khỏi, nương nương không cần phải nhọc lòng lo lắng.”

Nụ cười của Phong Nhã Uyên nháy mắt trở nên cứng ngắc.

Hắn ta là có ý gì? Đang muốn mỉa mai nàng hôm trước còn đòi giết A Tuyết, hôm nay lại mặt dày đến bảo nhớ nhung muốn gặp sao?!

Chỉ là một tên cẩu nô tài, sao hắn dám!

Dương Vinh An nhìn ra được cảm xúc dao động ở trong mắt Phong Nhã Uyên, xem thường cười khẩy trong lòng.

“Đã vậy, bổn cung không làm phiền nữa, khi nào A Tuyết khỏe lại bổn cung lại đến thăm nàng.”

Phong Nhã Uyên cứng nhắc đáp lại, không đợi Dương Vinh An phản ứng đã xoay người bỏ đi.

Nhìn dáng vẻ có chút thất thố của nàng ta, Dương Vinh An vẫn mỉm cười tôn kính như cũ, hướng bóng lưng của nàng hành lễ rồi mới quay người trở lại vào trong.

Phong Nhã Uyên trở về Diêu Hoa cung của mình, dứt khoát cho toàn bộ hạ nhân lui ra ngoài. Cánh cửa điện vừa được đóng lại, nàng ta lập tức tóm lấy ấm trà đang đặt trên trà kỷ hung ác đập mạnh xuống đất.

“Aaaa!!! Đáng ghét!! Thật đáng hận!!!”

Phong Nhã Uyên điên cuồng gào thét, tiện tay cầm được đồ gì liền quăng xuống đất, tiếng gốm sứ, tiếng ngọc vỡ thanh thúy vang lên không dứt. Hai loại âm thanh trộn lẫn khiến cho nhóm nhất đẳng cung nữ đang đứng canh cửa ở bên ngoài không khỏi nổi một tầng da gà, lạnh sởn sống lưng.

“Nương nương, nương nương! Người bình tĩnh lại chút. Đừng tức giận, tức giận hại thân.”

Qua tầm hai khắc, thấy Phong Nhã Uyên dần hạ hỏa sau khi đã phát tiết xong, Phỉ Thúy lúc này mới dám lại gần nàng, mở miệng khuyên nhủ.

Phong Nhã Uyên thở dốc, liếc nhìn căn phòng bừa bộn vì bị mình phá hoại giống như vừa có cơn bão đi ngang qua, nàng ta bước qua đống mảnh vỡ dưới sàn, ngồi xuống ghế quý phi. Nàng ta mệt mỏi dựa lưng ra sau, hất tay nói với Phỉ Thúy, “Ngươi kêu bọn họ vào đây dọn dẹp sạch sẽ chỗ này cho bổn cung.”

“Vâng, thưa nương nương,” Phỉ Thúy điềm tĩnh phúc thân,  bộ dáng giống như đã quen với việc này, quay người ra ngoài gọi nhóm cung nữ vào tiến hành dọn dẹp tẩm điện.

Phong Nhã Uyên nhìn bóng dáng đám cung nữ thoăn thoắt đi lại trong căn phòng, lúc này lửa giận đã dập tắt, nàng ta mới bình tĩnh lại mà suy nghĩ chuyện lúc trước.

Kể từ đêm hôm đó, thái độ của Hoàng đế đối với nàng hoàn toàn thay đổi. Trước đó tuy không động vào nàng, hắn vẫn ngày ngày đến cung của nàng, dùng bữa với nàng, đi dạo với nàng, lại ngủ cùng nàng. Tuy chỉ mới nhập cung mấy ngày, nàng đã nghe ngóng được ‘lịch’ thị tẩm của Hoàng đế, vì vậy nên nàng hiểu rõ đối với việc được hắn lật thẻ bài liên tục ba ngày đã là cực sủng trong mắt người khác.



Nhưng tất cả đều đã thay đổi sau đêm hôm đó.

Phong Nhã Uyên siết chặt nắm tay, không cam tâm tràn đầy trong mắt.

Nếu không phải hắn không đụng vào nàng, nàng sẽ bỏ thuốc hắn sao? Nàng xinh đẹp như vậy, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Tây Lâm quốc, rốt cuộc có chỗ nào không vào được mắt hắn chứ!

Nàng gấp gáp như vậy còn không phải là vì hắn sao? Nếu nàng không nhanh chóng leo lên hậu vị, nếu nàng không nhanh chóng hạ sinh một Hoàng tử, nàng lấy cái gì để đàm phán với phụ hoàng và Thái tử ca ca chứ? Nàng lấy cái gì để cứu hắn, để giữ lại đế vị cho hắn chứ?

Vậy mà hắn một chút cũng không cảm kích!

Thật đáng hận! Không phải mẫu hậu đã bảo thôi tình hương kia là loại tự nhiên nhất, ngay cả phụ hoàng bị trúng nhiều lần cũng vẫn không phát hiện ra được sao?! Tại sao Gia Luật Quân lại phát hiện ra chứ?!

Phong Nhã Uyên tức giận nghĩ, nắm tay đánh phịch lên trên nệm. Chợt, một tia sáng lóe qua trong đầu nàng.

Đúng vậy, đây là loại thôi tình hương tự nhiên nhất, bên Đông Hải quốc khẳng định không có, Gia Luật Quân cũng chưa bao giờ trúng qua, sao hắn có thể phát hiện được?

Đều là do con súc sinh kia!

Nếu không phải nó đột nhiên xông vào, hắn sẽ không phát hiện ra. Nếu hắn không phát hiện, mọi chuyện đều sẽ như nước chảy mây trôi, kế hoạch và dự tính của nàng cũng sẽ thuận lợi phát triển!

Nếu không phải nó dám cào thương nàng, phá hỏng kế hoạch của nàng, nàng cũng sẽ không tức giận đến mức lộ ra một mặt hung ác ác độc trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không chán ghét nàng!

Đều là do nó!

Đúng là súc sinh thì mãi là súc sinh! Nàng nuôi nó lâu như vậy, nó lại dám phản chủ! Dám làm chủ bị thương! Còn phá hỏng đại sự của chủ!

Nghĩ đến bản thân hiện tại bị Hoàng đế ghẻ lạnh, phi tần ‘tỷ muội’ cạnh khóe sau lưng, mà kẻ tội đồ lại đang được Hoàng đế chăm sóc, sống đến vô tư khoái hoạt, Phong Nhã Uyên liền hận không thể tự tay lột da rút gân nàng.

Lúc này toàn bộ tẩm điện đã được thu dọn gọn gàng sạch sẽ, đám cung nữ không liên quan liền an phận lui đi, trong điện lúc này ngoại trừ Phỉ Thúy cũng chỉ còn Lưu Ly.

Phong Nhã Uyên vẫy tay bảo hai bọn họ lại gần, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn sắc lạnh.

*

Nguyệt Linh mở mắt, thoát khỏi trạng thái tu luyện, ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài.

Đã tám ngày rồi.

Nàng cùng hắn chiến tranh lạnh đã tám ngày rồi.

Kể từ ngày thứ hai, ổ nệm của nàng đã được đưa tới nên sau đó nàng không cần phải ngủ trên ghế quý phi nữa. Ổ nệm được làm rất tốt, vừa ấm lại êm, nhưng Nguyệt Linh lại không cảm thấy thoải mái chút nào.



Tám ngày này, Gia Luật Quân không thèm nhìn nàng, không thèm nói chuyện với nàng, không thèm quan tâm xem nàng đang ở đâu, làm gì, vết thương đã lành chưa.

Trái tim Nguyệt Linh không khỏi nặng trĩu, rầu rĩ buồn bực thở dài.

Trái ngược với tâm trạng của nàng, thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng ấm nhiều mây, không nóng cũng không lạnh, gió mát thoang thoảng thổi, vừa khoan khoái vừa dễ chịu. Thời tiết thế này trong mùa hè quả thật rất hiếm, khiến lòng người không nhịn được muốn ra ngoài dạo chơi để tận hưởng.

Nguyệt Linh thầm nghĩ bản thân vì không có việc gì làm mà đã tập trung tu luyện suốt cả tuần qua, tiến độ cực kỳ tốt, hẳn không quá lâu nữa sẽ có thể hóa người. Hiện tại Gia Luật Quân không để ý đến nàng, tâm trạng nàng lại u sầu nặng nề, chẳng bằng nghỉ ngơi một lúc, ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa tâm tình. Biết đâu, đợi đến khi tinh thần tốt hơn, nàng lại nghĩ ra được cách gì đó để làm hòa với hắn thì sao?

Dù sao nàng còn mang nhiệm vụ công lược trên người, cũng không thể quá kiêu căng ương bướng được. Hắn không chịu xuống nước trước, vậy nàng hạ mặt mũi xuống trước là được mà. Bây giờ bản thân đang là một vật nuôi, hạ mình lấy lòng chủ cũng chả có gì sai cả.

Tự thuyết phục bản thân như vậy, Nguyệt Linh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, quyết định đi ra ngoài dạo chơi.

Tiểu Phúc Tử mấy ngày nay nhàn nhã đến mức sắp mốc cả người, trong lúc còn tưởng rằng hôm nay sẽ lại là một ngày buồn chán như thế thì bỗng thấy Nguyệt Linh động thân, chạy ra khỏi tẩm điện.

Tiểu Phúc Tử nháy mắt tỉnh táo tinh thần, vội vàng đuổi theo sau, miệng khẽ hô, “Tiểu Linh, ngươi muốn đi đâu? Là muốn tìm Hoàng thượng sao? Ngài hiện tại vẫn còn đang thượng triều a.”

Cho rằng Tiểu Linh rốt cuộc cũng chủ động muốn tìm Gia Luật Quân làm lành, Tiểu Phúc Tử liền tràn trề sức sống, cảm thấy tương lai của bản thân đã sáng rực trở lại, không đợi nàng trả lời đã khuyên nhủ, “Hoàng thượng cũng sắp hạ triều rồi, tính theo thời gian thường ngày thì tầm hai khắc nữa thôi. Tiểu Linh, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ đợi ở đây đi, đợi đến khi bệ hạ trở lại Ngự Thư phòng, ta sẽ đem ngươi qua gặp bệ hạ, có được không?”

Nguyệt Linh quay đầu nhìn hắn, khinh bỉ bĩu môi.

Ai bảo nàng muốn gặp hắn chứ? Cho dù có thì cũng không phải lúc này, ít nhất cũng là sau khi nàng đi dạo đã. Thanh tỉnh đầu óc, làm cho tâm trạng tốt hơn một chút, để lát nữa gặp Gia Luật Quân dù có bị lơ đi cũng không tức giận, vẫn còn kiên nhẫn mà làm nũng lấy lòng hắn.

Tiểu Phúc Tử thấy nàng vẫn chạy, không còn cách nào khác đành phải đuổi theo. Càng rời xa tẩm điện, cung nữ thái giám xuất hiện càng nhiều, lúc này hắn cũng không mở miệng nói chuyện với Nguyệt Linh nữa, tránh cho bản thân bị hiểu lầm thành kẻ ngốc.

Nguyệt Linh chạy ra ngoài Dưỡng Tâm điện, quay đầu đợi Tiểu Phúc Tử lại gần liền vỗ vỗ đệm chân xuống dưới đất, ra hiệu cho hắn chú ý. Sau đó, nàng dùng móng vuốt ngắn ngủn be bé của mình, cẩn thận vạch lên trên nền đất từng nét một.

Ban đầu Tiểu Phúc Tử không quá chú ý, nhưng đợi đến khi nét chữ dần dần hiện rõ, hắn liền không nhịn được trợn mắt há mồm, vẻ kinh ngạc tràn ngập khắp khuôn mặt.

“Ngươi… ý ngươi là ngươi muốn đến Ngự hoa viên?” Tiểu Phúc Tử không thể tin nổi, thì thào hỏi Nguyệt Linh.

Nguyệt Linh dâng lên khuôn mặt tươi cười, gật gật cái đầu nhỏ.

“…Đi theo ta.”

Tiểu Phúc Tử như người trên mây dẫn đường ở phía trước, tinh thần ngơ ngơ ngác ngác, có chút không tiêu hóa nổi chuyện vừa xảy ra.

Con mèo Hoàng thượng nuôi, không những hiểu tiếng người, còn có thể viết chữ???

Hắn cảm thấy tam quan của bản thân tại khoảnh khắc vừa rồi, sụp đổ.