Dùng xong bữa tối, Nguyệt Linh quay trở lại tẩm điện, Gia Luật Quân thì lại tiếp tục xử lý tấu chương, hai bên đều không ai nói với nhau một lời.
Đợi đến khi Gia Luật Quân trở về tẩm điện, hắn vô thức nhìn qua long sàng, không thấy bóng dáng trắng nhỏ kia đâu cả, trong tâm hắn dâng lên một loại cảm xúc không rõ là hài lòng hay là thất vọng. Hắn đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng tìm thấy Nguyệt Linh đang cuộn mình ở trên ghế quý phi phía đối diện giường.
Nàng co rúc người vào trong góc, hơn nửa thân hình nấp sau chiếc gối, đầu chôn dưới chân, lưng hướng ra ngoài, toàn thân đều tràn ngập loại cảm giác cô đơn lạc lõng khó tả thành lời.
Gia Luật Quân thu tầm mắt lại, tiến về phía giường, sau khi thoát ngoại bào, rửa mặt qua loa thì nằm xuống.
Kể từ hôm đó, bầu không khí sinh hoạt giữa Gia Luật Quân và Nguyệt Linh thay đổi, trở nên có chút gượng gạo và cứng ngắc.
Hai người tuy sống cùng một chỗ nhưng ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho đối phương chứ đừng nói đến là giao tiếp nói chuyện, tựa như đã đem đối phương biến thành không khí. Mấy ngày này, sắc mặt của Gia Luật Quân chưa bao giờ tốt, luôn lạnh lùng âm u, khiến cho thượng triều không triều thần nào dám nói một câu, hạ triều cũng không một ai tình nguyện đến Ngự Thư phòng cầu kiến.
Biểu cảm và sắc mặt của hắn trước sau như một, Dương Vinh An và Tiểu Phúc Tử cũng không đoán được là do hắn vẫn tức giận vụ thẻ bài, hay là hắn đang không vui vì Nguyệt Linh không thèm để ý đến hắn nữa. Nhưng suy đi nghĩ lại, cả hai người bọn họ đều cho là vế trước, bởi vì dù nói gì đi nữa thì bọn họ cũng không thể nào tin được là Đế vương của bọn họ sẽ đi giận dỗi một con mèo vì nó không thèm để ý đến mình. Huống chi, ban đầu không phải Nguyệt Linh cũng đã bắt chuyện với hắn sao, là do hắn không thèm quan tâm trước đấy chứ. Cho nên, nói gì thì nói, bọn họ vẫn cảm thấy khả năng Nguyệt Linh đã thất sủng cao hơn.
Đi đến suy đoán này, Tiểu Phúc Tử rầu rĩ không thôi. Hắn mấy lần không khỏi hoang mang, chẳng lẽ hắn đã nhìn lầm rồi sao? Hoàng thượng không thực sự để ý Nguyệt Linh đến vậy? Nếu không, sao có thể chỉ vì một lần phạm lỗi liền lạnh nhạt không quan tâm đến nàng nữa chứ?
Tình cảnh bên trong Dưỡng Tâm điện vi diệu là vậy, bên ngoài không một ai hay biết gì. Và cũng vì việc xảy ra tối hôm đó mà sau đó Gia Luật Quân cũng quên mất bản thân đã từng nói sẽ đến thăm Phong Nhã Uyên vào ngày hôm sau. Vì thế, suốt một ngày hôm đó, Phong Nhã Uyên ngồi trong tẩm cung của mình từ lúc sáng sớm đến khi tối mịt, tâm trạng cũng từ mang theo lo lắng và suy tính làm thế nào để giải thích chuyển thành thấp thỏm và hốt hoảng. Cuối cùng lại chỉ có thể ôm tâm trạng nặng nề bất an đi vào giấc ngủ.
Ngay sáng hôm sau, Phong Nhã Uyên không hề muốn đi thỉnh an một chút nào nhưng nàng ta lại không thể không đi. Quả nhiên sau đó đúng như nàng dự đoán, Vương Quý phi không hề để tâm đến mặt mũi nàng ta chút nào, ngoài tối trong sáng đều là mỉa mai chế giễu nàng ta thất sủng.
Trong cung làm gì có chuyện bí mật gì nếu đấng tối cao không hề ban phát lệnh giữ bí mật? Chuyện Hoàng đế nửa đêm rời đi, mang theo cả mèo nuôi sủng vật của Phong Nhã Uyên đến sáng hôm sau đã vào tai của các phi tần phân vị cao. Ai ai cũng cười nhạo nàng ta mới được ba ngày đã thất sủng, dù có dùng thân phận Công chúa quý quốc đến để hòa thân cũng chẳng được tích sự gì. Thất sủng thì thôi, ngay cả sủng vật cũng bị cướp đi, thật không biết nàng ta đã làm gì chọc giận Hoàng thượng nữa.
Nhưng dù là nguyên nhân gì cũng không quan trọng, bởi vì kết quả này, bọn họ thích!
Còn lo rằng sẽ có thêm một địch thủ nặng ký, hóa ra cũng chỉ có vậy, trong lòng ai nấy đều cảm thấy thư thái nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Mấy ngày sau đó, Hoàng thượng không lật thẻ bài nữa, cả nhóm phi tần mới nhận ra có chuyện không đúng, bắt đầu lo lắng sốt ruột. Lúc trước Hoàng thượng tuy rằng không trầm mê tửu sắc, nhưng ân ái mưa móc lại rải rất đồng đều và có quy luật, đều là dựa theo phân vị và địa vị nhà mẹ đẻ để phân chia.
Trong một tháng, ngoại trừ hai ngày mùng một và mười lăm, còn lại hai mươi tám ngày. Mười bốn ngày trong đó có bốn ngày thuộc về Vương Quý phi, sáu ngày chia đôi lần lượt thuộc về Thục phi và Đức phi, và bốn ngày cuối cùng tùy thuộc vào tâm tình của Hoàng thượng mà chia cho các phi tần khác. Mười bốn ngày còn lại là ngày trống, Hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi ở tẩm điện của mình. Mười bốn ngày trống này và mười bốn ngày thị tẩm đan xe nhau, ngoại trừ đầu tháng và giữa tháng, không có lúc nào mà Hoàng thượng không lật thẻ bài liên tiếp hai ngày.
Vậy mà hiện tại không phải đầu tháng hay giữa tháng, Hoàng thượng lại đã không triệu phi tần liên tiếp ba ngày, khiến cho chúng phi tần như đứng trên lửa nóng, sốt ruột không thôi. Trước khi nghe ngóng được nguyên do, bọn họ đều chĩa mũi dùi về phía Phong Nhã Uyên, cho rằng nàng ta đã làm loại chuyện gì đó khiến cho Hoàng đế thật sự tức giận, vì vậy mới tạm thời không muốn thị tẩm ai nữa.
Đợi đến khi dò la ra được là do mèo con mới được Hoàng thượng nhận nuôi, cũng là sủng vật cũ của Phong Nhã Uyên, trong một lần nghịch ngợm đập vỡ toàn bộ thẻ bài khiến cho Hoàng thượng không có thẻ bài để lật, đám phi tần đều điên rồi.
Hoàng đế bình thường đã ít thị tẩm, đừng cảm thấy hắn cứ cách ngày thị tẩm là nhiều, chẳng hạn như Vương Quý phi, tuy mỗi tháng có bốn ngày nhưng rốt cuộc có thực sự làm không thì chỉ có mỗi hai người họ biết. Người đứng đầu hậu cung đã vậy, còn nói gì tới những người khác?
Tuy rằng cái lý do không có thẻ bài để lật nên không thị tẩm có chút gượng gạo, nhưng các phi tần vì để kiếm chỗ trút giận chỉ có thể tiếp tục chĩa mũi dùi về phía Phong Nhã Uyên. Bọn họ cũng không quan tâm rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao mèo con lại được Hoàng thượng nhận nuôi, nhưng bọn họ lại biết mèo con vốn là của nàng ta, mà vừa mới được nhận nuôi một ngày con mèo đó đã gây chuyện, làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ!
Nhiều khi, là vì nàng ta biết sắp tới bản thân sẽ thất sủng, vì không muốn để người khác chiếm lợi nên mới sai bảo mèo con đập vỡ thẻ bài. Không ăn được liền muốn đạp đổ!
Vì vậy, Phong Nhã Uyên đáng thương trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Phong Nhã Uyên mấy ngày trước thôi còn là Công chúa cao cao tại thượng của Tây Lâm quốc, được phụ hoàng sủng ái, người người kính sợ; nay mới thay đổi thân phận liền như từ mây rơi xuống bùn. Ngày thường bị người khác đè đầu, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ trong ám ngoài lộ mỉa mai cạnh khóe mình, việc gì làm cũng không thông thuận, kiên nhẫn và sức chịu đựng của nàng dần dần bị bào mòn.
Đợi đến ngày thứ bảy, Phong Nhã Uyên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dặn Phỉ Thúy nấu một chén chè đậu xanh giải nhiệt rồi thay y phục trang điểm thật tốt, sau đó dắt theo nàng cùng với hộp đựng thức ăn tiến thẳng đến Dưỡng Tâm điện.
Mấy ngày này tâm tình của Gia Luật Quân không thể chỉ dùng hai từ ‘rất tệ’ để hình dung được, khí tràng quanh người lúc nào cũng lạnh lẽo khiến cho người khác đến cả thở mạnh cũng không dám. Ngay cả Dương Vinh An theo hắn từ khi hắn chỉ còn là một Hoàng tử vô danh, trải qua bao nhiêu đêm tham mưu tính kế, tranh đấu với các Hoàng tử khác vì ngôi vị tối cao kia, cho dù là những khi Gia Luật Quân đang ở trong tình thế bất lợi, hắn cũng chưa bao giờ thấy hắn như thế này.
Cũng chính vì vậy mà khi Gia Luật Quân nghe thông báo Nhã phi nương nương cầu kiến, nghĩ cũng không thèm nghĩ hắn đã lạnh lùng nói, “Không gặp.”
Phong Nhã Uyên đợi không bao lâu đã thấy Dương Vinh An đi ra, cho rằng Gia Luật Quân nhanh như vậy đã đồng ý gặp mình, khóe môi không khỏi cong lên tươi cười, nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe đối phương mở miệng.
“Bệ hạ đang bận rộn chính sự, thật sự không tiện gặp mặt. Nếu Nhã phi nương nương có chuyện quan trọng cần báo với bệ hạ, có thể nói với nô tài, nô tài sẽ chuyển lời của nương nương đến bệ hạ,” Dương Vinh An nở nụ cười tiêu chuẩn không tìm ra được chút lỗi lầm nào để bắt bẻ nói với nàng.
Nụ cười trên mặt Phong Nhã Uyên lập tức trở nên cứng ngắc, nhưng nàng rất nhanh đã điều chỉnh lại, cười đáp, “Vậy sao? Vậy bổn cung sẽ không làm phiền bệ hạ nữa. Hiện tại cũng đã vào hè, bệ hạ lại cực khổ vất vả chăm lo quốc sự, bổn cung không khỏi lo lắng cho sức khỏe của ngài. Đây là chén chè đậu xanh do tự tay bổn cung nấu, nhờ Dương công công mang vào cho bệ hạ thưởng thức để thanh nhiệt.”
Dương Vinh An gật đầu, tươi cười nhận lấy.
Nói xong lời quan tâm, Phong Nhã Uyên lại tiếp, “Mặt khác, bổn cung cũng muốn thăm A Tuyết một chút, mấy ngày không gặp nàng nên có chút nhớ, dù sao bổn cung cũng đã nuôi dưỡng nàng lâu như vậy. Không biết bổn cung có thể gặp nàng một chút không?”
Nghĩ đến tình trạng giữa Gia Luật Quân và Nguyệt Linh mấy ngày qua, Dương Vinh An thầm nghĩ trong lòng khó mà có khả năng, ngoài mặt lại vẫn cười đáp, “Kính xin nương nương đợi một lát, để nô tài hỏi ý bệ hạ.”
Nghĩ đến vốn là thú cưng của mình mà giờ muốn gặp cũng phải nhìn mặt mũi người khác, Phong Nhã Uyên không thể nào diễn tả nổi tâm tình của mình lúc này, mỉm cười ôn nhã đáp được.
Dương Vinh An trở lại vào trong, đặt hộp thức ăn lên trên bàn Gia Luật Quân, báo lại cho hắn những lời quan tâm Phong Nhã Uyên nói khi nãy và cả yêu cầu của nàng ta.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn, Gia Luật Quân nghe xong liền cười khẩy.
Lúc trước mở miệng đòi giết chết Tiểu Linh, lúc nuôi nàng cũng bỏ đói mặc kệ nàng chạy loạn, vậy mà giờ tới chỗ hắn thể hiện chủ thú tình thâm nhớ nhung muốn gặp?
Nực cười.
Cho dù là muốn gặp, Tiểu Linh của hắn cũng chắc chắn không muốn gặp nàng ta! Ngay cả cái tên nàng ta đặt cho nàng cũng chán ghét không phải sao?
“Không gặp!”